Editor: Linh Đang
Những ngày kế tiếp Hiểu Tĩnh hoàn toàn liên lạc với Gia Minh dựa theo cách này, hai người cách nhau một bức tường, lòng lại như càng thêm gần. Tất cả những hành động này hai người già nhà họ Chung đều thấy, cuối cùng ông cụ nhà họ Chung từ đầu không lên tiếng cũng thiếu kiên nhẫn, hung hăng trách cứ bạn già nói: "Bà còn không rõ? Ở nơi này là đang chơi đùa Hiểu Tĩnh, rõ ràng là ép buộc con trai của bà!"
Chung phu nhân trầm mặc không nói, hồi lâu mới nói: "Tôi không làm như vậy, làm sao biết rốt cuộc lòng của con bé với con trai có mấy phần thật giả?"
Ông cụ nhà họ Chung hơi ngẩn ra, giữa hai lông mày lập tức chứa đầy cười, đưa tay ôm ôm đối phương, "Thì ra là như vậy, bà muốn thăm dò con bé?"
"Hừ." Chung phu nhân không bị trấn an một chút nào, hung hăng trừng mắt nhìn ông một cái, "Thật sự coi tôi là mẹ chồng độc ác? Tôi cũng từng làm dâu mới đến bây giờ!"
Bà dừng một chút, sắc mặt lại nặng nề nói: "Nếu trong lòng nó yêu Gia Minh, tách ra một thời gian cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của hai người. Hiển nhiên Gia Minh quá để ý Hiểu Tĩnh, đoạn cảm tình này của bọn họ đã định trước là không giống với những cuộc hôn nhân khác, tôi không để con bé suy nghĩ cẩn thận đối mặt với các tình huống, về sau chắc chắn Gia Minh sẽ bị tổn thương, tôi cũng không muốn ích kỷ để Hiểu Tĩnh chậm trễ —— "
Ông cụ nhà họ Chung cũng hiểu chuyện bà lo lắng, khẽ thở dài một cái, thân làm cha mẹ, không lúc nào lòng được yên ổn.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, trừ bỏ việc Hiểu Tĩnh lén lút liên hệ với Gia Minh, cũng không quên lấy lòng mẹ chồng. Cô vẫn là tâm chăm sóc hai người già, không có việc gì sẽ cùng bọn họ giải sầu nói chuyện phiếm. Lúc trước cô luôn quấn mẹ chồng nhất định muốn cùng bọn họ cùng đi xem Gia Minh, nhưng sau này cũng không làm thế nữa, tất cả nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Không có người mẹ chồng nào lại thích con dâu ngỗ nghịch với mình.
Đảo mắt đã qua một tháng, buổi tối hôm nay Hiểu Tĩnh chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên mẹ chồng đến gõ cửa. Cô khẩn trương đứng ở cửa, Chung phu nhân nhìn cô một cái, nói: "Ngày mai nhớ rõ sáng sớm, theo mẹ đi thăm Gia Minh."
Hiểu Tĩnh sững sờ nhìn chằm chằm bà, sau một lúc lâu hơi thở không ổn định mới "Vâng" một tiếng, mãi đến khi mẹ chồng đi xa, cô mới không khống chế được nhảy tại chỗ hai cái.
Cuối cùng cô cũng được gặp mặt Gia Minh!
Chung phu nhân nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười trộm khó khống chế được, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thật đúng là 2 đứa nhỏ ngây thơ.
***
Hiểu Tĩnh lăn qua lăn lại một đêm không ngủ đủ, tâm tình đó như thể cô dâu chờ gả. Lúc trước gả cho người thì trong nhà không còn ai, một mình cô cô đơn, ngoại trừ việc thu dọn hành lí đơn giản của mình, thế nhưng ngủ cực kì trầm, không có một chút vui sướиɠ khi sắp làm vợ người ta. Nhưng đêm nay, tâm tình sắp được gặp lại người mình yêu kia, quả thực vô cùng tuyệt vời.
Cô nhìn chằm chằm màn đêm tối đen ngoài cửa sổ, hận không thể mở mắt liền thấy Gia Minh.
