Cuộc điện thoại này là của Tống Hoài Nam gọi tới.
"Theo như em điều tra thì tên tiểu tử Dương Bác Ngọc kia không tránh khỏi liên quan."
Chu Mộ Thâm xoay người dựa lưng vào lan can, cách một lớp kính thủy tinh nhìn người con gái đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt lãnh đạm.
Tống Hoài Nam thấy thái độ này của anh thì khẽ hắng giọng rồi nói: "Nhìn anh như này xem ra là đã đoán được từ trước rồi?"
"Cũng đến tám, chín phần."
Chu Mộ Thâm gạt tàn thuốc, từ khi bắt đầu bước chân vào giới chính trị đến nay, mặc dù cách hành xử của anh rất cẩn thận chặt chẽ nhưng bản lĩnh cùng với mánh khóe thì rất vang dội. Do vậy cũng tự nhiên kiếm không ít kẻ thù, người muốn anh gặp chuyện tính đến giờ kể không hết.
Lần này có thể bị người ta tạt gáo nước bẩn cũng bởi vì thầy của anh là Phương Văn Đức bị tra ra tội tham ô, mặc dù là những lời nói vô căn cứ nhưng dù ít dù nhiều cũng vẫn không tránh khỏi liên quan.
Ngày hôm sau Chu Mộ Thâm quay trở về nhà họ Chu một chuyến.
Bà Chu cùng với Hà Đông Cẩm vẻ mặt ngược lại vẫn rất bình thường, bà Chu rất tin tưởng cháu trai mình, duy chỉ có Chu Nghiêu Thanh là lo lắng, ở bên cạnh Chu Mộ Thâm líu ra líu ríu như chim sẻ an ủi anh.
Chu Mộ Thâm cười khổ, anh khép quyển sách đang cầm trên tay lại: "Ở trong lòng em anh là người yếu đuối như thế sao?"
Chu Nghiêu Thanh chợt ngừng lại, cắn cắn đầu ngón tay: "Cũng không hẳn là như vậy."
Chu Mộ Thâm đứng dậy, cầm quyển sách gõ nhẹ lên đầu Chu Nghiêu Thanh: "Chuyện này không được nói cho chị dâu em biết đâu đấy."
Lúc ăn cơm tối anh nhận được điện thoại của Kiều tam nhi nói muốn anh tới Tam Muội một chuyến.
Có thể đoán được có lẽ là vì chuyện này đã được lan truyền đi, Chu Mộ Thâm cất điện thoại sau đó lái xe đi tới Tam Muội. Hôm nay trong phòng bao không có người ngoài, chỉ có Kiều tam nhi với Thẩm Kỳ Ngộ. Nhà họ Thẩm nửa tháng nay cũng không được yên ổn, bà Thẩm qua đời, Thẩm Trường Mi thì vì chuyện làm ăn nên đã bị điều động ra nước ngoài.
Thẩm Kỳ Ngộ: "Nghe Tống Hoài Nam nói chuyện kia là do Dương Bác Ngọc đứng sau."
Kiều tam nhi gằn từng chữ: "Con mẹ nó, thằng cháu trai kia đoán không nhầm thì có lẽ là vì chuyện từ hai năm trước cũng nên."
Chuyện từ hai năm trước, rốt cuộc là chuyện gì?
Hai năm trước trong Cục cùng với các phòng ban khác đã cùng nhau thành lập một nhóm nghiên cứu chung, sau đó đến thành phố C để triển khai kêu gọi đấu thầu trong lĩnh vực kỹ thuật xây dựng. Lúc ấy, Dương Bác Ngọc ỷ vào nhà mình có thế lực lớn, dùng thủ đoạn không đàng hoàng để ăn trọn dự án đấu thầu của chính phủ.
Chu Mộ Thâm khi đó vừa vặn cũng ở trong nhóm nghiên cứu, còn lý do vì sao mọi chuyện lại bị vỡ lở thì đó là do có người viết thư tố giác gửi cho Chu Mộ Thâm. Đến cuối cùng, Dương Bác Ngọc cư nhiên lại biến thành tiền mất tật mang.
