Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Người tới cũng không nhiều tuổi lắm, ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng áo trắng quần đen, tóc cắt gọn gàng ngũ quan tuấn tú đẹp trai, hai tay đút túi quần. Anh ta nhanh chóng tiến về phía Vãn Hảo, lúc nói chuyện mang theo giọng trầm thấp đặc trưng của tuổi này: “Tôi là Lâm Kì.”
Vãn Hảo nhanh chóng nhớ ra: “Anh là con trai của chú Lâm sao? Tôi nhớ rất rõ, mời anh vào ngồi một lát.”
Lâm Kì hơi cúi đầu, như là ngoài ý muốn nhìn cô một cái, lập tức lại cúi xuống nhìn hành lí ngổn ngang trên đất. Lần này anh ta đứng yên tại chỗ chân cũng chẳng buồn nâng, vẻ mặt hơi sốt ruột nói: “Tôi đến để truyền lời, chuyện cô nói cha tôi đồng ý, song có điều ——"
Anh ta cố ý dừng lại, đáy mắt chợt lóe lên khinh miệt: "Có được hay không còn phải xem nỗ lực sau này của cô, đây là việc rất cực nhọc.”
Vãn Hảo nghe anh ta nói xong, lo lắng trong lòng cũng buông xuống, nghiêm túc gật gật đầu: "Cái này tôi biết, nhờ anh chuyển lời tới chú Lâm không cần không cần lo phiền nhiều.”
Dường như Lâm Kì cũng không giỏi nói chuyện, thấy cô không nói gì nữa
liền nhíu nhíu mày, hơi hơi trầm ngâm vài giây mới nói: "Vậy ngày mai cô đến đi.”
"Được." Vãn Hảo cười chào tạm biệt anh ta, Lâm Kì nhìn tuổi không lớn tính tình cũng không nhỏ, không nói một tiếng đã rời đi.
Tiểu Tào bên cạnh nghe không hiểu ra sao, chờ người nọ biến mất mới nói: "Đây là ai vậy, xem chừng tính tình rất tồi tệ.”
"Đúng vậy, chị còn nhớ hồi nhỏ không như vậy.” Vãn Hảo nhớ tới bộ dạng của Lâm Kì trước khi cô ra nước ngoài, một đứa nhỏ cả ngày chạy sau cô gọi “Chị chị”, bây giờ gặp mặt lại một mực ra vẻ không biết cô.
Tiểu Tào cũng không hỏi nhiều, chỉ hoài nghi nhìn cô chằm chằm: “Vừa rồi hai người nói chuyện gì vậy?”
Vãn Hảo kiên nhẫn giải thích: "Tuổi chị không còn nhỏ, cũng nên tính toán chuyện tương lai. Nhà chú Lâm chuyên làm bánh ngọt, rất nổi tiếng, chị đi nhờ ông ấy vài lần, đoán chừng ông ấy nể mặt cha chị, đồng ý thu nhận chị.”
Nói đến hiệu bánh ngọt nhà họ Lâm, tiểu Tào ngay lập tức nghĩ đến một cửa hàng khác ở Lăng Thành rất nổi tiếng, có không ít chi nhánh, hơn nữa lại buôn bán cực kì phát đạt, mở thêm hàng loạt quán rượu… Ví trí nhà này của Vãn Hảo rất tốt, có thể làm về ăn uống, song cũng phải kiên trì chuẩn bị rồi chịu được cực khổ mới có thể được.
Vãn Hảo nhìn vẻ mặt cô muốn nói lại thôi, lập tức cười: "Đừng dùng ánh mắt thương hại nhìn chị như vậy, em nên mừng cho chị mới phải, đây là mơ ước từ nhỏ của chị. Chị không phải người có tiền đồ, cho nên từ trước tới nay đều mong ước rất đơn giản, mở quán nhỏ, bán đồ ăn, như vậy là đủ rồi.”
Tiểu Tào rất ít khi thấy Vãn Hảo cười vui vẻ như vậy, cô nhìn ra được là Vãn Hảo vui vẻ từ trong lòng. Cô cũng cười vui vẻ cho cô ấy một cái ôm: “Tay nghề của em thì không giúp được gì, cơ mà mấy năm nay cũng để được ra chút tiền, nếu chị cần thì cầm tạm nhé.”
