Chương 37

- Vợ, em đang trả thủ anh đấy à?

Lương Tú Trân gật đầu, đáp lại đầy chắc chắn

- Cũng có thể coi là vậy! Sao? Anh không hài lòng à?

- Không phải, em muốn thế nào cũng được chỉ cần em tha thứ cho anh thôi.

- Chuyện đó tính sau. Bây giờ em mệt rồi muốn nghỉ ngơi.

Chu Đức Tấn liền nhanh chóng đặt gối lên giường, với tay tắt đèn trong phòng rồi nằm xuống bên cạnh Lương Tú Trân. Ranh giới màu xanh giữa hai người là vật cản duy nhất khiến Chu Đức Tấn không thể lại gần Lương Tú Trân. Rõ ràng vợ hắn đang nằm kế bên nhưng hắn lại không tài nào được chạm vào. Nhìn bóng lưng nhỏ bé trước mặt, hắn chỉ muốn tiến đến ôm cô vào lòng.

Mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc đen dài thoang thoảng nơi cánh mũi. Chu Đức Tấn muốn tiến lại gần hơn nhưng một khi đã đi qua ranh giới sẽ không còn đường quay lại.

Lương Tú Trân nằm phía bên kia, khoé môi nở một nụ cười đầy thích thú. Khoảng thời gian hiện tại cứ để Chu Đức Tấn ăn chay, đến khi cô thực sự mở lòng muốn cho hắn thêm cơ hội thì ranh giới giữa hai người sẽ tự động biến mất.

Sáng.

Lương Tú Trân thức dậy trước báo thức, quay sang bên cạnh đã không còn thấy Chu Đức Tấn. Đêm qua cô đã cố ý hẹn giờ thật sớm để dậy chuẩn bị bữa sáng nhưng cuối cùng vẫn là người dậy sau cùng. Lê đôi chân nặng nhọc vào trong phòng tắm thay đồ sau một giấc ngủ dài.

Bắt đầu ngày mới bằng món bánh mì ốp la, Lương Tú Trân ngán đến tận cổ. Tuy Chu Đức Tấn đã tự tay chuẩn bị bữa sáng nhưng Lương Tú Trân cảm thấy không ngon miệng. Dường như, sau khi mang thai Lương Tú Trân nhìn thấy món nào cũng chán, đôi khi chỉ ngửi mùi thôi đã buồn nôn. Nhưng cô lại không thể bỏ bữa vì hiện tại cô còn phải nuôi đứa bé đang lớn dần từng ngày trong bụng.

Dẹp bữa sáng hiện tại sang một bên, Lương Tú Trân thở dài ngao ngán. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nhấc máy gọi điện cho Chu Đức Tấn.

Tiếng chuông điện thoại bắt đầu vang lên. Lương Tú Trân nóng lòng chờ đợi, hồi chuông kéo dài tưởng chừng như vô tận. Phải mất đến một lúc sau, khi Lương Tú Trân dần mất kiên nhẫn thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Chu Đức Tấn.

- Anh nghe đây, có chuyện gì không?

- Em đói!

- Bữa sáng anh chuẩn bị để trên bàn bếp rồi đấy. Em hâm nóng lại mà ăn.

- Nhưng em không thích ăn món này. Anh mua cái khác cho em ăn được không?

Đầu dâu bên kia bỗng nhiên im lặng không một tiếng đáp lại.

Lương Tú Trân nhíu mày đợi thêm một lúc nhưng vẫn không nghe thấy tiếng Chu Đức Tấn. Để điện thoại ra trước mặt kiểm tra thì vẫn thấy đang trong cuộc gọi. Cô bắt đầu hết kiên nhẫn, lớn tiếng đầy bực bội.

- Chu Đức Tấn! Anh có nghe em nói gì không hả? Nếu anh không muốn nói chuyện với em thì ngay từ đầu đừng nhấc máy.

Rất nhanh chóng, từ đầu dây bên kia Chu Đức Tấn đáp lại bằng giọng điệu vô cùng vội vã.

