Lúc Thì Kỷ ngủ dậy, đã qua 12 giờ trưa.
Cô nằm ở trên gối, lười biếng một lúc lâu mới chịu rời giường, đi dép lê rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Chân vừa mới bước vào phòng tắm, chuyện đêm qua tức khắc hiện rõ trong đầu mồn một, gò má cô phút chốc ửng hồng, quả nhiên rượu vào thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Thì Kỳ mở vòi nước, lần lượt đánh răng rửa mặt.
Lúc cô xong xuôi, đi tới phòng khách.
Ở ngoài ban công, Chu Mộ Thâm đang tưới nước cho hai chậu Lan quân tử, anh ngồi xổm trước chậu cây, tay áo sơ mi màu xanh được anh kéo cao lên đến tận khuỷu tay, trong kẽ tay vẫn còn đang kẹp điếu thuốc.
Bầu trời bên ngoài u tối, dường như chuẩn bị có một trận mưa lớn ập xuống.
Thì Kỳ đẩy cửa sổ thủy tinh ra, Chu Một Thâm nghe thấy tiếng động, quay người lại nhìn cô: "Dậy rôi à?"
Anh bỏ bình tưới nước xuống dưới đất, đứng dậy, kéo chiếc ghế mây qua ngồi xuống, sau đó đem đầu thuốc đã cháy gần hết búng vào trong gạt tàn.
Thì Kỳ khẽ "Ừm" một tiếng, đi tới bên cạnh anh, Chu Mộ Thâm giơ tay cầm lấy tay cô, để cô ngồi lên trên đùi.
Phía cuối chân trời bất thình linh vang lên một tiếng nổ lớn, ngay sau đó, những hạt mưa ồ ạt rơi xuống.
Thì Kỳ nhìn anh: "Anh dậy lúc nào vậy?"
Chu Mộ Thâm nói: "Khoảng 8 giờ."
Thì Kỳ "Ồ" một tiếng rõ dài, cúi đầu nghịch những ngón tay của anh, lật qua lật lại, ngón tay anh thon dài, móng tay được cắt gọn rất sạch sẽ, ngay ngắn.
Bên ngoài cửa sổ, mưa phùn với gió nhẹ thổi tới, càng khiến cho bầu trời trở nên âm u, mịt mù.
Cuộc điện thoại của Hà Đông Cẩm gọi tới đã đánh tan bầu không khí tĩnh mịch, Chu Nghiêu Thanh vì bị viêm ruột thừa nên đã được đưa vào viện cấp cứu.
Hai người nghe xong điện thoại, vội vàng chạy tới bệnh viện.
Hà Đông Cẩm ngồi ở trên hàng ghế dài ngoài cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy hai người, giờ đây trông dáng vẻ của bà cũng không giống như lúc hốt hoảng gọi điện thoại: "Hai đứa tới rồi à."
Chu Mộ Thâm nhìn vào trong phòng phẫu thuật: "Con bé vào trong đó bao lâu rồi?"
"Được nửa tiếng rồi." Hà Đông Cẩm thở dài, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Cũng may chỉ là viêm ruột thừa, con nhà đầu này thiếu chút nữa dọa chết mẹ rồi, bác sĩ nói chỉ cần làm phẫu thuật xong là sẽ không sao nữa. Nha đầu thối, không lúc nào để cho mẹ yên tâm cả."
Dứt lời, bà lại dặn dò Chu Mộ Thâm với Thì Kỳ ở lại đợi, bà về nhà lấy mấy bộ quần áo với ít đồ dùng cá nhân.
Chu Nghiêu Thanh tỉnh lại, cảm thấy cả cơ thể đau nhức, giống như vừa mới từ trận chiến đấu kinh khủng về vậy.
Thì Kỳ ngồi trên ghế sofa trông nom, ngoài trời mưa vẫn còn đang rơi, bên trong phòng bệnh yên tĩnh, cô dựa lên tay ghế nghỉ một lát.
Chu Mộ Thâm đẩy cửa đi vào, đúng lúc đối mắt với Chu Nghiêu Thanh đang nằm ở trên giường, Chu Nghiêu Thanh mở miệng: "Anh."
Chu Mộ Thâm nhìn Thì Kỳ, Chu Nghiêu Thanh cũng thấy thế liếc qua, không nói gì nữa. Chu Mộ Thâm đi đến ghế sofa, cầm tấm vải mỏng đắp lên trên người Thì Kỳ, hỏi Chu Nghiêu Thanh: "Có chỗ nào khó chịu nữa không?"
