Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Vãn Hảo cho rằng, Đường Khải Sâm là bởi vì lần bà nội ngã bệnh này, nên đã sinh ra những cảm xúc không nói rõ được với cô, nhưng những cảm xúc ấy khác xa so với tình yêu, vì thế cô nhanh chóng quên mất chuyện này. Đi thăm bà nội cũng cố gắng chọn lúc đông người.
Thế nên Đường Khải Sâm không tìm được cơ hội để hai người ở riêng với nhau, điện thoại của anh cơ bản là khương Vãn Hảo không nhận, tin nhắn thì càng không cần nhắc đến, đương nhiên như đá chìm đáy biển.
Anh một bên cần chăm sóc bà nội, bên kia lại hao hết tâm tư tìm cách theo đuổi vợ trước, đáng tiếc là thực sự không có kinh nghiệm, cho nên chỉ có thể tìm Eric xin giúp đỡ.
Erisc thân là hoa hoa công tử, đương nhiên có rất nhiều chiêu: “Sao cậu không nghĩ đến cứ trực tiếp lôi lên giường luôn, trước tiên đã có cùng tần số giao – động rồi.”
(cái này là “giao” chứ không phải “dao” của vật lí nhé, nguyên văn là “tình điệu 情调)
Đường Khải Sâm nghĩ ai nói anh không nghĩ đến lên giường chứ, đều muốn đến sắp điên rồi, nhưng nếu lúc này cứng rắn ép buộc không phải là tìm chết sao? Cho nên vẫn khiêm tốn học hỏi nói: "Ví dụ như?"
"Giả dụ như tặng hoa, nhưng mà cái này quá tầm thường, cô ấy thích cái gì nhất?”
Đường Khải Sâm nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng cho ra kết luận: "Tiền."
Hiện tại không phải Khương Vãn Hảo thích nhất là tiền sao, nhưng mà cái náy căn bản là không đưa được, đến cả phòng ở còn bị trả về nữa là. Eric thông cảm nhìn anh một cái: "Vậy hay là trước tiên cứ đưa hoa đi, cô ấy thích hoa gì?”
"..." Sắc mặt Đường Khải Sâm rất xấu.
Eric thấy anh im lặng, khinh bỉ hừ một tiếng: "Vợ trước thích hoa gì cũng không biết? các người đã sống với nhau ba năm rồi!”
Đường Khải Sâm đối với điều này cũng cảm thấy rất xấu hổ, anh đúng là không dành chút lòng nào đi tìm hiểu Khương Vãn Hảo thích gì cần gì, beey giờ ngay cả việc muốn đưa nguwoif trở về bên mình lần nữa cũng không có chỗ xuống tay.
Eric thở dài, cuối cùng giúp anh chọn hoa hồng. Kết quả sáng sớm ngày hôm sau Đường Khải Sâm liền nhìn thấy bó hoa tuyệt đẹp của mình gửi tặng được đặt ngay ngắn trên đầu giường bà nội, động thời di động cũng báo tin nhắn: “Tôi dị ứng với phấn hoa.”
Chuyện này anh hoàn toàn không biết, chăm chú nghĩ lại, trong hôn lễ xủa bọn họ hình như dùng hoa giả. Lần này đúng là chữa lợn lành thành lợn què, ấn tượng về anh trong lòng Khương Vãn Hảo chỉ sợ càng tồi tệ hơn.
Ngược lại Eric không hề nao núng, kế đầu không thành thì nảy ra kế thứ hai: “Vậy thì hành động từ chỗ người bên cạnh cô ấy, không phải là cô ấy không muốn gặp cậu sao? Dù sao cũng phải tìm lí do bắt buộc cô ấy phải gặp.”
Lần này Đường Khải Sâm không thể không bội phục cơ trí của Eric, anh nghĩ một chút, lại thật sự nghĩ ra một cơ hội tốt để gặp mặt Khương Vãn Hảo!
Sắp đến sinh nhật Bắc Bắc, ngày này anh vẫn luôn ghi tạc trong lòng, hai ngày này bởi vì bà ngoại nằm viện mà suýt chút nữa anh quên béng mất. Anh lén đi nhà trẻ tìm Bắc Bắc, nhóc con nghe nói anh muốn chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt cho bé, vừa vui vẻ lại vừa băn khoăn: “Vì sao chú muốn làm sinh nhật cho cháu, hai chúng ta cũng không quên thuộc như vây.”