- Có! Anh đang nghe. Vậy em thích ăn gì để anh đi mua?

- Em muốn ăn phở!

- Được rồi, anh mua cho em.

Lương Tú Trân mỉm cười còn định dặn thêm vài thứ nhưng Chu Đức Tấn đã tắt máy. Trong lòng tuy có chút hụt hẫng mà vẫn vui vẻ chờ đợi.

Khoảng 30 phút sau, Chu Đức Tấn có mặt tại nhà với bát phở nóng trên tay. Hắn lê từng bước mệt nhọc đến chỗ cô, nói.

- Của em đây!

- Anh không định...

- Để anh bỏ ra ngoài giúp em!

Lương Tú Trân còn chưa dứt câu, Chu Đức Tấn đã hiểu ý tự động bắt tay vào làm. Hắn cho phở ra bát, trang trí bên trên thật đẹp mắt rồi đem tới trước mặt Lương Tú Trân.

- Còn nóng đấy, em ăn đi.

Lương Tú Trân gật đầu rồi bắt đầu dùng bữa. Nhưng cô chỉ mới ăn được vài miếng đã ngừng lại.

Chu Đức Tấn ngồi kế bên thấy sắc mặt Lương Tú Trân có vẻ không hài lòng với món mà hắn mua liền hỏi.

- Em sao vậy? Bát phở vẫn còn đầy, không ăn để nguội không ngon đâu.

Lương Tú Trân chán nản để gọn bát phở sang một bên bắt đầu phàn nàn.

- Em chán ăn phở rồi. Đột nhiên cảm thấy không còn khẩu vị.

- Tú Trân, dạo này em sao thế hả? Em thay đổi mọi thứ liên tục. Cứ như vậy anh biết làm cách nào chiều ý em?

Chu Đức Tấn khẽ chau mày lại, to tiếng khi nói chuyện. Lương Tú Trân nhìn thái độ của hắn liền nhận ra ngay hắn đang tức giận. Cô chỉ mới nhờ hắn làm một vài việc nhỏ mà hắn đã nổi nóng. Vậy trước kia hắn ép cô làm chuyện cô không muốn, cô đâu được than vãn lời nào. Xem ra sự kiên nhẫn của Chu Đức Tấn không như cô tưởng tượng.

Lương Tú Trân không biểu lộ chút cảm xúc hay thấy thất vọng với những lời Chu Đức Tấn vừa nói. Cô hắng giọng, từ tốn đáp lại.



- Em chỉ là thấy không hợp khẩu vị nên không muốn ăn tiếp thôi. Dù sao cũng đã phiền anh mua về, bây giờ anh đến công ty làm việc được rồi. Em sẽ không gọi điện cho anh nữa đâu.

Dứt lời, Lương Tú Trân đứng dậy định lên trên phòng liền bị Chu Đức Tấn giữ tay lại. Hắn quay người đối diện với cô, ngữ điệu bỗng không còn hùng hổ như khi nãy.

- Anh xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em. Được rồi, em muốn ăn gì anh làm cho.

Lương Tú Trân gạt tay Chu Đức Tấn ra khỏi người rồi trưng bộ mặt đầy thất vọng ra đáp.

- Em không muốn ăn, cũng không muốn phiền anh. Khi nãy gọi điện mãi mới thấy anh trả lời, chắc công ty đang bận nhiều việc anh nên đến công ty thì hơn.

Lương Tú Trân bỏ lên trên lầu không một lần quay lại nhìn Chu Đức Tấn thế nào. Cô bước vào phòng, ngồi xuống vị trí quen thuộc rồi đọc tiếp cuốn sách còn đang dang dở. Mấy dòng chữ màu đen hiện lên trước mắt nhưng không tài nào xuất hiện trong tâm trí Lương Tú Trân vì cô đã phải nghĩ đến chuyện khác.

Nếu Chu Đức Tấn đã không tự nguyện, cảm thấy khó chịu vì những chuyện cô đang làm thì cô cũng không ép hắn. Coi như là hắn chưa đủ thành ý muốn cô tha thứ cho hắn về những chuyện trong quá khứ.

