Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Mỹ Mạnh Mẽ

"Hôm nay anh có hẹn với Lục Thiệu Hành, không biết là cô ấy sẽ đến, cũng rất lâu rồi anh chưa nhìn thấy cô ấy…”

Hơi thở nam tính nóng rực phả trên đỉnh đầu, cùng với tần số dồn đập vội vàng, Vãn Hảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, đẩy người cách xa ra: “Ai cần nghe anh giải thích chuyện đó chứ?”

Đường Khải Sâm vậy mà sung sướиɠ cười nhẹ lên tiếng: "Được, vậy nghe anh giải thích vì sao giúp cô ấy mà không giúp em.”

Vãn Hảo phát hiện bản thân đã hồ đồ rơi vào bẫy của người này, hận đến nghiến răng, cô định quay đầu đi, hông lại bị người siết chặt.

Đôi mắt sâu thẳm ấy trước sau vẫn chăm chú nhìn cô, nói: “Anh cũng không phải đang giúp cô ấy, chỉ là đứng ở lập trường kinh doanh mà thôi. Lục Thiệu Hành kiếm tiền không dễ, anh hiểu em nóng lòng muốn thành công, nhưng Vãn Hảo, dựa vào tình hình kinh tế và nguồn lực của em lúc này, chắc chắn phải trả giá lớn hơn những gì thu lại được, ai lại muốn làm việc lỗ vốn như vậy đây? Nếu chỉ vì muốn lấy danh tiếng, có rất nhiều cách có thể trở nên nổi tiếng, không nhất thiết phải làm ăn với Lục Thiệu Hành.”

Vãn Hảo thừa nhận Đường Khải Sâm nói rất có lí, chuyện làm ăn này, cô so với Đường Khải Sâm và Lộ Lâm quả thật kém hơn rất nhiều, cũng biết bản thân nhất thời xúc động, nhưng tâm lý vẫn cảm thấy không thoải mái.

Có lẽ bởi vì người nói với cô những lời này là Đường Khải Sâm, hay là bởi vì người cướp đi cuộc trao đổi này là Lộ Lâm? Đây là đạo lí bình thường có thể suy nghĩ rõ ràng, cô lại cố tình để tâm vào chuyện vụn vặt.

Thấy cô mím môi không nói lời nào, Đường Khải Sâm liền nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô: “Anh biết việc hôm nay khiến em không thoải mái, anh thích em, lẽ ra nên dùng thủ đoạn của mình giúp em thực hiện tất cả mong muốn. Nhưng

Khương Vãn Hảo, nếu anh làm như vậy, em có vui vẻ không?”

Vãn Hảo ngẩng đầu nhìn anh, những tích tụ trong ngực cuối cùng cũng hơi buông lỏng, đúng vậy, thứ Đường Khải Sâm có thể làm chính là ngấm ngầm thao túng sau lưng hoàn thành các mong muốn của cô, anh dễ dàng có thể làm cho cô không thể hận anh nữa, nhưng nếu vậy cô vẫn là Khương Vãn Hảo trước đây luôn dựa dẫm vào người khác...

Càng nhìn anh thì tâm trạng của Vãn Hảo càng thêm phức tạp, anh đã học được cách nghĩ cho người khác ư?

"Nếu có thể, anh hận không thể dùng tất cả những thủ đoạn hền hạ nhất mà anh có để đoạt em về bên cạnh anh, cơ hội tốt như vậy lại buông tha, em có cho rằng anh rất ngu xuẩn?” Đường Khải Sâm nhíu nhíu mày, nụ cười tự giễu: “Bởi vì anh biết em muốn trở thành người như thế nào, cho nên mặc kệ có bao nhiêu khát vọng muốn nối lại cùng em, ở bên cạnh em, anh đều cố nhẫn nại.”