Chu Nghiêu Thanh lắc đầu.
Mấy ngày nay Chu Nghiêu Thanh nằm viện, có không ít người tới thăm cô, đông tới nỗi không biết khi nào mới đếm hết, hôm nay là tiểu thư của nhà Tham mưu, ngày mai lại là cậu ấm của nhà khác.
Hôm nay, Chu Nghiêu Thanh dựa lưng vào gối, chơi máy tính.
Nằm viện nhiều ngày, đối với tính cách của Chu Nghiêu Thanh, quả thật là không chịu nổi nửa.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô thầm vui trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy người tới là Kiều tam nhi, ánh mắt phút chốc ảm đạm hẳn đi.
Kiều tam nhi bắt được ánh mắt đó của cô, không để bụng, anh cười nói: "Sao thế, nghĩ là anh trai anh tới à? Nhớ anh ấy như thế, vậy mà còn cãi nhau với anh ấy?"
Chu Nghiêu Thanh bĩu môi: "Ai cãi nhau chứ, với cả, chuyện em nằm viện, anh không được nói cho anh ấy biết."
Kiều tam nhi kéo ghế ngồi xuống: "Anh ấy huấn luyện ở bên ngoài, điện thoại tắt nguồn, anh muốn liên lạc với anh ấy mà cũng chẳng có cách nào liên lạc được."
Chu Nghiêu Thanh không cam lòng "Ồ" một câu, không nói gì nữa.
Kiều tam nhi ngước mắt nhìn cô, cười cười, tiện tay cầm lấy trái táo, lại với lấy dao gọt hoa quả, tay nghề của anh rất thành thạo, thoắt cái đã gọt vỏ táo thành một đường dài, không hề bị đứt đoạn, chiều rộng vừa phải, anh chậm rãi nói: "Em cũng đừng trách anh trai anh, anh ấy cũng là lo lắng nhiều thôi."
Ngón tay Chu Nghiêu Thanh gõ lên trên bàn phím: "Em không trách anh ấy."
Kiều tam nhi ngồi lại môt lúc, rồi cũng rời đi.
Vì Thì Kỳ làm việc ở trong bệnh viện, nên lúc rảnh rỗi, cô cũng sẽ tới thăm Chu Nghiêu Thanh.
Nhân lúc giờ nghỉ trưa không có việc gì, cô định tới thăm Chu Nghiêu Thanh, ai ngờ, đang lúc chuẩn bị rời đi lại đυ.ng phải Hứa Tích.
Thì Kỳ hơi sững sờ, bàn tay đang đút trong túi áo khoác blouse không khỏi nắm chặt lại, Hứa Tích cũng có chút bất ngờ, cười một tiếng: "Cô Thì, không ngờ cô còn là bác sĩ nữa cơ đấy."
Thì Kỳ mím môi: "Ừm. Cô tới thăm Nghiêu Thanh đấy à?"
Chu Nghiêu Thanh ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, dỏng tai lên nghe ngóng, đang muốn đi ra ngoài xem một chút, thì thấy cửa đã bị đẩy ra.
"Chị dâu."
Thì Kỳ đi tới xem bịch nước biển treo trên đầu giường, điều chỉnh lại tốc độ chảy: "Miệng vết thương của em còn đau không? Nhớ phải xuống giường đi lại nhiều một chút đấy nhé."
Chu Nghiêu Thanh quan sát Thì Kỳ rất cẩn thận, thấy sắc mặt cô bình thường, mới hỏi: "Vâng, em biết rồi. Em đi lại nhiều lắm." Lại hỏi tiếp, "Chị dâu, chị với chị Hứa Tích quen nhau ạ?"
Thì Kỳ: "Không quen."
Chu Nghiêu Thanh nói: "Vậy sao lúc nãy em nhìn thấy hai người còn đứng lại nói chuyện một lúc."
Thì Kỳ hỏi: "Lần trước ở hôn lễ của chị Trường Mi có gặp qua, cô ấy học chung trường với anh trai em đúng không? Sao thế?"
Chu Nghiêu Thanh cầm lấy cốc nước, có chút chột dạ: "À, không có gì ạ."
"Em cãi nhau với anh Kiều hả?"