Cũng bởi vì chuyện này mà Dương Bác Ngọc vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Ba người nói thêm mấy câu sau đó cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Chu Mộ Thâm rót ly rượu xong liếc nhìn Thẩm nhị: "Trường Mi ở bên kia phải đợi khoảng bao lâu?"
Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay lên xoa xoa chân mày: "Có lẽ là ba năm."
Chu Mộ Thâm gật đầu, dù sao cũng là chuyện giữa hai người bọn họ nên nếu nhúng tay vào quá nhiều cũng sẽ không tốt.
...
Tối nay Thì Kỳ trực đêm, sau khi kiểm tra phòng bệnh xong đi ra ngoài thì quay trở lại phòng trực uống một ít nước.
Tằng Thiến chạy tới: "Cậu có muốn ăn đêm không?"
Thì Kỳ vặn nắp chai nước: "Đang định hỏi cậu đây, cậu muốn ăn gì?"
Tằng Thiến cười hì hì cầm điện thoại qua: "Cái này thế nào."
Hai người cùng thảo luận một lúc sau đó đặt hàng.
Tằng Thiến kéo ghế cùng Thì Kỳ nói chuyện linh tinh, cô vừa xem điện thoại vừa nói: "Mấy người ra vẻ đạo mạo nghiêm trang này đúng là..."
Thì Kỳ đang viết hồ sơ bệnh lý nghe thấy vậy thì liếc qua một cái: "Cậu lại đang đọc cái gì thế?"
"Giáo sư của một trường đại học bị tra ra là dính líu đến tham ô."
Thì Kỳ thuận miệng hỏi: "Trường đại học nào?"
"Đại học B."
Thì Kỳ ngẩn người, đây chẳng phải là trường cũ của Chu Mộ Thâm hay sao? Cô tò mò: "Cho mình xem một chút."
Tằng Thiến đưa điện thoại cho cô xem.
Thì Kỳ nhìn mấy lần, trong lúc vô tình lướt xem bình luận bên dưới nét mặt của cô khẽ biến đổi, Tằng Thiến phát hiện ra liền sát người lại gần hỏi: "Sao vậy? Hả, người này là ai vậy? Mới đầu năm mà nói chuyện đã không biết quản cái miệng là sao? Chuyện này với sếp Chu thì có liên quan gì chứ?"
Tằng Thiến vừa nói vừa quan sát Thì Kỳ, thấy cô đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại.
Ngón tay Thì Kỳ vẽ qua vẽ lại lên lớp kính, lắng nghe thanh âm đơn điệu ở đầu bên kia.
Một lúc lâu sau điện thoại mới được tiếp nhận, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên: "Thì Kỳ?"
Thì Kỳ mím môi cố gắng kiềm chế sự khó chịu: "Chu Mộ Thâm! Có phải có một số chuyện anh không nói với em hay không?"
Chu Mộ Thâm ngẩn người, anh chỉnh cho đèn sáng lên sau đó ngồi trên ghế sofa, khẽ cười một tiếng: "Ai nói với em vậy?"
...
Buổi tối thứ sáu Thì Kỳ cùng với Chu Mộ Thâm đi đến thành phố C để thăm hai vị trưởng bối trong nhà, đó chính là ông bà ngoại của Chu Mộ Thâm. Thì Kỳ với Chu Mộ Thâm kết hôn quá vội vàng nên ngoài nói chuyện tán gẫu mấy câu trong điện thoại ra thì hai ông bà vẫn chưa được nhìn thấy Thì Kỳ.
Đúng lúc Chu Mộ Thâm gặp phải mấy chuyện không hay này nên đã tạm thời từ chức nghỉ ngơi một thời gian, nhân cơ hội đó muốn đưa Thì Kỳ đến thăm hai người một chút.
Xe dừng lại trước một cách cổng lớn màu đỏ thẫm, Thì Kỳ cùng Chu Mộ Thâm xuống xe.
Bà Hà đang ở trong sân, nghe thấy tiếng động ngoài cổng nên đi ra ngoài.
"Bà ngoại."
Thì Kỳ cũng học theo Chu Mộ Thâm gọi một tiếng, bà nhìn Thì Kỳ với một ánh mắt đầy yêu thương sau đó nắm lấy tay cô: "Thì Kỳ đấy à, dáng dấp thật đúng là xinh đẹp."