Cho dù Vãn Hảo năm lần bảy lượt nhắc nhở bản thân phải có trái tim sắt đá, nghe xong lời này cũng có hơi xao lòng, lần đầu tiên cô nhận ra rằng người đàn ông trước mặt này hình như khác trước, hoặc giả là bản thân anh vốn như thế, giờ phút này mới chân thực biểu lộ con người bản thân trước cô.

Cô nắm chặt tay, vẫn lặng lẽ xoay lưng bước đi, cô họng hơi khàn, nói một câu có vẻ tối nghĩa: “Cảm ơn anh đã dạy tôi tôi bài học này… Tạm biệt.”

Đầu đường rét lạnh, bóng lưng mảnh khảnh đơn bạc kia lẫn vào bóng đêm rất nhanh, Đường Khải Sâm đứng tại tại chỗ giật giật khóe miệng, không hiểu sao mãi vẫn không muốn bước đi.

Anh dạy Khương Vãn Hảo không làm chuyện lỗ vốn, nhưng vì sao chính anh lại tự nguyện để thâm hụt tiền đây? Giúp cô càng ngày càng trở nên tốt, càng ngày càng kiên cường tự lập, cũng là một kiểu khiến cho cô không cần dựa vào mình. Khương Vãn Hảo càng có phong vị hấp dẫn, cũng cách anh ngày càng xa xôi…

Nhưng là, dù cho như thế cũng vui vẻ chịu đựng, có lẽ thích một người chính là như vậy, xem nhẹ sự sở hữu của mình để muốn cô tốt hơn…

***

Đường Khải Sâm xoay người nhìn thấy Lộ Lâm đứng cách đó không xa, cả một cây đen khiến hai gò má thêm trắng nhợt, không biết cô ta đứng đó đợi bao lâu, mái tóc dài đã sớm bị thổi loạn. Thấy anh xoay người lại, cô ta bèn bước tới.

Kì thật lúc trước cô ta đã tìm anh rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị ngăn ở ngoài cổng. Có khi người đàn ông này còn nhờ Eric nhắn hộ: “Khải Sâm nói cô đừng đến tìm cậu ta, cái gì nên nói đã nói xong, cậu ta không muốn nói gì với cô nữa.”

Lộ Lâm biết lần này anh thật lòng, nhưng cô ta không cam lòng, rõ ràng chỉ còn một bước nữa là cô ta thắng, sao giờ lại nên cơ sự này? Xưa nay anh đều thích phụ nữ thông minh độc lập có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của anh, cho nên tình cảm đối với Khương Vãn Hảo nhất định là ảo giác, cô ta đã nỗ lực chứng minh mình mạnh mẽ hơn Khương Vãn Hảo, nhưng chưng minh được rồi thì thế nào?

Vừa rồi anh không chút do dự thay Lục Thiệu Hành chọn cô ta, nhưng trong lòng cô ta quá rõ ràng, người anh thực sự giúp là Khương Vãn Hảo, thoạt nhìn thì tưởng cô ta thắng, nhưng thực tế lại không phải thế.

Cuối cùng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn anh bức bách đưa người kia ra ngoài, thực ra là không đành lòng nhìn Khương Vãn Hảo ngồi đó gượng cười đi? Nhưng cô ta vẫn muốn đi ra nhìn một cái, lại thấy cảnh tượng khiến lòng cô ta lạnh càng thêm lạnh.

Vậy mà Khương Vãn Hảo lại cho anh một cái bạt tai! Người đàn ông cao cao tại thượng kia, ai dám động đến anh? Sau đó anh cũng không nói lấy một lời nặng nhẹ, phần thâm tình cưng chiều ấy thậm chí trước đây anh cũng chưa từng dành cho cô ta.

Cô ta cứ gần anh một bước, tim lại phảng phất như bị bàn tay vô hình xé rách thật mạnh, đau, nhưng còn lạnh hơn, lạnh đến từng tế bào, toàn thân dường như đông cứng. Trước mắt vẫn là người đàn ông quen thuộc đó, nhưng càng ngày càng xa lạ, xa lạ đến nỗi gần như không nhìn rõ.