Nhưng mà ——
"Hiểu Tĩnh, con xong chưa." Sáng sớm lúc mẹ chồng đến gõ cửa, mở cửa phòng lại bị tình hình bên trong làm cho sợ ngây người.
Hiểu Tĩnh đang đứng trước gương bộ dáng đăm chiêu ủ dột, mà trên giường chất đầy các loại quần áo đủ màu sắc, ngay cả trang sức cũng để lung tung trên bàn trang điểm.
Trong lòng Chung phu nhân vừa buồn cười lại vừa bằng lòng, ra vẻ hung dữ nói: "Trễ nữa Gia Minh sẽ chờ sốt ruột, bác sĩ Lưu có quy định sắp xếp thời gian gặp mặt."
Quả nhiên Hiểu Tĩnh vừa nghe lời này lập tức nóng nảy, nhanh chóng túm lấy một bộ đồ chuẩn bị thay, "Con sẽ xong nhanh thôi."
Chung phu nhân khống chế không được cười ra tiếng, lại nhẹ nhàng ho khan nói: "Gia Minh thích màu trắng."
Bà nói xong cũng lui ra, Hiểu Tĩnh lơ ngơ nhìn bóng dáng của mẹ chồng, trên mặt dần dần biểu lộ ý cười, vội vàng đổi quần áo màu lam trong tay thành màu trắng.
Đến bệnh viện, quả nhiên từ xa đã thấy Gia Minh đứng bên cửa sổ phòng bệnh nhìn ra xa. Thật ra cách quá xa, nhưng dường như Hiểu Tĩnh có thể cảm nhận được tầm mắt thâm trầm lại chuyên chú của anh, nhìn mà tim cô đập rộn lên, gần như đến bước đi bình thường cũng khó khăn.
Lúc đi nhanh đến gian phòng bệnh kia, cô cúi đầu mà có chút không dám nhìn người đang đứng bên cửa sổ, cũng không biết là thẹn thùng hay là cái gì khác. Nhưng Gia Minh nhanh chóng chủ động đi tới, anh không hề nghĩ ngợi liền giang hai tay ôm lấy cô, thân hình cao lớn chặt chẽ bao bọc lấy cô, sức lực kia giống như là đang im lặng nói anh nhớ nhung cô bao nhiêu.
Hiểu Tĩnh chỉ cảm thấy mũi đau xót, vội vàng dùng sức vùi mặt vào bộ ngực anh, để những giọt nước mắt chưa kịp trào ra bên mi giấu vào l*иg ngực anh.
Cô dùng sức ôm lại anh, ấp úng mãi mới thốt ra được một câu, "anh dùng sức như vậy làm gì, đè em không thở được."
Cánh tay Gia Minh thoáng buông lỏng một chút, nhưng tuyệt đối không có ý tứ buông cô ra, vẫn khóa thân thể cô chặt chẽ trong lòng mình, như là vĩnh viễn không muốn tách ra.
Trong lòng Hiểu Tĩnh vừa ngọt ngào vừa chua xót, cứ an tĩnh trong lòng anh như này hạnh phúc đến muốn tan chảy.
Bộ dáng anh anh em em của hai người, đến mẹ chồng đứng một bên cũng không chịu được, "Tên sói mắt trắng kia, không thấy lần nào con gặp mẹ mà kích động như vậy."
***
Thời gian tiếp theo, Gia Minh vẫn nắm tay Hiểu Tĩnh không chịu buông, mặc kệ Chung phu nhân nói cái gì, bộ dáng anh đều như không yên lòng, ánh mắt thường xuyên nhìn từ trên mặt Hiểu Tĩnh xuống.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Cả khuôn mặt Hiểu Tĩnh đều đỏ rực, không thể tưởng được cô là người sắp hai tám tuổi, mà khi nói chuyện yêu đương lại dễ dàng thẹn thùng giống như một cô gái.
Chung phu nhân cũng nhìn ra, hôm nay mình đến thật đúng là có chút dư thừa, bà thở dài, đứng dậy nói với hai người: "Mẹ đi gặp bác sĩ Lưu một lát."