Bà kéo tay Thì Kỳ đi vào trong nhà, Chu Mộ Thâm đem hành lý đặt vào trong phòng khách, quan sát một vòng vẫn không nhìn thấy ông Hà đâu: "Ông ngoại đâu rồi ạ?"
"Ở thư phòng chứ còn ở đâu được nữa."
Dứt lời bà hướng tới phía Chu Mộ Thâm nháy mắt ra hiệu rồi vỗ nhẹ vào cánh tay anh: "Cháu lên trên đi."
Chu Mộ Thâm đem hành lý bỏ vào trong phòng rồi đi lên trên gác.
Đứng trước cửa thư phòng anh giơ tay lên gõ nhẹ hai cái, bên trong liền truyền tới một giọng nói trầm thấp sắc nét: "Vào đi."
Trần đầy khí thế, xem ra xương cốt và cơ thể của ông Hà vẫn còn rất cường tráng.
Trong thư phòng ánh sáng lờ mờ, trên bàn chỉ có một ngọn đèn đơn độc được bật, chiếu sáng một vùng nhỏ trước mặt bàn.
Ông Hà cũng không nhìn anh lấy một cái, ánh mắt vẫn rơi trên mặt giấy, đôi tay vẫn đang múa từng đường bút uyển chuyển.
Chu Mộ Thâm tự đi tới trước bàn, bất ngờ vì tám chữ xuất hiện trên mặt giấy.
Đạm bạc chi thủ trấn định chi thao.* *Ý chỉ con người cần phải nỗ lực cố gắng, điềm tĩnh trước mọi việc, tuân thủ mọi điều luật, không màng danh lợi. Là Ngu Thể: kiểu chữ tinh tế kín đáo, phần đầu nhọn những không quá sắc, nét vòng chữ tròn đều nhưng không quá thô.
Ông Hà viết tám chữ to này bên trong còn ẩn chứa một hàm ý khác.
Chu Mộ Thâm sao lại không hiểu chứ, đây là ông Hà đang mượn cơ hội để khuyên răn anh, ông Hà ngừng bút cầm lấy khăn lông ở bên cạnh lên lau tay, nhàn nhạt nói: "Tới đây."
Hai ông cháu cũng không nhắc lại chuyện lộn xộn kia nữa, chỉ đơn giản là trò chuyện bình thường.
Thì Kỳ cùng với bà Hà bận rộn ở trong bếp, bà Hà dự định sẽ nấu mì để làm thức ăn khuya cho hai người.
Thì Kỳ ở một bên giúp đỡ, bà Hà nói: "Đều đói rồi chứ?"
Thì Kỳ đang rửa củ cải trắng, cô cười nói: "Có một chút ạ."
Bà Hà đánh trứng gà: "Nha đầu Nghiêu Thanh đã trở về chưa?"
"Đã về rồi ạ."
"Nha đầu này suốt ngày chỉ biết chạy nhảy ở bên ngoài, cũng không biết đến khi nào mới chịu dẫn bạn trai về nhà ra mắt nữa."
Thì Kỳ đột nhiên nhớ tới Kiều Chi Cẩn: "Sẽ nhanh thôi ạ."
"Sao chứ? Chẳng lẽ nha đầu này có bạn trai rồi hả?"
Thì Kỳ cắn môi, trong đầu suy nghĩ không thể nói cho bà biết Nghiêu Thanh vừa ý Kiều Chi Cẩn được, nếu như bà lại truy hỏi Kiều Chi Cẩn là người như thế nào, hoàn cảnh gia đình ra sao thì cô cũng không biết phải trả lời kiểu gì. Đang lúc khó khăn thì Chu Mộ Thâm đi vào phòng bếp, thật đúng lúc giúp cô thoát được chuyện này.
Hai người ăn mì xong thì quay về phòng ngủ.
Căn phòng này có một ban công khá rộng, bên ngoài đặt một chiếc bàn gỗ, một xích đu, ở trong góc còn đặt mấy chậu cây nhỏ.