Lộ Lâm đè nén cảm xúc run rẩy, đau đớn hỏi: "Anh cứ thích cô ấy như vậy ư? Cho dù bây giờ cô ấy không vô dụng mềm yếu như lúc trước, nhưng rốt cuộc có gì tốt chứ, vẫn kém xa mong muốn lúc trước của anh—— "

"Lộ Lâm." Đường Khải Sâm cực kỳ bình tĩnh ngắt lời cô ta, nói từng chữ rõ ràng rành mạch: “Không phải do cô ấy, là tôi thay đổi.”

Lộ Lâm kinh ngạc mở to mắt, lệ nóng quanh tròng, uất ức và không cam lòng, tất cả đều được giấu cẩn thận không muốn dễ dàng chảy xuống.

Trước sau Đường Khải Sâm vẫn nhìn cô ta, không lảng tránh, nói: “Chúng ta quen nhau từ nhỏ, nhà cô sa sút, nhưng luôn kiên cường tiến về phía trước, tôi thừa nhận lúc đó bị hấp dẫn bởi sự dung cảm độc lập của cô. Sau này cô muốn ra nước ngoài du học mà bỏ tôi, tôi tức giận khổ sở, nhưng còn phẫn nộ vì bị chà đạp tự tôn nhiều hơn, cô cũng biết tôi chưa từng thua ai bao giờ, cũng chưa từng bị ai dễ dàng đâm cho một đao đau đớn như vậy.”

Lộ Lâm kinh ngạc nghe từng lời, bàn tay đặt sát bên người siết chặt, bấm vào lòng bàn tay.

"Tôi luôn cho rằng, người phụ nữ tôi cần là người có chung đề tài giao tiếp trên công việc cũng là người có thể cùng tôi tiến lùi, nhưng khi thấy cô trăm phương nghìn kế, trở thành người không từ thủ đoạn, tôi bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình.

Lộ lâm nghe anh nói không mang theo chút tình cảm nào, dường như chân không đứng vững, giọng nói yếu ớt cũng dần dần tan ra cùng gió lạnh: “Em đâu có cách nào, Khải Sâm, em biết anh thích phụ nữ độc lập, cho nên chuyện gì cũng không muốn làm phiền anh, không phải anh rất ghét người phiền toái hay sao? Nhưng có lúc nào anh đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ cho em một chút! Em có gia nghiệp phải vực dậy, một người phụ nữ muốn làm được sự nghiệp, anh cho rằng rất dễ dàng ư?”

Đường Khải Sâm bình tĩnh nhìn cô ta gào thét, đợi cô ta trút lòng xong mới nói: “Đúng, cô có lập trường của cô, nhưng Lộ Lâm, đối mặt với vấn đề giống như thế, Khương Vãn Hảo lựa chọn cái gì?”

Lộ Lâm lui về phía sau một bước, hoàn toàn không đáp được, sắc mặt trắng bệch.

Đường Khải Sâm cũng không bức ép, anh nghiêng người không hề nhìn cô ta: “Mặc kệ lúc nào, đừng quên, Lộ Lâm, cô cho rằng cô và Lộ Lâm trước đây vẫn còn là cùng một người sao?”

Lộ Lâm lấy hai tay che má, rốt cuộc khóc không thành tiếng. Kì thật chính cô ta cũng biết, Lộ Lâm này sớm đã không còn là Lộ Lâm lúc trước, trong con sông du͙© vọиɠ này, cô ta sơ sảy một chút đã bị dòng nước chảy xiết cắn nuốt. d.d.l.q..d

“Không phải cứ đứng trên đỉnh xã hội thượng lưu thì được tính là thành công, tôi nhớ rõ trước kia cô từng nói, với một người phụ nữ thứ đáng để kiêu ngạo nhất, không phải là khống chế được du͙© vọиɠ, mà là có thể khống chế được góc tối âm u hẻo lánh nảy sinh du͙© vọиɠ trong lòng mình.”