Vừa nghe thấy Thì Kỳ nhắc đến cái tên này, Chu Nghiêu Thanh bực bội: "Em cảm thấy anh ấy không hề thích em, em đối với anh ấy là kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao."
Chu Nghiêu Thanh với Kiều Chi Cẩn ở bên nhau, mỗi lần hai người có động tác hơi thân mật, là anh sẽ dừng lại ngay lập tức. Một hai lần, Chu Nghiêu Thanh còn cảm thấy không có gì, nhưng nhiều lần, cô cũng đã bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Trước ngày Chu Nghiêu Thanh xuất viện, Kiều Chi Cẩn có tới thăm cô, cả người anh mặc quân phục, đầu đội mũ.
Kiều Chi Cẩn bỏ mũ xuống, đi vòng qua bên giường.
Hai tuần không nhìn thấy anh, bây giờ nhìn thấy, lại thấy anh đen đi rất nhiều, tâm trạng Chu Nghiêu Thanh rất phức tạp, cô cũng không nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm vào trong màn hình điện thoại.
Kiều Chi Cẩn khẽ thở dài, giờ tay lên xoa xoa đầu chân mày: "Em định giận dỗi tới khi nào?"
Chu Nghiêu Thanh tắt điện thoại, bỏ xuống dưới gối, quay người đưa lưng lại phía anh.
Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
Kiều Chi Cẩn kéo ghế ngồi xuống, anh đem mũ để lên trên tủ đầu giường, thấp giọng: "Nghiêu Thanh, anh rất mệt."
Giọng nói của anh thật sự có chút mệt nhọc.
Cuối cùng, Chu Nghiêu Thanh cũng mềm lòng, cô xoay người lại, nhìn thấy vết thương trên cánh tay đang đặt trên giường của anh, muốn hỏi, nhưng lại thôi.
Kiều Chi Cẩn như nhìn ra phiền muộn của cô, khóe môi xuất hiện một nụ cười: "Ngày mai xuất viện rồi chứ?"
Chu Nghiêu Thanh gật đầu.
Kiều Chi Cẩn nắm lấy tay cô, vuốt ve: "Qua mất ngày nữa, anh sẽ tới gặp bác gái."
Chu Nghiêu Thanh giả bộ không hiểu: "Anh tới gặp mẹ em làm gì?"
Kiều Chi Cẩn nhìn thẳng vào mắt cô, lời ít ý nhiều: "Tới cửa cầu hôn!"
Tâm trạng Chu Nghiêu Thanh rất vui sướиɠ, nhưng vẫn mím chặt môi, chỉ lộ ra một chút nét cười trên khóe mắt.
Thì Kỳ hai hôm rồi đều đổi ca trực đêm, hôm nay cuối cùng cũng có thể xong việc tan làm.
Đến lúc đổi ca đêm, bệnh nhân ở khu nội trú lại xảy ra chút vấn đề, mãi đến 8 giờ tối người mới rời đi.
Chu Mộ Thâm gọi điện thoại cho cô 2 lần, hỏi cô khi nào đến nơi.
Thì Kỳ bắt một chiếc taxi, đi tới phòng bao, bên trong đã có rất nhiều người, rất náo nhiệt.
Ngồi bên cạnh Chu Mộ Thâm là một cô gái, với khuôn mặt trái xoan, hàng lông mi thanh tú, rất đẹp.
Kiều tam nhi nhìn thấy Thì Kỳ, chỉ chỉ người nọ: "Này, Giang Vận, thị lực cô tốt không vậy? Hoàng hậu nương nương tới rồi, còn không biết điều ngồi cách xa ra à?"
Giang Vận gắt lên: "Cần anh quản à!" Lời nói như vậy, nhưng vẫn đứng lên dời vị trí.
Thì Kỳ ngồi xuống bên cạnh Chu Mộ Thâm, trực giác cho cô biết tối nay hình như có gì đó rất đặc biệt, cô cởϊ áσ khoác, thuận miệng hỏi: "Hôm nay là ngày gì thế?"
Cô vừa nói xong, ở một góc phòng phía bên phải có một giọng nói vang lên: "Sinh nhật của Mộ Thâm, cô không biết sao?"
Thì Kỳ nhìn về phía giọng nói đó, phát hiện ra người vừa nói chuyện, là Hứa Tích, cô ta cũng đang nhìn cô, cười nhàn nhạt.
~Hết chương 42~