Đường Khải Sâm bị nghẹn một chút, nghĩ rằng mình thật là khổ mà vẫn phải câm, bất kể là với Khương Vãn Hảo hay là con trai, đều phải tìm vô số cớ để thuyết phục họ. May mắn đối mặt với một đứa bé, anh cũng chưa đến nỗi không có cách nào, nghiêm trang nói: "Bởi vì mấy ngày nay Bắc Bắc giúp chú dỗ cụ vui vẻ, sức khỏe đã khá nhiều, cho nên chú muốn cảm ơn cháu.”
Bắc Bắc nghe xong mới yên lòng, vỗ tay nhỏ nói với anh: “Cháu muốn làm một đêm vũ hội hóa trang cực kì cực kì hoành tráng, mời tất cả bạn trong lớp đến tham gia.”
Đường Khải Sâm gật gật đầu: "Được chứ."
"Nhưng mà sẽ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa dì Hào phải thu dọn rất vất vả.”
Hôm trước Thạch Hiểu Tĩnh gọi điện cho bé, Bắc Bắc nhẹ nhàng nói chuyện này cho mẹ, nhưng mà ngay lập tức mẹ đã phản đối đề nghị này của bé, còn dạy dỗ bé không được khiện cho dì Hảo quá cực khổ. Thế nên Bắc Bắc rất buồn rầu, bé muốn được cùng các bạn chúc mừng sinh nhật, nhưng lại không nỡ làm dì Hảo của bé mệt…
Đường Khải Sâm liếc thấy vẻ mặt khó xử của đứa bé, liền ôm thân hình bé nhỏ của nó vào ngực, thấp giọng an ủi: "Không có việc gì, đã có chú ở đây.”
Có lẽ là do từ nhỏ đã không có cha, thời thơ ấu của Đường Khải Sâm cũng không quá vui vẻ, cho nên lúc đầu biết Bắc Bắc là con của mình, anh chỉ theo bản năng là muốn đổi xử tốt với bé thôi, cũng không có quá nhiều tình cảm dạt dào hạnh phúc. Bởi vì đối với anh mà nói thân phận “cha” này quá xa lạ.
Nhưng lúc này nhìn đứa nhỏ rối rắm vì một cái mong ước nho nhỏ như thế, lại nhớ tới dáng vẻ quan tâm chăm sóc bà nội của bé, cảm thán đứa nhỏ rất hiểu chuyện, lại có một cảm giác tự hào không nói rõ.
Đứa trẻ biết nghe lời ngoan ngoãn như thế, chính là con trai của anh, là con trai của Đường Khải Sâm anh!
Cảm giác này thực sự quá kỳ diệu, làm cho anh không nhịn được ôm thân thể mềm mại của đứa nhỏ chặt hơn một chút.
Bắc Bắc khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, Đường Khải Sâm cũng hơi hơi cúi đầu cùng bé hai người nhìn nhau, vốn tưởng nó sẽ lại nói mấy lời không hay ho gì đó, ai biết nhóc con lại cười, hai bên má còn lộ ra lúm động tiền nhàn nhạt: “Cảm ơn chú, nếu cha của cháu có thể khỏe lại nhanh một chút, không như chú với cháu thì tốt biết bao.”
Nháy mắt Đường Khải Sâm rơi vào một trận giày vò của hai tầng lửa và băng, anh nhìn vào đôi mắt sáng trong của đứa nhỏ, lại một lần nữa sinh ra cảm xúc hổ thẹn xấu hổ. Con trai và Khương Vãn Hảo càng tốt đẹp, anh lại càng cảm thấy bản thân xấu hổ vô cùng.
***
Vãn Hảo bận rộn thu xếp tiệm bánh ngọt, trang hoàng, xử lý thủ tục, việc gì cũng muốn tự tay làm mới yên tâm, cho nên cũng không có thời gian suy nghĩ những việc khác. Cho nên lúc Đường Khải Sâm mang theo chút đồ tới đây, vừa liếc mắt một cái đã thấy cô đứng trên thang gấp dán giấy dán tường, anh vừa khϊếp sợ vừa có hơi tức giận: “Mời công nhân có thể tốn bao nhiêu tiền? Khương Vãn Hảo, sao đến cả cái này em cũng muốn tiết kiệm?”
Vì cửa luôn mở nên Vãn Hảo hoàn toàn không chú ý có người tiến vào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng anh thì bị giật mình, thân hình chao đả vài cái.