Những lời mình từng nói, giờ nghe thấy lại cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời, cô ta ba mươi mốt tuổi, lại vẫn cứ coi trọng vật chất phù du, để lạc mất chính mình. Khó trách Đường Khải Sâm không hề yêu cô ta, bản thân mình như này, ngay cả chính mình cũng không dám nhìn kĩ.

Quá xấu xí, trái tim vặn vẹo, giá trị quan vặn vẹo, đáng ghét tận mặt như vậy, lấy cái gì hấp dẫn được anh?

Đường Khải Sâm nhìn cô ta một cái, giọng nói chìm dần: “Đừng đi gây phiền toái cho cô ấy, người thay đổi là tôi, cũng không liên quan gì đến cô ấy. Nếu cô nhất định muốn hận một người, nên là tôi mới đúng.”

Xung quanh rơi vào yên tĩnh đến quỷ dị, Lộ Lâm nâng mắt nhìn bóng dáng cao lớn dần dần đi xa, tầm nhìn đã sớm mơ hồ. d.d.l.q..d

***

Vãn Hảo vốn còn đang vì việc kinh doanh mà mặt cau mày có, thế nhưng lúc trở về lại thấy trong vườn nhà mình khắp nơi đều có nhiều người ngồi, sân cũng có ngươi, hơn nữa còn mở cả ban công tầng hai, kết quả ngay cả mặt bàn cũng hết chỗ.

Trong phòng bếp cũng khí thế ngất trời, chú Lâm đang đôn thúc đầu bếp thấy cô tiến vào liền gọi to: “Chị Khương đi đâu vậy, mau đến giúp đi.”

“Vâng…” Vãn Hảo cũng không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể xắn tay áo lên bắt đầu chuẩn bị điểm tâm.

Sau vài giờ bận rộn, cuối cùng cô cũng có cơ hội túm lấy một người phục vụ hỏi kĩ: “Này, đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cũng không biết ạ, buổi trưa đến mấy bàn, buổi tối bây giờ đã chật cứng, em còn tưởng chị dán quảng cáo chứ!”

Vãn Hảo cũng buồn bực, đương nhiên lúc trước đã đăng quảng cáo, nhưng sao bỗng nhiên lại tốt thế? Thật là kì lạ. d..dl.q..d

Liên tiếp vài ngày đều như thế này, cho đến lúc tính tiền, nghi vấn trong đầu mới có đáp án. Một người trong số khách hàng cười nói với cô: “Này bà chủ, cô có quan hệ thệ nào với giám đốc của Thịnh Phong vậy?”

Trái tim Vãn Hảo đột nhiên nhảy lên, lại vẫn cười hỏi: "Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì Thịnh Phong đang khuyến mãi đó, chỉ cần cô từng mua ở đó, kể cả có hóa đơn sắp mua căn hộ ở đó cũng được giảm giá, trước kia đã mua cũng được hỗ trợ.”

Vị khách hàng kia nói xong, còn quay ra nói giỡn cùng người bên cạnh, Vãn Hảo cũng không nghe vào, cô cúi đầu bấm đốt tay tính toán sơ qua cũng cảm thấy phát run. Tên ngu ngốc này, một bên dạy cô kinh doanh không được lỗ vốn, sao bản thân mình lại làm ngược lại? Đường Khải Sâm anh không phải từ trước đến nay đều lấy lợi ích làm đầu sao?

Tiễn hết khách, vãn hảo lại ngồi ở quầy nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, Mấy ngày nay Đường Khải Sâm không đến, nhưng chuyện nầy nhất định phải gặp mặt nói rõ ràng. Cô liên tục thất thần, đến Bắc Bắc cũng thấy kì lạ: “Dì Hảo? Dì muốn gọi điện à? Có phải không nhớ số hay không?”

Vãn Hảo đè ép huyệt thái dương, bỗng nhiên nhìn Bắc Bắc nảy ra một ý, cười híp mắt tiến lên trước nói với bé: "Bảo bối, có thể giúp dì một chuyện không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »