Năm 18 tuổi, cô bị c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c.
Năm 19 tuổi, cô vào tù vì tội danh tông c.h.ế.t người.
Cuộc đời của một tiểu thư sống trong nhung lụa từ bé chẳng mấy chốc mà biến thành vũng bùn lầy tăm tối.
Lương Tú Trân, con gái duy nhất của tập đoàn Lương thị giờ đây đã trở thành một phạm nhân mang tội danh không thể rửa sạch và sự trong trắng của người con gái đã không còn.
Những điều xảy ra trong cuộc đời Lương Tú Trân tưởng chừng như đã nhấn chìm cô vào hố sâu tuyệt vọng. Một bông hoa hồng chưa nở đã tàn thì điều nhẫn tâm hơn cả là người khiến cô trở thành bộ dạng thảm hại như bây giờ chính là người cô yêu nhất, người chồng sắp cưới của cô - Chu Đức Tấn.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 18, Chu Đức Tấn viện lý do muốn tặng cho Lương Tú Trân một món quà bất ngờ nên đã đích thân đưa cô tới một nhà hàng sang trọng. Với tình yêu và sự tin tưởng, Lương Tú Trân không những không hoài nghi mà còn vui vẻ đi cùng Chu Đức Tấn.
Bữa tiệc sinh nhật diễn ra trong bầu không khí hạnh phúc nhưng điều Lương Tú Trân không ngờ ly rượu vang đỏ trên bàn đã bị bỏ thuốc từ trước. Đêm hôm đó, Chu Đức Tấn như biến thành một con người khác dày vò, ngược đãi Lương Tú Trân đến thân tàn ma dại.
Hắn nói sẽ chịu trách nhiệm với cô, còn cô chìm đắm trong du͙© vọиɠ và tình yêu mù quáng mà ngu ngốc tin vào lời của hắn.
Thế nhưng tới khi tỉnh dậy, Lương Tú Trân chỉ thấy bản thân nằm đơn độc trên chiếc giường phủ ga trắng cùng vệt máu đỏ thấm đẫm. Quần áo vứt bừa bộn dưới đất còn Chu Đức Tấn hoàn toàn biến mất.
Lương Tú Trân vô cùng hoảng loạn gọi điện nhắn tin nhưng không hề nhận được hồi âm. Rời khỏi khách sạn với những vết tích trên người, cô đã cố gắng đến những nơi Chu Đức Tấn thường xuyên lui tới nhưng không gặp.
Trong suốt một năm, Lương Tú Trân tìm kiếm tung tích Chu Đức Tấn đến cạn kiệt sức lực. Những chuyện diễn ra vào đêm hôm đó, Lương Tú Trân không dám kể với ai cũng chẳng dám hé răng nửa lời. Cứ như vậy mà âm thầm chịu đựng, âm thầm tìm kiếm.
Và rồi, vào ngày sinh nhật năm 19, Chu Đức Tấn bất ngờ xuất hiện trong bữa tiệc nhỏ ở gia đình khiến Lương Tú Trân vô cùng bất ngờ. Hắn tiến đến chỗ cô trong sự ngỡ ngàng trước của biết bao người.
Quỳ một chân xuống đất, Chu Đức Tấn nhẹ nhàng mở chiếc hộp nhỏ màu đỏ cầu hôn Lương Tú Trân. Cô trách hắn sao lại biến mất một năm mà không để lời nhắn, không thông tin liên lạc. Cô trách hắn đã biến cô thành con ngốc. Tưởng đâu hắn chỉ xem cô là món đồ chơi qua đường mà không chịu trách nhiệm. Khi ấy hắn cười dịu dàng điềm tĩnh giải thích, là vì muốn lo cho cô cuộc sống đầy đủ hơn nên mới rời đi lập nghiệp. Bây giờ đã khấm khá hơn nên quay lại đường đường chính chính đón cô về làm dâu Chu gia.
Bố mẹ Lương Tú Trân không phản đối vì biết Chu Đức Tần là người hiền lành tử tế. Cô và hắn đã có quan hệ với nhau, tình cảm của cô đối với hắn trong suốt một năm hắn biệt tích không hề thay đổi. Lương Tú Trân chẳng hoài nghi gật đầu đồng ý trước bao người.
Khoảnh khắc Chu Đức Tần đeo nhẫn vào tay Lương Tú Trân rồi hôn nhẹ lên trán, cô cứ nghĩ cô chính là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới.
Lương Tú Trân bước vào tuổi 19 được ba ngày, Lương gia liền gặp biến cố lớn.
Công ty đột nhiên bị mất một dự án quan trọng khiến ngân sách ảnh hưởng nặng nề. Các cổ đông đồng loạt bán cổ phần của mình cho một người bên ngoài để thu hồi vốn. Nhân viên lần lượt nộp đơn xin nghỉ việc và đòi tiền lương.
Đứng trước nguy cơ phá sản, Lương Hữu phải liên tục vay mượn khắp nơi để chi trả những khoản tiền trước mắt. Trong phút chốc, một công ty lớn đứng đầu trên thương trường đã biến mất thay vào đó là đóng hoang tàn đổ nát. Lương Hữu từ vị trí trên cao được bao người ngưỡng mộ giờ đã trở thành một con nợ của xã hội đen.
Toàn bộ tài sản tích góp được đều phải đem đi bán để trả nợ thế nhưng lãi mẹ đẻ lãi con dù có xoay sở cách nào cũng không thể cứu vãn nổi. Lương Hữu do nhiều lần không trả được nợ bị xã hội đen đánh đến nhập viện. Tôn Lệ vì tinh hình gia đình, chồng con mà lâm bệnh nặng. Mọi trọng trách trong gia đình đều đổ lên vai Lương Tú Trân.
Lương Tú Trân đi xin việc khắp nơi, một ngày làm đến ba bốn công việc mà không tài nào gánh nổi số nợ khổng lồ kia. Chu Đức Tần thân là chồng sắp cưới liền phụ giúp một tay. Hắn cho cô mượn tiền nhưng số tiền đó cũng không giúp ích được nhiều.
Vào đêm Lương Tú Trân đi giao hàng đã xảy ra chuyện khiến cuộc đời cô rẽ sang một hướng khác.
Hôm ấy trời mưa tầm tã đến nỗi cái gạt kính trước đầu xe gạt nhiều lần nhưng không tài nào cản trở được nước mưa. Tầm nhìn bỗng trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Con đường đêm vắng người qua lại, trơn trượt và khó đi nên chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ gặp tai nạn.
Lương Tú Trân điều khiển xe một cách thận trọng. Đến đoạn đường khuất tầm nhìn, trong thoáng chốc Lương Tú Trân thấy một người phụ nữ mặc váy trắng đi ra giữa đường. Chiếc xe đang đà lao đến, Lương Tú Trân vội vàng phanh gấp. Một âm thanh lớn vang lên trong đêm mưa, cả người Lương Tú Trân như muốn ngã nhào về phía trước sau cú đạp phanh.
Ngẩng đầu lên, Lương Tú Trân chỉ thấy một màn mưa rả rích. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Lương Tú Trân vội vàng xuống xe kiểm tra. Và điều diễn ra trước mặt đã thay đổi cuộc đời cô.
Trước đầu xe t.h.i t.h.ể của một cô gái mặc váy trắng nằm trên vũng máu. Hoàn toàn bất động và không có dấu hiệu của sự sống.
Chuyện gì đến cũng phải đến, sau đêm mưa định mệnh ấy Lương Tú Trân bị kết án 5 năm tù vì tội gây tai nạn giao thông và phải bồi thường số tiền lên đến 100 triệu đồng.
Ngày Lương Tú Trân vào tú, Chu Đức Tấn theo sau. Gương mặt hắn không có lấy một chút thương xót hay đau đớn ngược lại còn vô cùng thoả mãn, sung sướиɠ. Trước khi cô chính thức bị đưa đến nhà giam, hắn đã kể cho cô nghe toàn bộ sự thật.
Năm cô 18 tuổi, hắn bỏ thuốc vào rượu để cướp đi sự trong trắng của cô.
Năm cô 19 tuổi, màn cầu hôn của hắn với cô là giả.
Gia đình cô lâm vào cảnh tán gia bại sản đều do một tay hắn sắp sếp ngay cả việc cô gây tai nạn cũng là do một tay hắn sắp xếp.
Lương Tú Trân vốn không muốn tin nhưng sự thật luôn phũ phàng như vậy.
Trước khi rời đi, cô đã thề sẽ khiến hắn trả giá còn hắn thì ung dung mỉm cười chờ đợi.
Năm năm qua đi.
Thời hạn ngồi tù đã hết, hôm nay Lương Tú Trân được trả tự do.
Bước chân ra khỏi nhà giam, hít thở bầu không khí trong lành lâu ngày không được hít thở, Lương Tú Trân khẽ nở một nụ cười đầy mãn nguyện.
Thế nhưng, đôi chân Lương Tú Trân còn chưa bước, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên từ phía sau.
- Vợ à, chào mừng em về nhà!