Đường Khải Sâm nhìn cô cả người cả thang đều rung lắc, cảm thấy lòng của mình cũng theo đó mà run theo, vội vàng vươn tay đỡ lấy cô.
May mắn hữu kinh vô hiểm (hoảng sợ nhưng không nguy hiểm), Khương Vãn Hảo vỗ vỗ ngực, lại nhịn không được cau mày với anh, nói: "Anh tới làm gì?"
Đường Khải Sâm không trả lời cô, lại nhìn khắp phòng, hàng lông mày cũng nhăn tít lại: “Sẽ không phải chỗ đèn này cũng là em chăng đi?”
Khương Vãn Hảo mặc sơmi trắng quần bò trẻ trung, động tác ngược lại rất ra dáng, cẩn thận làm xong việc trong tay, lúc này mới bớt chút thời gian nhìn anh một cái: "Đúng vậy, hàng chợ, vừa rẻ vừa dễ trang trí.”
Đường Khải Sâm không còn lời gì để nói, thái dương giật liên hồi: “Em thật đúng là Doraemon vạn năng đấy, cứ thế này, về sau đén cả đàn ông cũng không cần.”
Vãn Hảo ngồi trên thang, cũng không để ý tới chế nhạo của anh, cảm thấy bản thân không làm được chính là bởi vì chưa bị dồn vào chân tường, đến chỗ không có bất cứ cái gì, tất cả đều phải dựa vào chính mình, sẽ phát hiện mội thứ trên đời này thực ra không quá khó khăn đến như vậy.
Cô từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với anh:” Rốt cuộc là anh đến có việc gì?”
Đường Khải Sâm im lặng chút, nhanh chóng nói việc chính, Vãn Hảo nghe xong phản ứng còn đè phòng hơn cả Bắc Bắc: “Đang êm đẹp, sao tự dưng anh lại muốn tổ chức sinh nhật cho nó?”
Cô biết người này cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện lỗ vốn.
Trước khi đến Đường Khải Sâm đã nghĩ xong cớ: “Từ lúc bà nội cho rằng Bắc Bắc là chắt của mình, thì rất nhớ nó, sinh nhật cũng nhớ rõ ràng, cố ý dặn dò anh phải thay bà lo liệu thật tốt.”
Nói như vậy cũng hợp tình hợp lý, Vãn Hảo đưa mắt nhìn đến túi đồ anh mang tới, thì ra hôm nay anh tới đưa các đò chuẩn bị sinh nhật. Cô cũng lười quan tâm anh, xoay người tiếp tục bận rộn việc của mình: “Anh cứ để đồ ở đó, chút nữa tôi sẽ làm.”
Phía sau hồi lâu không có tiếng động, cô cho rằng người nọ đã đi rồi, chờ dán xong phân nửa vách tường trước mặt, xoay người muốn xuống thang lại đột nhiên bị một vòng tay mạnh mẽ siết chặt eo. Sau đó thân thể nhẹ bẫng bị người ôm xuống đất.
Vãn Hảo nhìn người đàn ông trước mặt chỉ mặc quần tây áo sơmi, kinh ngạc trừng mắt: "Anh —— "
Đường Khải Sâm không nói chuyện, mà là trực tiếp đem thang chuyển ra chỗ khác, sau đó liền thay cô làm tiếp. Vãn Hảo nhìn bóng lưng cao ngất của anh, trong mắt có một thoáng chần chờ: “Mấy cái này khồng cần anh hỗ trợ.”
“Dù sao anh cũng rảnh rỗi.” Anh nói cũng không ngẩng đầu lên, động tác trong tay cũng không dừng.
Vãn Hảo đứng dưới thang nhìn anh, Đường Khải Sâm thấy cô không đáp lại, cũng cúi đầu nhìn qua. Hai người cách một khoảng không nhìn nhau, không ai nói thêm lời nào.
***
Lúc sau Vãn Hảo cũng không kiên trì, biết rõ kiên trì cũng vô dụng. Cô đi sắp xếp cái khác, mặc dù chỉ trang trí đơn giản, nhưng vẫn còn nhiều chỗ chưa xong. Vậy mà cô và Đường Khải Sâm cứ như vậy thản nhiên vượt qua cả buổi chiều, thẳng đến lúc mặt trời ngả về tây, hai người cơ bản đã làm xong mọi việc.
Ngôi nhà này lúc đầu có hơi cũ kĩ, sau khi đổi màu đèn và giấy dán tường, lại có một phong thái khác. Đường Khải Sâm không thể không cảm thán Khương Vãn Hảo rất có mắt nhìn, cho cô ánh mắt tán thương: “Trước kia luôn nói em ngực lớn mà không có não, là anh nói oan em.”