Lương Tú Trân cúi đầu xuống, xoa nhẹ tay lên bụng mình rồi thì thầm.

- Bố con đúng là không có tính kiên nhẫn gì hết. Mẹ sẽ xem xét lại chuyện có để bố con nhìn thấy con hay không.

Lương Tú Trân vừa dứt lời, cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Chu Đức Tấn từ bên ngoài bước vào trong trên tay còn bưng một bát cháo nóng hổi. Hương thơm bay khắp căn phòng kín, thoang thoảng nơi cánh mũi đánh thức chiếc bụng đói của cô.

Lương Tú Trân lập tức ôm bụng không cho nó phát ra tiếng kêu xấu hổ. Mấy món ăn dưới bếp khi nãy, cô chỉ đυ.ng vào vài miếng. Lúc trước chỉ như vậy thôi đã lo rồi nhưng bây giờ có thêm em bé trong bụng nên chẳng thấm vào đâu được. Mùi cháo ngày một gần hơn, chiếc bụng đói cồn cào kêu lên thành tiếng.

Chu Đức Tấn đặt bát cháo trên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Lương Tú Trân. Hắn cười, sắc mặt vui vẻ không chút khó chịu.

- Anh nấu cháo cho em. Anh không biết em thích món gì nên nấu tạm. Em ăn đi kẻo đói.

Lương Tú Trân nhìn bát cháo ngon mắt trước mặt nhưng vẫn cố kìm nén. Cô thở dài giọng điệu châm chọc.

- Anh nấu cháo làm gì cho phiền phức. Lát nữa em hâm lại mấy đồ kia ăn cũng được. Công ty nhiều việc hơn, anh đến đấy đi.

- Công ty không quan trọng bằng em được. Anh xin lỗi, tại anh căng thẳng quá nên mới lớn tiếng với em. Đừng giận nữa, được không?

Dạo gần đây, kế hoạch trong mấy dự án lớn có chút thay đổi nên Chu Đức Tấn phải thường xuyên quan sát, điều chỉnh. Khi nãy trong cuộc gọi không trả lời Lương Tú Trân được cũng bởi hắn đang bận làm việc với Từ Viễn. Công việc nhiều, số lượng lớn khiến Chu Đức Tấn không kiểm soát được cảm xúc mà lỡ lời lớn tiếng. Đến khi hắn nhận ra bản thân đang cố gắng để được cô tha thứ liền tự trách bản thân bất cẩn.

Chu Đức Tấn không biết làm cách nào để Lương Tú Trân nguôi giận. Mấy món ăn hắn mang về cô đều không động đến. Sức khoẻ Lương Tú Trân yếu, không ăn uống đầy đủ sẽ bị ảnh hưởng. Ngoài món cháo ra, Chu Đức Tấn không nghĩ được món gì khác nên đành nấu rồi mang lên cho cô.

Lương Tú Trân im lặng suy nghĩ hồi lâu. Tuy rằng khi nãy Chu Đức Tấn có hơi lớn tiếng nhưng hắn cũng đã biết sửa sai. Dù sao lúc cô làm phiền cũng là lúc hắn đang bận công việc nên cô không đòi hỏi thêm.

Lương Tú Trân ho lên vài tiếng ra hiệu, hắng giọng xuống nước.

- Vậy thì để em thử xem anh nấu cháo có ngon không?

- Được, anh đút cho em!

- Không cần, em tự làm được.

Lương Tú Trân bưng bát cháo trên tay ăn một muỗng thật chậm rãi.

Hoá ra tay nghề của Chu Đức Tấn cũng không đến nỗi tệ. Món cháo này thực sự ngon hơn mấy món mà hắn mua về.

Thấy Lương Tú Trân ăn ngon miệng, Chu Đức Tấn liền nhân cơ hội đòi hỏi quyền lợi.

- Vợ à, anh vì em mà làm nhiều chuyện như vậy. Em tha thứ cho anh được không?