Vãn Hảo nhìn cô gái nhỏ mới hơn hai mươi, trong lòng cảm động nói không biết phải biểu đạt thế nào, chỉ biết cảm ơn: “Cẩm ơn em Doanh Doanh.”
“Ai, chị đừng gọi cái tên này chứ.” Vẻ mặt Tiểu Tào ảo não cảnh cáo cô: “Chị không được gọi vậy nữa, nếu không em sẽ trở mặt dó.”
Tên đầy đủ là một quả bom trong lòng Tiểu Tào, chỉ cần xem qua chứng minh thư là không ai không cười cô. Chính cô cũng rất buồn bực, từng không chỉ một lần hoài nghi tình cảm mãnh liệt cha cô dành cho “Tam quốc” đến mức nào mới có thể đạt cho cô cái tên “Tào Doanh” không đáng tin như vậy.
Thân tại doanh Tào lòng tại Hán, tiểu Tào thật sự sợ hãi sau này gặp phải tình địch tên là “Hán”. Nếu thế thì mới thật là bị kịch kìa.
Tiền của tiểu Tào không cần dùng đến, tất cả đã đâu vào đấy, Vãn Hảo phát hiện một khi quyết tâm làm việc gì, cả người đều tràn đầy nhiệt huyết, cô thế chấp nhà tổ vay vốn ngân hàng, bởi vì của hiệu chính chú Lâm đã rất lớn, nên cửa hàng mặt tiền của cô không thể quá keo kiệt, vì thế vốn đầu tư không thể nhỏ được.
Song nghe nói một số tiền lớn như vậy, không có chút quan hệ sẽ không xong, nên cô cũng hơi bận lòng. May mắn hết thảy đều rất thuận lợi, một tháng sau rốt cuộc cô cũng nhận được điện thoại của ngân hàng.
***
Đến lúc Vãn Hảo bớt bận rộn, tâm trạng cũng đã khá hơn, cô quyết định đi gặp Chu Tử Nghiêu một lần. Trong thời gian này đã mấy lần cô bấm số của anh, nhưng cuối cùng cũng không gọi.
Có lẽ không chỉ cô, mà chính Chu Tử Nghiêu gặp cô cũng thấy không tự nhiên, những lời lúc trước anh nói với cô, Vãn Hảo tự mình suy nghĩ một chút thì đã hiểu. Có lẽ ban đầu Chu Tử Nghiêu tiếp cận cô không có ý định tốt đẹp gì, nhưng đến cùng có bao nhiêu thật giả, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không phân định rõ ràng được.
Nói cho cùng thứ mà con người khó không chế nhất, chính là trái tim của mình.
Vãn Hảo đến công ti của Chu Tử Nghiêu, tiếp tân vừa gọi điện, lập tức được báo có người đi xuống đón tiếp cô. Người tới là một cô gái rất xinh đẹp, tự giới thiệu là thư kí Tina của Chu Tử Nghiêu.
"Chu tổng đang họp, nếu cô không phiền, mời ở đây dùng tách cà phê chờ anh ấy chốc lát.”
Không biết tại sao, Vãn Hảo vừa nhìn đã cảm thấy rất có cảm tình với cô gái này, khẽ mỉm cười trả lời: "Được mà. Cô cũng không cần để ý đến tôi đâu, tôi có thể tự mình gϊếŧ thời gian mà.”
Vãn Hảo bị thư kí nhiệt tình dẫn tới quán cà phê đối diện công ti, cô không nghĩ tới Chu Tử Nghiêu lại trịnh trọng như vậy, ngược lại lại khiến cô cảm thấy không tự nhiên. Tina nghe xong lời này chỉ khẽ lắc đầu, ngồi xuống đối diện cô: “Để cô một mình ở đây, Chu tổng biết chắc chắn sẽ không vui.”
Vãn Hảo hơi xấu hổ, cô nghĩ chắc chắn Tina biết rất rõ chuyện của mình và Chu Tử Nghiêu mới đúng.
Tina thấy cô đang quan sát mình, thì mỉm cười thân thiện: “Cô đừng hiểu lầm, tôi theo Chu tổng rất nhiều năm, đối với chuyện của ngài ấy đương nhiên sẽ hiểu chút ít. Bên cạnh ngài ấy trừ cô Khương đây ra thì tuyệt đối không có người khiến ngài ấy bận tâm như vậy, hơn một nửa công việc của tôi là giúp ngài ấy theo đuổi cô.”