Vãn Hảo bị lời nói mập mờ của anh làm tai hơi đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái: "Đó là bởi vì anh không hiểu tôi.”
Đường Khải Sâm cười không nói chuyện, chậm rãi vuốt lại cổ tay áo. Vãn Hảo đang do dự không biết có nên đi lấy cho anh cốc nước hay không: “Tôi muốn đi đón Bắc Bắc, hôm nay cám ơn anh."
Có người này làm hộ, đương nhiên hiệu suất cao hơn một mình cô làm, trái phải rõ ràng, nên cảm ơn thì phải cảm ơn.
Đường Khải Sâm nghe vậy lại nói: "Để anh đi đón, em vào xử lí nguyện liệu đồ ăn anh mang đến một chút, sinh nhật à bà nội muốn làm, không thể đổ tất cả cho em được.”
"Thế ——" cô chưa kịp nói gì khác, Đường Khải Sâm đã nhanh chóng đi ra ngoài.
Vì thế nên sau khi ăn xong cơm chiều, ba người liền cùng nhau chuẩn bị tiệc sinh nhật tối cho nhóc con. Bắc Bắc lấy mấy tờ báo làm thành cái mũ quả dưa, luôn tay luôn chân chỉ hy hai người: “Nơi này nơi này, để bóng bay ở chỗ này.”
Vãn Hảo ném bóng bay cho Đường Khải Sâm: "Anh làm đi."
Đường Khải Sâm nghiêm túc nhìn cô một cái, bỗng nhiên cười: "Em sợ bóng bay?"
Lập tức mặt Vãn đỏ lên, lại chết không thừa nhận: "Làm sao có thể, chỉ là lượng khí của anh nhiều hơn tôi.”
Bắc Bắc cũng nghiêng đầu vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, Vãn Hảo bình tĩnh đi qua một bên treo dây kim tuyến, bỗng nhiên Đường Khải Sâm cầm một quả bóng dí sát tai cô rồi cho nổ “Bùm” một tiếng. d.d.l.q.d.
Vãn Hảo bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, chờ cô hồi phục lại liền tức giận chỉ vào Đường Khải Sâm: "Anh!"
Đường Khải Sâm mặt không sợ chết tiếp tục thổi bóng: “Không phải em nói không sợ sao? Anh chỉ thử một chút.”
Cô mặt đỏ phừng phừng cầm theo bóng bay đi truy sát Đường Khải Sâm, người kia chân dài, chỉ đi cũng nhanh hơn cô chạy. Bắc Bắc ôm đầu nhìn theo, "Hai ngươi thật ấu trĩ."
"..."
Đây không phải lần đầu tiên Vãn Hảo chúc mừng sinh nhật Bắc Bắc, nhưng đêm nay dường như phá lệ không giống với những lần trước, trước kia cơ bản đều là hai vị bề trên của nhà họ Chung đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, lần này cô được tự mình chuẩn bị hết thảy cho đứa nhỏ. d.d.l.q.d.
Rất đáng được kỉ niệm.
Vãn Hảo nhìn phòng được trang trí rực rỡ, quay đầu nhìn Đường Khải Sâm.
Người nọ cũng đang nhìn cô dưới ánh đèn, ánh mắt mềm mại mà ôn hòa, cô quay đầu lại rất nhanh, khóe miệng nhẹ nhàng giơ giơ lên. Nếu cả đời không thể nhận Bắc Bắc, Đường Khải Sâm cũng không có khả năng biết sự hiện hữu của bé, vậy đây cũng là chuyện có ý nghĩa nhất mà bọn họ có thể làm cho bé chăng?
Đôi cha mẹ ích kỉ này, cuối cùng cũng có thể làm cho con chút gì đó. d.d.l.q..d
Đường Khải Sâm nhìn dáng vẻ gầy guộc cô đơn của cô, đầu hơi buông xuống, gần như lập tức có thể đoán được cô đang nghĩ đến chuyện không vui. Anh nhấc chân đi qua, vươn tay nắm lấy vai cô, rất nhanh đặt một nụ hôn lên sau tai cô: “Ngủ ngon, ngày mai sẽ là một ngày mới."
Anh cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài, Vãn Hảo quay đầu nhìn thì bóng lưng anh rất nhanh đã khuất vào trong bóng râm ngoài cửa.