Editor: Linh Đang
Trên đường đi về Thanh Châu, lòng Thạch Hiểu Tĩnh luôn không được an ổn, không nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho quản gia, xác định anh rất tốt lần nữa mới yên lòng.
Hôm qua chị Vi dỗi nói không đi, cuối cùng vẫn tới, lúc này thấy bộ dáng cô nặng nề tâm sự liền trợn mắt nhìn thẳng, "Trong nhà em nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không chăm sóc tốt cho cậu ta sao? Đừng khẩn trương, đến cổng ở đâu cậu ta còn chẳng biết, sao có thể đi lạc."
Mặc dù biết từ trước đến giờ người này đều khẩu xà tâm phật, có ý định an ủi mình, nhưng Hiểu Tĩnh vẫn lời nói bén nhọn của cô kí©h thí©ɧ, nhíu mày sửa đúng nói: "Anh ấy chỉ không biết trao đổi với người khác, không phải trí thông minh có vấn đề, chị đừng nói anh ấy như vậy."
Chị Vi nhìn cô từ gương chiếu hậu một cái ngoài ý muốn, "Ơ, bình thường chị giáo huấn em độc miệng gấp trăm lần, em đều không cãi lại, vừa nói đến cậu ta một câu đã không vui."
Hiểu Tĩnh mím môi không nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên màn hình di động, ánh mắt dừng tại ảnh màn hình.
Đó là buổi sớm khi cô tỉnh lại chụp lén Chung Gia Minh, lúc ấy anh đang trước cửa sổ sát đất đọc sách, dáng ngồi thẳng lưng nghiêm túc, như là học sinh ngoan chăm chú nghe giảng, sơmi trắng trên người bị ánh mặt trời chiếu vào hơi hóa xanh, bộ dáng tuấn tú không khỏi làm cho người nhìn động tâm. D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Lúc ấy cô bị quỷ thần xui thế nào mà lấy điện thoại di động chụp nên mới có hình ảnh này, ngay cả bản thân mình đều không rõ ràng lắm rốt cuộc là vì sao, sau này trực tiếp để làm ảnh nền di động.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp mặt anh, dường như ngực có chỗ nào đó trống rỗng
——
"Cũng không phải đi quá lâu, chúng ta xong việc sớm một chút thì trở lại sớm." Quả thực chị Vi không nhìn nổi bộ dáng kia của cô, như lạc mất hồn vậy.
Hiểu Tĩnh tâm sự nặng nề lắc đầu, "Chị không hiểu, nhiều năm như vậy bọn em chưa từng tách ra, em cho là anh ấy không thể rời bỏ em, thật ra..."
Thật ra cô càng không thể rời bỏ anh.
Cô gọi điện thoại hỏi quản gia, quản gia nói thoạt nhìn Chung Gia Minh không khác bình thường là mấy. Xem đi, dù cho cô rời đi, thế giới của anh vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, ngược lại là cô, không biết ném lòng dạ đi đâu rồi.
Hiểu Tĩnh nghĩ, có lẽ đây chính là thói quen mà người khác hay nói chăng? Chung Gia Minh đã biến thành một bộ phận trong cuộc sống của cô, rất khó dứt bỏ.
Chị Vi thấy bộ dáng cô đăm chiêu ủ dột, mi tâm hơi nhíu, "Có phải em bị cuồng ngược không, vất vả lắm mới được ra ngoài hóng gió, phải nên cao hứng mới đúng. Chị thấy bình thường thần kinh em căng thẳng như vậy, nhân cơ hội này thả lỏng người không tốt sao?"
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, ngoài cửa sổ nền trời cũng xanh ngắt, trời xanh mây trắng thấp thoáng ruộng bậc thang, làm lòng người xem thoải mái. Đây chính là phong cảnh mà đô thị ồn ào không có, Hiểu Tĩnh dựa vào cửa kính xe lại không có lòng dạ nào thưởng thức, ánh mắt đảo qua lại trên di động.
***
Sau khi đến Thanh Châu, lập tức có nhân viên công tác tới đón các cô, đối phương là người đàn ông rất trẻ tuổi, tự giới thiệu nói họ Trình.
