Chương 54-1

Editor: Linh Đang

Lâm Kì vẫn còn trẻ, ở trước mặt Đường Khải Sâm vốn thiếu kiên nhẫn, anh ta vươn tay ôm chặt eo Vãn Hảo, ánh mắt lại hung hăng găm trên thân người đàn ông đối diện, như tuyên cáo chủ quyền nói: "Chúng ta đi khiêu vũ."

"Tôi —— "

"Cô ấy sẽ không nhảy." Đường Khải Sâm thay Vãn Hảo trả lời, lúc mở miệng thì giọng lại khàn khàn, không giống với giọng điệu bình thường khi nói chuyện, hình như là ngã bệnh.

Lúc này Vãn Hảo mới phát hiện sắc mặt anh không được tốt, vẻ mặt đạm nhạt, thiếu đi khí thế hăng hái như lúc trước, khó trách mấy ngày nay không tới chỗ cô, xem ra không phải giận dỗi với cô, mà là thân thể không thích hợp.

Lâm Kì thấy hai người như vậy rất không thoải mái, dù cho không đứng chung một chỗ, nhưng ánh mắt đυ.ng nhau như đang truyền những tin tức mà anh ta không hiểu. Anh ta không muốn mình trở thành người ngoài cuộc, vì thế dùng sức một kéo cánh tay Vãn Hảo, càng thêm ôm người vào trong lòng mình: "Tôi dạy cho cô."

Không nói lời gì, Vãn Hảo đã bị anh ta nửa ôm vào sàn nhảy.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Đường Khải Sâm nhíu nhíu mày, bước chân cũng vội vàng đi theo.

Vãn Hảo thật sự không biết nhảy, trước kia không phải cô chưa từng học qua cách xã giao của xã hội thượng lưu, nhưng sự phối hợp của cơ thể quá kém, cộng thêm khi đó tuổi còn trẻ thiếu kiên nhẫn, nhanh chóng bỏ qua.

Lúc này bị Lâm Kì mang theo, dưới chân vẫn rối như lúc trước, thấy đã giẫm lên chân anh ta vài lần, lập tức hai má cô đỏ bừng, liên tiếp nói: "Lâm Kì, chúng ta đừng nhảy nữa."

"Không có việc gì, cô theo tôi." Khó có lúc Lâm Kì kiên nhẫn, nhưng ánh mắt vẫn khıêυ khí©h nhìn về phía Đường Khải Sâm vài lần.

Vãn Hảo biết thân phận của Lâm Kì đã sớm hấp dẫn không ít người nhìn qua, có lẽ lúc này có rất nhiều người đang bàn luận sôi nổi sau lưng cô! Cô càng thêm cảm thấy bối rối, giọng nói đã trở nên nghiêm túc: "Anh coi tôi là chiến lợi phẩm sao? Nếu như muốn dùng phương thức này kí©h thí©ɧ Đường Khải Sâm, tôi chỉ có thể nói anh rất ngây thơ."

Trong nháy mắt vẻ mặt Lâm Kì trầm xuống, ở tuổi này lòng hiếu thắng của đàn ông vô cùng mạnh, càng thêm kiêng kị việc bị người mình để ý người "ngây thơ".

"Đến bây giờ còn giúp anh ta nói chuyện, cô đã quên ban đầu anh ta đối xử với cô như thế nào rồi sao? Khương Vãn Hảo, có phải cô dao động rồi hay không, muốn cùng anh ta gương vỡ lại lành sao?"

Người đàn ông trẻ tuổi tức giận chất vấn cô, từng chữ đều nói nôn nóng dùng sức, Vãn Hảo có ảo giác, dường như từng chữ kia đều quăng lên mặt cô. Cô cảm thấy bối rối, thỉnh thoảng ánh đèn chói mắt lại chiếu đến làm cô hoa mắt.