Vãn Hảo không nói tiếp, tâm sự nặng nề cúi đầu uống một ngụm cà phê.
Tina im lặng một lúc lâu, lại thấp giọng mở miệng: "Hi vọng cô Khương đừng chê tôi nhiều chuyện, đợi Chu tổng đến, nhờ cô khuyên ngài ấy mấy câu.”
Vãn Hảo ngẩng đầu nhìn qua, lo lắng trên mặt cô gái trẻ tuổi không chút che giấu.
Cô ấy nói: “Thời gian này Chu tổng gần như đều phải nhờ thuốc và rượu mới ngủ được, cứ như thế mãi thì thân thể có tốt thế nào cũng không trụ được.”
Vãn Hảo nghe đến đây, trong lòng không nén được đau lòng, hôm trước nhìn thấy Chu Tử Nghiêu, nhìn thấy anh gầy yếu xác xơ khuôn mặt hốc hác khiến tim cô có trăm loại cảm xúc hỗn độn.
Chu Tử Nghiêu ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo kéo caravat, nhìn chăm chú vào đáy mắt cô tràn ngập thân thiết nhớ mong. Anh nhìn cô chăm chú, nhưng rất nhanh đã nhận ra mình luống cuống, rời mắt thật nhanh: “Sao đột nhiên lại đến tìm anh?”
Lúc nói những lời này anh cố gắng tỏ ra trấn định, nhưng chỉ có anh biết trong lòng kích động bao nhiêu. Từ lúc thư kí nói Vãn Hảo đến, anh lập tức luống cuống, ngồi họp ở vị trí trung tâm mà đầu hoàn toàn ngẩn ngơ. Vẫn luôn biết cô sẽ đến tìm anh, lấy tính tình của cô, nhất định là biết tất cả mới có thể đi tìm đến.
Cho nên sau khi rõ ràng chân tướng, cô muốn làm như thế nào? Sự lựa chọn này đã tra tấn anh rất lâu.
Đáp án muốn biết hôm nay nhất định sẽ biết… Lúc này anh mới thấy, bất kể bình thường trải qua bao nhiêu chuyện nghiêm trọng, chưa bao giờ tâm tình của anh lại khẩn trương đến mức này.
Vãn Hảo nhìn anh buông mi không nói, tay đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Tử Nghiêu, chuyện năm đó, em biết hết rồi."
Yết hầu Chu Tử Nghiêu trượt lên trượt xuống, sau một lúc lâu mới từ mũi "Ừ” một tiếng.
Anh biết nhất định Vãn Hảo đã suy nghĩ kĩ càng, cho nên bây giờ ngoài nghe ra thì không làm được gì cả, chỉ có thể chờ đợi thẩm phán xét xử tội nhân.
Vãn Hảo bên kia mãi không nói chuyện, rốt cuộc anh không kiềm chế được nhìn về phía cô, lại thấy hai mắt cô đỏ lên, còn đang cố gắng khẽ cười. Cô hít một hơi thật sâu, cũng cố gắng tươi cười: “Ai, trước khi đến em đã nghĩ nhiều câu để nói, nhưng bây giờ lại thấy không được, nói không nên lời.”
Chu Tử Nghiêu nhìn gương mặt gượng cười của cô thì đau lòng, ngón tay đang vịn trên sô pha dùng sức níu chặt, trong đầu anh một lần lại một lần dâng lên ý muốn nắm chặt lấy tay cô, nhưng cuối cùng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không phải sợ bị từ chối, mà sợ nhìn thấy ánh mắt chân thành của cô, càng sợ nhìn thấy cô khóc.
Anh muốn cứ che chở cho cô như vậy, nhưng cuối cùng vẫn làm tổn thương cô, có trời biết anh không muốn nhìn thấy nhất chính là nước mắt của cô.
Vãn Hảo cúi đầu nhìn chăm chăm vào tách cà phê trước mặt, im lặng một lúc lâu mới nói: “Chuyện cha em làm, em thay ông ấy xin lỗi anh. Đây là lời xin lỗi đã nợ nhà họ Chu, nhất định phải nói.”