Động tác của Lương Tú Trân lập tức ngừng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt đầy giận dữ.

- Anh mới làm có chút việc mà đã đòi hỏi. Anh nghĩ lại xem lúc trước, anh đối xử với em thế nào?

- Anh biết là anh quá đáng nhưng mà...

- Nhưng?

Lương Tú Trân đột nhiên lên giọng tỏ vẻ khó chịu khiến Chu Đức Tấn lập tức im lặng không đòi hỏi thêm. Nếu biết trước bây giờ bản thân phải làm kiếp trâu ngựa thì lúc trước hắn đã không đối xử tệ bạc với cô như vậy. Bây giờ người không thể động, giường cũng chia đôi làm hai không những thế còn phải chăm chỉ làm việc để được tha thứ. Chu Đức Tấn nén tiếng thở dài tự hỏi không biết ngày tháng sau này sẽ thế nào.

Lương Tú Trân chăm chú quan sát từng cử chỉ của Chu Đức Tấn. Hàng lông mày khẽ chau lại, hỏi.

- Anh đang cảm thấy bất mãn đấy à?

- Không, anh có bất mãn gì đâu.

- Vậy thì được! Em ăn xong rồi, anh dọn dẹp đi.

- Để anh dọn, em nghỉ ngơi đi.

Dứt lời, Chu Đức Tấn nhanh chóng mang bát cháo xuống dưới lầu còn Lương Tú Trân vẫn tiếp tục ngồi chơi đọc sách.



Bị gọi về giữa chừng, Chu Đức Tấn giao phó hết toàn bộ công việc trong ngày cho Từ Viễn chỉ để ở bên cạnh chăm sóc Lương Tú Trân. Cả ngày Chu Đức Tấn giống như một người làm thực thụ. Mỗi khi Lương Tú Trân cần gì, bảo gì hắn đều có mặt để làm theo không nửa lời than trách. Chu Đức Tấn biết nếu để Lương Tú Trân không hài lòng, dù là chuyện nhỏ nhắt hắn cũng bị đuổi ra khỏi phòng nên hỉ biết im lặng thực hiện.

Lương Tú Trân ngồi trong phòng, đọc hết những quyển sách đặt trên kệ. Nhìn qua nhìn lại không thấy một bóng người liền lớn tiếng gọi.

- Chu Đức Tấn!

Rất nhanh sau đó, cánh cửa phòng lập tức mở ra. Chu Đức Tấn từ bên ngoài tức tối chạy vào bên trong. Hắn nhanh lại gần chỗ Lương Tú Trân, cười hỏi.

- Em có chuyện gì muốn nhờ anh sao?

- Không có chuyện gì cả. Tại em thấy chán nên mới gọi anh vào đây thôi.

- Vậy là em muốn anh làm em hết chán?

- Cũng có thể!

Lương Tú Trân gật đầu vài cái đáp lại. Dù sao cô cũng đang buồn chán, không có chuyện làm. Để Chu Đức Tấn diễn vài trò vui cũng là ý hay.

Chu Đức Tấn im lặng nghĩ ngợi hồi lâu. Đột nhiên, sắc mặt Chu Đức Tấn rạng rỡ hẳn lên. Trong đầu hắn đã nảy ra một ý tưởng. Hắn tiến lại gần chỗ cô, khoé môi khẽ cong lên để lộ nụ cười đầy ẩn ý.

- Em có muốn chơi xếp hình không?

- Xếp hình sao? Nhưng mà trong nhà đâu có bộ đồ xếp hinh nào?

- Đây là trò xếp hình kiểu mới. Không cần dụng cụ, muốn chơi không? Anh hướng dẫn em!

- Vậy cũng được!

Nhận được sự đồng ý, Chu Đức Tấn lập tức thực hiện mưu đồ. Hắn bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo rồi lao đến chỗ Lương Tú Trân như một con hổ đói lâu lắm. Hắn đè lên người cô, hai tay chống xuống nệm giường làm trụ đồng thời tạo thành rào cản không cho cô đường thoát.