"Hiện tại Lâm tổng của chúng tôi có chút việc không bỏ được, tôi đưa hai cô đến khách sạn trước, buổi tối tổ chức tiệc tẩy trần cho Thạch tổng."
Trong lòng Hiểu Tĩnh nhớ Chung Gia Minh, hận không thể làm xong hết việc trong đêm nay rồi trở về, vì thế không yên lòng gật gật đầu, chỉ hy vọng được nhìn thấy vị Lâm tổng kia sớm một chút. Mà khi cô tận mắt nhìn thấy đối phương, lại hận chính mình chưa chưa từng đi chuyến đi này.
Hình như Lâm Lãng vẫn giống trong trí nhớ của cô, cử chỉ nhanh nhẹn, phong độ có thừa, nhưng một thân tây trang tăng thêm vài phần trầm ổn cùng lão luyện mà cô không quen thuộc. Anh ta chủ động cùng cô bắt tay, đáy mắt đen mang theo vui sướиɠ xa cách lâu chưa gặp lại, "Đã lâu không gặp, Hiểu Tĩnh."
Quả thực đã lâu, suốt cả sáu năm.
Hiểu Tĩnh đứng im tại chỗ, chậm chạp không chịu đưa tay ra.
Không khí trở nên vi diệu, bàn tay to với khớp xương rõ ràng của Lâm Lãng lúng túng dừng trước người của cô, chị Vi ho khan vài tiếng ý bảo cô, nhưng trước sau như một Hiểu Tĩnh đều không có chút phản ứng nào.
Lâm Lãng cũng không so đo, từ đầu đến cuối ánh mắt đều dừng trên khuôn mặt cô, giọng nói cũng trầm trầm mở miệng nói: "Ngồi xuống trò chuyện?"
Không khí kì quái giữa hai người, mặc cho ai cũng có thể ngửi được hương vị không thích hợp. Chị Vi hết sức kinh ngạc, lập tức đôi mắt đã biết xảy ra chuyện gì, khó trách vị Lâm tổng này lại chỉ tên muốn Thạch Hiểu Tĩnh tới đây, thì ra hai người là quen biết cũ.
Hiểu Tĩnh có một cái chớp mắt luống cuống, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt trắng bạch có chút mất tự nhiên, cô dùng sức xiết chặt ngón tay, bỗng nhiên cũng không quay đầu lại đi tới phía cửa phòng, "Chị Vi, chúng ta đi, không bàn việc hợp tác này nữa."
Chị Vi trừng mắt to khó tin, đối với các cô mà nói cuộc làm ăn này rất quan trọng, gần đây một công ty có lai lịch rất chèn ép các cô trên internet, Hiểu Tĩnh lại không chịu dùng giao thiệp và quan hệ của nhà họ Chung, khoản vay ngân hàng đã lâm vào thế bí, cơ hội được hợp tác với vị Lâm tổng trước mắt này là cơ hội tốt.
Cô đang sững sờ, Hiểu Tĩnh nhanh chóng xoay đầu lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, "Chị không nghe thấy lời em nói?"
Hiểu Tĩnh là người rất có chừng mực, cô vô cùng lễ phép với người lớn tuổi hơn, cũng chưa từng nghiêm túc với cô như vậy, chị Vi nhanh chóng hiểu ra, vội nhấc chân đi theo.
Nhưng Lâm Lãng phản ứng cũng rất nhanh, người anh ta cao chân dài, lập tức cất bước dùng một bước đã bắt được cổ tay Hiểu Tĩnh. Trên mặt anh ta mang theo vài phần cười khổ, "Em còn đang trách anh? Hiểu Tĩnh, anh có thể giải thích."
"Không cần thiết." Thạch Hiểu Tĩnh chán ghét hất tay của anh ta ra, "Bây giờ tôi là Chung phu nhân, phiền toái Lâm tổng tự trọng. Mặt khác cuộc làm ăn này, quả thực tôi không muốn bàn, hợp tác với loại người như anh làm tôi thấy ghê tởm."