Tim Chu Tử Nghiêu đau đến thắt lại, anh buộc chính mình không được nhìn cô, sợ chính mình khộng nhịn được, sẽ làm ra điều mất mặt. Nhưng không có cách nào, cứ không khống chế được bản thân mình cứ đem lòng yêu thương cô. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, anh cảm thấy l*иg ngực như muốn nổ tung.
Vãn Hảo mím môi, giọng hơi khàn, không nháy mắt mà nhìn chăm chú theo ánh mắt anh nói: “Bảy năm qua, không cần biết bên trong có bao nhiêu thật bao nhiêu giả, em đều muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ em. Mặc dù anh tiếp cận em là có mục đích, nhưng mà nếu như không có anh, em không chắc có thể sống đến bây giờ.”
Cô nói năng lộn xộn, trước đó đã nghĩ hết cả vậy mà bây giờ đều không dùng được, trong đầu trống rỗng không nghĩ ra được bất kì một câu rành mạch nào.
“Em cũng thật hèn hạ, biết rõ bản thân còn chưa hoàn toàn quên được Đường Khải Sâm, còn đồng ý qua lại với anh… Em không biết nên báo đáp anh thế nào, anh đối tốt với em như thế, em không thể vong ân phụ nghĩa, em không muốn thấy anh khổ sở, thích một người trong lòng đã có một người khác, cảm giác đó không thể chịu được…”
Vãn Hảo nói xong liền nghẹn ngào, như là đang tự lẩm nhẩm với một mình: “Cho nên em nói với chính mình, đồng ý với anh, anh tốt như vậy, em nên đồng ý. Nhưng em lại cảm thấy mình không xứng với anh, trong lòng em nghĩ tới người khác, lại an tâm hưởng thụ tình yêu của anh, như thế không phải rất đê tiện sao? Có khác gì Đường Khải Sâm lúc trước. Em cứ mâu thuẫn như vậy, không dám đối mặt. Nhưng anh vẫn không rời bỏ em, ngay cả khi mọi chuyện vỡ ra, anh vẫn muốn che chở cho em, những thứ này là thật hay giả, trong lòng em đều rất rõ ràng."
"Tử Nghiêu, em bây giờ không còn là Khương Vãn Hảo luôn cần anh giải quyết mọi chuyện của năm đó nữa, cho nên khi biết rõ chân tướng, em vì sai lầm của cha mà cảm thấy khổ sở, càng cảm thấy nên thay ông ấy xin lỗi anh. Nghĩ đến anh luôn thay em làm tất cả mọi việc, làm sao hận anh được, nỗi đau này mới chỉ tra tấn hơn một tháng mà em đã không chịu nổi, huống chi anh ôm nó bảy năm trời.”
Chỉ cần nghĩ mấy năm nay anh đối mặt với sự không tim không phổi của cô với có tâm tình như thế nào, cô lại cảm thấy đau lòng. Cô hoàn toàn không biết gì cả, nhưng anh lại mang trái tim đầy nỗi dày vò ấy yêu cô lâu như vậy!
Chu Tử Nghiêu nhìn cô không thành tiếng, vươn tay cầm tay cô, dùng hết sức lực cất tiếng, nhưng âm thanh thốt ra còn khàn hơn cả cô: “Suy cho cùng vẫn là do anh lừa em quá nhiều… Vẫn Hảo, em có hận anh không?”
Lời vẫn giấu trong lòng, cuối cùng cũng có dũng khí đối mặt.
Vãn Hảo lắc lắc đầu, hơi thút thít: "Đồ ngốc, anh không phải cũng thế sao, yêu hay là hận, chính mình cũng không phân rõ… Em cũng thế, cho nên tới gặp anh, nhưng lại không biết nói gì cho phải.”
Cô không biết nên dùng cảm xúc gì đối mặt với anh, nhiều năm như vậy, đúng đúng sai sai đều trộn lẫn một chỗ, rốt cuộc nên coi anh như kẻ thù hay là bạn, là người thân… Cô không thể rõ ràng. Chỉ sợ ngay cả chính anh cũng giống vậy, không biết là nên hận hay yêu cô, cho nên vẫn cứ mâu thuẫn, một đằng đối tốt với cô, một đằng lại hại cô. d.d.l.q.d.