Lương Tú Trân vì hành động bất ngờ của Chu Đức Tấn mà nhất thời không phản ứng kịp. Cô chống tay lên ngực hắn dùng hết sức bình sinh đẩy ra nhưng bất thành. Hàng lông mày khẽ chau lại, ngữ điệu biểu lộ rõ vẻ hoang mang.

- Chu Đức Tấn! Anh làm cái trò gì vậy hả?

- Thì... hướng dẫn em chơi trò xếp hình!

Lúc này Lương Tú Trân mới hiểu được trò chơi xếp hình mà Chu Đức Tấn có nghĩa là gì. Cô lắc đầu liên tục phản kháng.

- Em không muốn chơi trò này nữa! Anh mau đi xuống cho em.

- Không được! Do em gật đầu đồng ý nên anh mới hướng dẫn chứ không phải anh tự tiện làm. Bây giờ chơi một lúc sẽ không cảm thấy chán hơn nữa còn không cần để tâm đến thời gian.

- Chu Đức Tấn! Nếu anh dám làm bậy, em không cho anh vào phòng đâu đấy.

Trước lời đe doạ của Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn không hề cảm thấy sợ hãi ngược lại còn ra vẻ thách thức. Dù sao chuyện thành ra thế này, hắn đủ dũng cảm ép cô nằm dưới thân cũng là do cô tự nguyện đồng ý chơi với hắn. Bây giờ muốn nuốt lại lời nói cũng khó.

Lương Tú Trân không nghĩ bản thân bị gài, cô đâu ngờ Chu Đức Tấn lại gian manh đến thế. Chỉ là một phút bốc đồng thiếu suy nghĩ mà đồng ý với lời đề nghị của hắn. Nếu lần này Chu Đức Tấn thực sự đi quá giới hạn, cô nhất định sẽ không nhìn mặt hắn.

Lương Tú Trân đánh mạnh vào người Chu Đức Tấn vài cái. Cô ra sức phản kháng, vùng vẫy để hắn không có cơ hội động vào người cô. Dù biết sức lực của bản thân không thể so sánh với hắn nhưng ít ra cô cũng cần phải phản kháng.

Đột nhiên.

Tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan khung cảnh hỗn loạn hiện tại. Nhân lúc Chu Đức Tấn lơ là, Lương Tú Trân liền đẩy mạnh hắn ra khỏi người rồi ngồi dậy. Cô lùi sát về một góc giường, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm sát khí.

- Tối nay anh dám mò lên giường thì đừng có trách.

Bị cấm đoán, Chu Đức Tấn rầu rĩ phàn nàn nói.

- Cũng là do em đồng ý trước thì anh mới làm chứ đâu phải lỗi tại anh. Tối nay không ngủ trên giường thì anh biết ngủ ở đâu.

- Ngủ ở đâu là chuyện của anh miễn là không được phép lên giường!

Đúng là một phút bốc đồng thì cả đời mất hết!

Chu Đức Tấn cứ nghĩ nếu làm tới thì mọi chuyện sẽ không sao nhưng hắn không ngờ cuối cùng bản thân lại bị cấm đoán đủ đường. Bây giờ đến khóc, hắn cũng không thể khóc được chỉ biết ôm nỗi ấm ức trong lòng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng giống như đang thúc giục. Lương Tú Trân với tay lấy điện thoại cạnh giường. Nhìn lướt qua màn hình, thấy cuộc gọi đến từ một số lạ. Lương Tú Trân chau mày nghĩ ngợi nhưng rồi vẫn quyết định nhấc máy.

- Xin hỏi, ai đấy ạ?

- Mẹ chồng của cô!

Lương Tú Trân sững sờ sau câu nói từ đầu dây bên kia. Quay sang nhìn Chu Đức Tấn, cô vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc điềm tĩnh trả lời.

- Bác gọi có chuyện gì không ạ?

- Ra quán cà phê nói chuyện. Địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô, mẹ chồng nàng dâu ít nhất cũng phải có một buổi gặp mặt nhau chứ.