Nghe được ba chữ "Chung phu nhân", rất rõ ràng Lâm Lãng đang cực lực đè nén lửa giận ngập trời. Anh ta nắm chặt tay, gân xanh trên trán đều đang nhúc nhích, không để ý cô kháng cự lần nữa mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cô, "Đi ra với anh."
"Buông tay!" Hiểu Tĩnh dùng túi nện mạnh vào lưng anh ta, nhưng người đàn ông kia cao ngất không động đậy, bước chân ra ngoài vừa trầm vừa ổn.
Vẫn là Chị Vi ra mặt ngăn cản anh ta, "Lâm tổng, có vẻ Hiểu Tĩnh không muốn nói chuyện nhiều với anh, xin anh tôn trọng ý nghĩ của cô ấy, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát."
Ánh mắt Lâm Lãng tối tăm nhìn chằm chằm chị Vi, nhưng ta cũng không muốn làm lớn chuyện. Bàn tay đang bắt lấy tay Hiểu Tĩnh cũng không buông ra, nhưng giọng nói dịu đi vài phần, anh ta nói: "Anh biết bây giờ em rất kháng cự anh, anh cho em thời gian để bình tĩnh, nhưng Hiểu Tĩnh, lần này anh trở về chính là vì muốn cùng em bắt đầu lần nữa, không ai có thể ngăn cản anh."
Cuối cùng Thạch Hiểu Tĩnh cũng ngẩng đầu nhìn anh ta, người đàn ông không dám đυ.ng vào trong trí nhớ của cô, hiện tại đã biến thành một bộ dáng khác, không ngoan, tính kế, tình thế bắt buộc, đây là tất cả những gì cô nhìn được từ trong ánh mắt của anh ta.
***
Lúc vào phòng khách sạn, Hiểu Tĩnh liền bị chị Vi tóm lấy nghiêm hình bức cung. Cô ấy ấn cô ngồi xuống sô pha không cho đi, giọng điệu hung hăng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Có thể làm cho cô bài xích đến công và tư không phân, nói nhất định là Lâm Lãng kia đã làm ra chuyện vô cùng quá phận rồi.
Hiểu Tĩnh lại cầm di động đứng dậy, "Chín rưỡi rồi, em phải cho gọi điện thoại Gia Minh." ~~D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Bình thường vào lúc này cô đã sớm tan tầm về nhà, dù cho không nhìn thấy cô, cũng phải cho anh nghe giọng nói của cô một chút.
"Nói chuyện chính trước, nếu lý do chính đáng, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về Lăng Thành, khoản tiền này chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác." Chị Vi tịch thu điện thoại của cô, nghiêm túc nhìn cô nói.
Hiểu Tĩnh cắn môi một cái, vẫn đứng im không chịu thỏa hiệp.
Chị Vi ôm cánh tay nghiêm túc nhìn kỹ cô, "Hiểu Tĩnh, chị hi vọng em rõ ràng, trước mắt khoản tiền kia cần thiết với chúng ta như thế nào. Nếu như là bởi vì tình cảm riêng tư không cần thiết —— "
"Là tình cảm riêng tư, nhưng chuyện em quyết định sẽ không thay đổi." Hiểu Tĩnh cắt lời cô, giọng điệu không bàn bạc gì cả, "Anh ta là mối tình đầu của em, năm đó lúc ba mẹ em gặp chuyện không may, bỏ rơi em ra nước ngoài với người phụ nữ khác."
Chị Vi ngẩn ra nhìn cô, chỉ thấy cô khẽ cười, còn nói: "Người phụ nữ kia, là người bạn tốt nhất lúc ấy của em."
"Chị, sao chị lại không biết việc này?" Chị Vi nhìn bộ dáng kia của Thạch Hiểu Tĩnh liền biết cô chưa hoàn toàn nói hết.
Năm đó cô làm việc trong công ty môi giới hôn nhân của ba Hiểu Tĩnh, chuyện nhà ông chủ cô hoàn toàn rõ ràng, ngay cả chuyện năm ấy Thạch Hiểu Tĩnh thi đại học xong, cả nhà ông chủ gặp tai nạn xe cộ cũng là cô giúp xử lý.