Vướng mắc trong lòng cuối cùng đã có lời giải, nhưng cả hai người đều rất rõ ràng, con đường này không đi nổi nữa——
Chu Tử Nghiêu nắm tay cô đến phát đau, dường như là không muốn buông, cổ họng anh nghẹn ứ, hồi lâu mới khàn khàn hỏi: "Vậy chúng ta, chúng ta —— "
"Tử Nghiêu, buông tay đi." Vãn Hảo nói xong, nhìn chăm chú vào ngón tay của mình, “Chúng ta có thể chúc phúc nhau, nhưng chắc chắn không thể bên nhau. Em rất quý trọng người bạn là anh, cho nên thật sự không muốn thứ tình cảm này tra tấn anh suốt đời.”
Chu Tử Nghiêu cảm thấy ngực mình dường như vừa bị đâm một đao, tuy đã biết rõ kết quả, nhưng vẫn không cam lòng. Nhưng không cam lòng còn có thể như thế nào đây, đến bước đường này, đều là anh tự làm tự chịu.
***
Ánh chiều tà nhuộm vàng đường phố, lúc Vãn Hảo đi ra ngoài, tâm trạng thanh thản chưa từng có. Cô đã nói hết những lời nên nói, không biết Chu Tử Nghiêu biết cô không hận anh, sẽ vui mừng hay vẫn khổ sở. Nhưng những điều này không phải là thứ bọn họ có thể chi phối, có nhân tất có quả, lúc trước chính mình gieo hạt, hôm nay mặc kệ kết cục thế nào, đều chỉ có thể dũng cảm thừa nhận. d.d.l.q.d.
Cô cúi đầu đi về hướng khác, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, quay đầu liền thấy Chu Tử Nghiêu trầm mặc đứng ở sau lưng cô. Áo khoác đen trên người anh bị tia nắng chiều tô thành màu vàng,
ánh mắt sáng ngời như ánh sao đêm, giống như trong đêm tuyết nhiều năm về trước…
Vãn Hảo nhịn không được lại đỏ vành mắt: "Sao lại đi theo em.”
Chu Tử Nghiêu nhìn cô, cũng không có nói chuyện, chỉ đi nhanh tới, anh không cho cô thời gian phản ứng, vươn tay ôm gáy cô, dùng sức hôn xuống môi mềm.
Chất lỏng mặn chát lượn qua khóe môi, lần là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, Vãn Hảo nếm được hương vị chua xót kia, nhưng rốt cuộc là nước mắt của ai thì không thể biết rõ.
Âm thanh huyên náo xung quanh dường như đều dừng lại, chỉ còn tiếng nhạc trong quán cà phê loáng thoáng tràn ra: "Đáng tiếc không phải anh, theo em đến cuối cùng..."
Nụ hôn này cũng không sâu, anh nhẹ nhàng miết môi cô, rồi rời đi rất nhanh. d.d.l.q..d
Mặt Vãn Hảo đặt tại ngực anh, chỉ có thể nghe được tiếng tim anh đập hỗn loạn, cùng với tiếng anh nỉ non tên cô rất nhỏ, một lần lại một lần. Hình như anh có lời muốn nói, nhưng cuối cùng không có gì cả, chỉ nhẹ nhàng hai chữ: "Bảo trọng."
Đến khi Vãn Hảo ngẩng đầu lên, mọi thứ đều đã trở nên mơ hồ, bóng dáng cao lớn kia đã ngày một xa,
dần dần biến mất tại phố đối diện, mà anh đến cuối vẫn không quay đầu.
Nước mắt bị gió thổi, ngưa ngứa, Vãn Hảo dùng sức dụi dụi mắt, hướng về phía anh cũng nói câu: “Bảo trọng".
Mà ở ngã tư đường khác, xe Đường Khải Sâm đã dừng một lúc lâu, anh cảm thấy hô hấp của mình cũng dừng lại, toàn thân đều chết lặng. Mãi đến khi điện thoại vang lên, em trai Đường Trọng Kiêu lần nữa nhắc nhở anh: "Bà nội vào phòng giải phẫu ngay bây giờ, anh gặp được chị ấy chưa?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chu ca cũng là người đáng thương, sẽ gặp được cô gái tốt.