Cửa phòng vừa mới đóng lại, Gia Minh không kịp chờ đợi xoay người lại ngồi đối mặt với cô, tim Hiểu Tĩnh lại bắt đầu đập loạn nhịp, lắp bắp nói: "... Anh ở nơi này, có quen không?"
Nghĩ tới tình hình của anh, Hiểu Tĩnh lại không tự chủ được bĩu môi, "Khẳng định là quen, Lung Linh ở cùng một chỗ với anh, mỗi ngày đều nói chuyện với anh đúng không? Anh không tịch mịch một chút nào."
Gia Minh cái hiểu cái không nhìn cô, một đôi mắt sáng trong suốt.
Hiểu Tĩnh không cam lòng nhéo nhéo sống mũi cao thẳng của anh, giọng điệu chua chát nói: "Có phải anh cũng dùng ánh mắt như vậy để nhìn Lung Linh không? Em cho anh biết về sau không được phép có nghe không, anh không biết như vậy rất —— "
Rất làm người ta tâm động sao...
Hiểu Tĩnh cố gắng nuốt những lời còn lại xuống, ngón tay trượt xuống từ mũi anh, vuốt ve sườn mặt của anh từng chút một. Cô si mê vuốt ve khuôn mặt anh, như muốn bù lại tất cả tiếc nuối trong khoảng thời gian này.
Quả thật không khí quá tốt đẹp, Hiểu Tĩnh cũng có chút sa vào sự ôn nhu khó có được này, đáy mắt u trầm của anh như có vài phần xuân tình, làm cho lòng cô mềm nhũn đến không thể tin nổi.
Trong giây phút cô thất thần, bỗng nhiên trên môi có xúc cảm mềm mại lại ấm áp, tuy rằng chỉ lướt qua giây lát, nhưng hơi ấm vẫn còn đó. Hiểu Tĩnh trừng lớn mắt không thể tin nổi, gần như không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt, đây là lần duy nhất không có cô làm mẫu, Gia Minh lại chủ động hôn cô!
Hơn nữa là hôn miệng?!
Hiểu Tĩnh chậm nửa nhịp nuốt nước miếng một cái, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi mình, lập tức nghĩ tới còn có một khả năng, ngay tức khắc hét lớn: "Chung Gia Minh, chuyện như này chỉ cho phép làm cùng em rõ không? Không cho làm như vậy với người khác!"
Gia Minh nhíu nhíu mày, như là nghe hiểu hoặc như là không nghe hiểu.
Hiểu Tĩnh căn bản không rảnh suy nghĩ trong khỏang thời gian này trị liệu có tiến bộ không, chỉ lo cường điệu một lần lại một lần nói: "Như vậy, như vậy, anh tuyệt đối tuyệt đối không thể làm với cô gái khác, nghe chưa?"
Cô một mực làm mẫu, nắm tay, ôm, hôn, mỗi kiểu đều làm tận lực.
Ngược lại Gia Minh rất hưởng thụ bộ dáng của cô, trong mắt in lấy hai má hồng hồng của cô, như là hai ngọn lửa nhỏ, thậm chí có vài phần giảo hoạt.
Hiểu Tĩnh làm xong tất cả, lại nghi ngờ theo dõi đánh giá anh, "Có phải anh đang cười trộm hay không?" Tại sao lại cảm thấy hình như người này đang giễu cợt bộ dáng của anh?
Gia Minh lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt vô cùng đơn thuần.
"Không cho anh cười em, cũng không
phải em ghen..." Hiểu Tĩnh bĩu môi, giải thích không được tự nhiên.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~
Tuy rằng nhất định Gia Minh không hiểu, nhưng Hiểu Tĩnh vẫn cảm thấy, trong mắt của anh có ý cười là lạ.
***
Từ sau đó cơ hội Hiểu Tĩnh được gặp Gia Minh nhiều lên, mỗi lần đi đều có thể nhận ra anh có tiến bộ rõ rệt. Ví dụ như lần trước dính cô vô cùng chặt, hiện tại tuy rằng vẫn thích quấn lấy cô, nhưng đã không còn khoa trương như lúc trước, đối với việc cô rời đi cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Gia Minh còn có một thay đổi rất lớn, chính là anh không còn kháng cự người xa lạ ngoài người trong nhà nữa, tuy rằng vẫn không thể dùng ngôn ngữ để trao đổi, nhưng vậy cũng là tiến bộ vô cùng lớn rồi.