Lúc ấy cô chỉ nhớ được Hiểu Tĩnh rất kiên cường, cô gái nhỏ 18 tuổi, lại không hề rơi một giọt nước mắt nào. Mẹ Thạch mất ngay tại chỗ, hiện trường máu tươi đầm đìa, đến người lớn như cô nhìn còn khó chịu, nhưng Thạch Hiểu Tĩnh lại đứng thẳng sững sờ nhìn cảnh sát xử lý hiện trường, trên mặt không có biểu cảm gì.
Lúc ấy cô còn nghi hoặc, sao đứa nhỏ này có thể máu lạnh như vậy?
May mắn ba Thạch còn sót lại một hơi thở, cuối cùng giao phó cô cho chị Vi chiếu cố. Thạch Tiểu Lỗi cũng được cứu ra, nhưng ông trời trêu người, cuối cùng vẫn ngủ mê man không thể tỉnh lại.
Bác sĩ nói với Hiểu Tĩnh, tình huống của cậu rất không tốt, có lẽ sẽ biến thành người thực vật. Khi đó rất nhiều người đều làm công tác tư tưởng cho Thạch Hiểu Tĩnh, khuyên cô từ bỏ việc trị liệu cho Thạch Tiểu Lỗi, dù sao thì quả thực tỉ lệ tỉnh lại của người thực vật quá thấp, mà vào thời điểm đó, chỉ dựa vào một công ty môi giới hôn nhân nho nhỏ làm sao có thể chống đỡ cho cái gia đình này, còn có tiền thuốc men đắt như vậy?
Nhưng Thạch Hiểu Tĩnh lắc đầu cự tuyệt, lúc ấy Chị Vi nhớ rất rõ ràng, cô gái nhỏ nói với mọi người như đinh đóng cột, "Đây là người thân cuối cùng của tôi, chỉ cần cậu ấy còn có thể hô hấp, thì tôi sẽ không còn phải cô đơn sống trên cõi đời này..."
Năm ấy gần như là năm Hiểu Tĩnh bết bát nhất, chị Vi cũng lo lắng cô sẽ không chống đỡ được, có thể thấy một người thực vật sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền, một đứa nhỏ 18 tuổi có thể làm gì chứ?
Cô không nghĩ tới sau khúc mắc bết bát năm đó còn có một mẩu chuyện như vậy, nếu như là sự thật, vậy Lâm Lãng kia cũng quả thực quá cặn bã rồi.
***
Hiểu Tĩnh cầm di động, một bên tắm một bên cho gọi điện thoại Chung Gia Minh, nhưng thật ra là quản gia nhận điện thoại, mở loa ngoài lên, đặt lên sách trên bàn của anh.
"Anh đang làm cái gì? Vẫn vẽ tranh sao?"
Đầu kia chỉ có âm thanh của dòng điện, vốn không nghe được bất kỳ âm thanh gì, đến biểu cảm của anh Hiểu Tĩnh cũng không nhìn được. Cô ngâm mình trong dòng nước ấm áp, lúc này mới khe khẽ thở dài, "Bên này hợp tác thất bại, thật ra kế tiếp căn bản em không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng nhất định có biện pháp giải quyết đúng không?"D~~D~~L~Q~~~Đ~~
Bên kia im lặng, thậm chí Thạch Hiểu Tĩnh không rõ ràng lắm rốt cuộc anh có đang nghe không.
Cô cắn môi một cái, bao phủ cằm mình trong nước ấm, hồi lâu mới nghẹn ngào nói: "Gia Minh, anh sẽ nhớ em sao? Hiện giờ em vô cùng vô cùng nhớ anh —— "
Hơi thở của anh, sự an tĩnh của anh, giờ phút này đối với cô mà nói lại thành sự an ủi tốt nhất, đáng tiếc tất cả những thứ này đều thật xa xỉ, đến câu đáp lại ngắn ngủi cô cũng không có được.