Cánh tay Lâm Kì đặt bên hông cô siết chặt, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, không phải trong lòng không khó chịu, anh ta vô tình đâm cô bị thương, nhưng cơn hỏa hoạn trong lòng đã không thể khống chế. Người như Đường Khải Sâm, hèn hạ lại ác độc, Khương Vãn Hảo đơn thuần như vậy là đối thủ của anh sao?D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Anh ta không thể trơ mắt tiếp tục nhìn cô bị lừa nữa, chỉ có thể mạnh mẽ tiếp tục nói: "Anh ta chỉ biết đùa giỡn cô, loại người đàn ông như này mà cô còn dám tin? Chờ tương lai anh ta vứt bỏ một lần nữa sao?!"

Rõ ràng chung quanh còn có tiếng âm nhạc, nhưng Vãn Hảo cảm thấy mình bị những lời này làm chấn động đến mức trong đầu trống rỗng, Lâm Kì nhìn về hướng Đường Khải Sâm, khóe miệng mỉa mai giương lên: "A, đó không phải là niềm vui mới của anh ta sao?"

Vãn Hảo máy móc quay đầu lại, liếc mắt thấy Lộ Lâm đang cùng Đường Khải Sâm nói chuyện. Đúng vậy, đêm nay trong trường hợp này, nhất định Lộ Lâm sẽ đến...

Thật ra cô không buồn để ý xem hai người này tiến triển thế nào, đúng, không ngại, một chút cũng không. Vãn Hảo bắt buộc chính mình tỉnh táo lại giống như trước, nhưng không được, những kia chuyện cũ bỗng nhiên như là mãnh thú thoát khỏi nhà giam, giương miệng máu trong nháy mắt cắn nuốt tất cả lý trí của cô.

***

Vốn Đường Khải Sâm không để ý tới Lộ Lâm, ánh mắt của anh vẫn dừng ở trên người Vãn Hảo, thấy tự nhiên cô quay đầu nhìn mình, sắc mặt càng vô cùng không thích hợp, lập tức nhận thấy khác thường.

"Vãn Hảo, cô nhìn cho rõ, ngàn lần chớ bị anh ta lừa. Anh ta cùng người phụ nữ kia dây dưa nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt?" Từng câu từng chữ Lâm Kì nói đều đâm vào chỗ đau nơi đáy lòng Vãn Hảo, cô mê mang nhìn anh ta một cái.

Lâm Kì nhân cơ hội còn nói: "Đang êm đẹp anh ta lại quay đầu theo đuổi cô, đều đã chia tay nhiều năm như vậy, nói không chừng sau lưng lại đang tính kế gì đó."

Vãn Hảo hít vào một hơi, chậm rãi lắc lắc đầu. Cô muốn nói cho Lâm Kì không nên nói nữa, trong lòng cô quá rõ ràng, chính là bởi vì rõ ràng mới bắt buộc chính mình không nghĩ về lúc trước, càng không hy vọng tương lai xa vời.

Không nên ép cô hận anh sao? Hận một người quá cực khổ, cô cực khổ nhiều năm như vậy, chỉ muốn hơi chút thả lỏng, thoải mái từng chút một như vậy cũng không thể được sao?

Hai người vừa nói chuyện vừa khiêu vũ, lúc này vừa lúc phải xoay quanh, nhưng trong giây phút thất thần, dưới chân Vãn Hảo mềm nhũn suýt nữa trẹo chân.

Không nghĩ tới có người thuận thế từ phía sau đón được thân thể cô ngả ra sau, sau đó nắm chặt lấy tay cô, Vãn Hảo xoay một vòng, quay đầu liền thấy đôi mắt sâu thẳm của Đường Khải Sâm gần trong gang tấc.

Anh ôm hông của cô, hơi thở nóng rực dừng ở trên trán cô: "Sắc mặt kém như vậy, không thoải mái?"

Vãn Hảo cúi đầu không nhìn anh, ngón tay cầm lấy caravat của anh khẩn trương nắm chặt.

Đường Khải Sâm nhìn cô từ trên xuống dưới, thậm chí ngồi xổm xuống thay cô xem xét cổ chân cô có làm sao hay không mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng quả thật không nhìn ra chỗ nào của cô không thích hợp, nhíu nhíu mày, dứt khoát ôm ngang cô lên: "Không thích thì đừng nhảy, ở chỗ này mà mất hứng, anh lập tức gọi người tới đón chúng ta."D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Thời khắc tim đập thình thịch đáng nhớ nhất cũng chỉ là như thế, vào thời điểm chật vật nhất có người bảo hộ, nói lời lãng mạn khí phách thoải mái.