Đối với Hiểu Tĩnh mà nói, hiện tại Gia Minh có thể mở miệng nói chuyện hay không đều không quan trọng, từ trước cô vẫn cố chấp anh có thể tốt lên, dường như chỉ có như vậy, thế giới của anh mới đầy đủ hoàn chỉnh. Nhưng bây giờ cô đã không hề so đo thứ đó, cô thích là Gia Minh trước mắt, dù cho anh có thể chữa khỏi hay không, những kia đều không quan trọng nữa.
Ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã bắt đầu mùa đông.
Sau giờ trưa yên tĩnh hai người nằm trên giường, ngoài cửa sổ có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào. Hiểu Tĩnh đang nghiêm túc dạy Gia Minh luyện tập nói thành tiếng. Bởi vì đã lâu không nói chuyện, chức năng nói của anh giống như đứa trẻ, đến âm tiết bình thường cũng phải cố hết sức, không khác trẻ con nói bi bô là bao.
"A ——" Hiểu Tĩnh quay đầu nhìn anh, chỉ chỉ miệng mình, "Giống như em này."
Gia Minh cũng làm theo, lần đầu tiên Hiểu Tĩnh nghe anh phát ra âm thanh, ngay cả tiếng nói của anh cũng cảm thấy rất êm tai, có lẽ đây chính là cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?
Cô cười híp mắt giơ ngón tay cái lên với Gia Minh, "Gia Minh rất thông minh."
Kết quả Gia Minh cũng học bộ dáng của cô, nghiêm túc tán thưởng mình, Hiểu Tĩnh cười đến đau bụng, "Chung Gia Minh, anh có thể đừng đáng yêu như thế được không!"
Vẻ mặt Gia Minh vô tội nhìn cô.
Hiểu Tĩnh đặt sách lên tủ đầu giường, hai tay cô ôm cổ anh, nghiêng người hôn anh. Cô nhiệt tình quấn lấy đôi môi anh, thậm chí to gan thò đầu lưỡi vào giữa răng môi anh.
Lúc trước hai người hôn môi cũng chỉ giới hạn ở việc đυ.ng vào môi, lần này Hiểu Tĩnh có chút không khống chế được, tuy rằng chính cô cũng rất ngốc rất ngây ngô, lại cảm thấy quả thực cảm giác như vậy quá bay bổng. Giữa người yêu với nhau, thiếu đi thứ đó cuối cùng cũng là không đủ hoàn chỉnh.
Một hôn kết thúc, cô nhìn chăm chú vào sâu đôi mắt anh, nhẹ nhàng mà nói: "Gia Minh, điều này thể hiện em yêu anh."
Gia Minh nhìn cô rất lâu rất lâu, lâu đến mức Hiểu Tĩnh còn nghi ngờ có phải mình hù đến anh hay không, dù sao thì anh cũng chưa từng tiếp xúc qua những thứ đó, ngay vào lúc cô ảo não, bỗng nhiên anh siết chặt bả vai cô áp người về phía mình, sau đó dán môi mình lên đó.
Bốn cánh môi ẩm ướt nhẹ nhàng ma sát, thế nhưng anh cũng bỏ đầu lưỡi vào miệng cô. Quả thực anh vô cùng linh hoạt, còn biết mυ"ŧ đầu lưỡi của cô.
Vì sao đến lần đầu tiên hôn mà người này còn làm tốt hơn cô!
"Yêu." Lúc anh buông cô ra, thốt ra một tiếng mơ hồ không rõ, mặc dù phát âm không đúng chuẩn, cũng nói vô cùng khàn, nhưng Hiểu Tĩnh vẫn nghe hiểu.
Đây là lần đầu tiên Gia Minh nói "Yêu” với cô, cô có thể... Xem như anh đang thổ lộ với cô hay không?