Hoàn cảnh này cực kỳ giống năm ấy cô gặp anh trên tiệc tối, quân tử nhanh nhẹn, vào thời điểm cô vô cùng chật vật vươn tay ra: "Nhóc con, nhiều người như vậy đang nhìn em kìa, đứng lên, mỉm cười, đây mới là cách đánh trả tốt nhất."

Lúc ấy cô bị một cô con gái nhà giàu cố ý làm khó dễ, ngã ngồi dưới đất, nương vào ngọn đèn sáng mờ nhìn anh. Khi đó trong đầu cô chỉ nhớ được câu nói trong bộ phim điện ảnh nào đó: có một ngày, nhất định anh hùng cái thế của tôi sẽ cưỡi thất thải tường vân* đến nghênh cưới tôi...

Thất thải tường vân: “Tường vân” là vầng mây an lành, “Thất thải” là bảy màu. Thất thải tường vân là “Cân đẩu vân”, một pháp khí hành tẩu lợi hại của người tu chân.

Bởi vì ảo giác trong giây phút đó, rất nhiều năm sau cô đều coi anh là thần linh trong lòng, sùng bái anh, thờ phụng anh, yêu anh không có ranh giới.

"Vì sao... Bây giờ anh mới đến..." Cô ngập ngừng nói một câu như vậy, lúc ngẩng đầu lên đáy mắt chợt có nước mắt lóe lên.

Đợi lâu như vậy, nhiều năm như vậy, dùng hết sức lực cô có, cuối cùng anh cũng đã tới. Anh hùng của cô phải bảo vệ cô vào lúc chật vật nhất, nhưng không còn kịp rồi, cô đã có áo giáp của mình, quanh thân đã tự tạo cho mình tường đồng vách sắt, chẳng cần ai nữa.

Cô có thể tự bảo vệ mình, không bao giờ cần người nào nữa.

Mà tấm áo giáp này, là anh đưa cho cô.

"Đường Khải Sâm!" Bên tai mơ hồ truyền đến giọng nói tức giận của Lâm Kì, Vãn Hảo cùng Đường Khải Sâm nhìn nhau, một cái liếc mắt vạn năm kia, như ẩn chứa vô vàn từ ngữ.

Cô tránh anh ra chậm rãi đi ra ngoài, váy dài bị gió biển thổi tung lung linh xinh đẹp, nhưng bóng dáng cô cao ngạo mà kiên trì, thậm chí gặp gỡ người quen ở ngoài cửa còn khẽ cúi người mỉm cười.

Đường Khải Sâm nhìn thế lục phủ ngũ tạng đều co quắp dữ dội, mỗi một chỗ trên cơ thể đều vô cùng đau đớn, nói thật, anh đã không biết nên làm như thế nào, lúc trước phạm phải sai lầm, trước nay anh không phủ nhận, càng thêm nỗ lực để bù lại.

Nhưng sai lầm kia khiến khoảng cách của hai người đi quá xa, anh cũng hoài nghi, sinh thời có thể khâu lại hay không. (sinh thời: chỉ khoảng thời gian tồn tại của con người)

"Khốn kiếp, cách xa cô ấy xa một chút!" Lâm Kì nổi giận như sư tử, hung hăng nắm chặt caravat của Đường Khải Sâm, giọng nói như một thanh kiếm cắt ngang.

Đường Khải Sâm chỉ âm trầm nhìn anh ta một cái, tất cả lửa giận đều bị thiêu đốt đến mức cháy mạnh nhất. Anh nói: "Nếu không phải ba anh cũng chăm sóc cho cô ấy, chỉ bằng những thứ anh làm đêm nay, tôi tuyệt đối không dễ dàng tha cho anh."

"Anh cho rằng anh là ai!" Thiếu niên cười coi thường, vẫn nói năng lỗ mãng.

Đường Khải Sâm khinh miệt cười cười: "Không ngại thử xem."

Anh nói xong cũng bước đi ra ngoài, cảm xúc của Khương Vãn Hảo không đúng, nhất định không thể để một mình cô trên boong tàu.

***