Thì Kỳ tắm xong, tay cầm quyển sách ngồi trên xích đu, mũi chân chạm nhẹ lên trên mặt đất, xích đu đung đưa nhẹ nhàng theo nhịp đẩy của cô.
Gió đêm thổi nhẹ nhưng cũng khiến người ta cảm thấy có chút lành lạnh.
Lúc Chu Mộ Thâm trở về phòng thì thấy cửa sổ sát đất được mở ra.
Cô đang mặc một bộ váy ngủ dài, ngồi xếp bằng trên ghế xích đu chơi trò chơi.
Thì Kỳ nghe thấy sau lưng có động tĩnh, cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, giọng nói vui vẻ như đứa trẻ: "Nơi này thật là trong lành."
Chu Mộ Thâm biết thói quen của cô, chỉ thích mát lạnh chứ không thích nóng. Hai người ngủ chung đã được một thời gian, lúc ngủ cô đều đem điều hòa chỉnh xuống nhiệt độ thấp nhất, tật xấu lúc ngủ thì nhiều, tổng cộng cũng đã mấy lần bị sốt nhẹ rồi.
Một hai lần như vậy, về sau cứ đến nửa đêm Chu Mộ Thâm đều phải chỉnh cho nhiệt độ lên cao một chút, nhưng cô gái này giống như có một sự nhạy bén đến kỳ lạ đối với nhiệt độ, cứ nửa đêm mà anh tỉnh dậy là lại bị cô khí thế bừng bừng bắt anh chỉnh nhiệt độ thấp xuống.
Hai người ngồi chung một ghế xích đu, Thì Kỳ ngồi ở trên đùi anh.
Màn đêm đen kịt, những ngôi sao lấp lánh như ẩn như hiện, xa xa có một chấm đỏ đang chậm rãi bay lên cao, cô thấp giọng hỏi: "Đó là đèn khổng minh đúng không?"
"Ừ."
"Anh đã từng thả đèn khổng minh chưa?"
Chu Mộ Thâm rít một hơi thuốc lá, anh cũng đang nhìn chấm đỏ đang chậm rãi bay lên kia: "Chưa từng."
"Em từng thả đèn khổng minh rồi, lúc ấy là trước ngày tốt nghiệp cấp ba hai ngày, giáo viên chủ nhiệm triệu tập mọi người tới một bãi đất trống gần trường học. Nói cho anh biết nhé, khi ấy đèn khổng minh của em còn bị rách nữa cơ, anh có biết sau đó em đã giải quyết thế nào không?"
Chu Mộ Thâm hơi cúi đầu xuống nhìn cô, Thì Kỳ nói tiếp: "Cuối cùng em chạy tới cửa hàng bên cạnh trường học mua băng dính để chỉnh sửa lại cái chỗ rách kia. Sau đó đèn khổng minh của em đã có thể từ từ bay lên cao. Nhưng chìa khóa ký túc của em lại bị rơi mất, hơn nửa đêm lại phải quay lại đấy cầm đèn pin mò tìm, em ngốc lắm đúng không?"
Một tâm tình đơn thuần trẻ con như vậy đến bây giờ cũng đã không còn nữa, tất cả khao khát ước vọng đều đặt cả vào ngọn đèn đã bay lên cao, hành động như vậy đúng là có chút ngốc nghếch.
Cô ngửa đầu nhìn anh, Chu Mộ Thâm giơ tay ra che kín mặt cô: "Là rất rất ngốc mới đúng."
Thì Kỳ cũng không tức giận: "Chu Mộ Thâm, đợi tới lúc chúng ta tuổi tác đều lớn rồi cùng tìm một nơi như thế này dưỡng lão nhé!"
Nói luyên thuyên một hồi, ánh mắt của cô rơi xuống điếu thuốc trong tay anh, cổ họng có chút ngứa ngáy khó chịu, cô hỏi: "Anh không sao đấy chứ?"
Một câu không đầu không đuổi như vậy nhưng Chu Mộ Thâm lại nghe hiểu.
Thì Kỳ rướn người lên hôn khẽ vào cằm anh, lúc cô chuẩn bị rụt người lại thì Chu Mộ Thâm đã giữ được cằm của cô, anh như cười như không nhìn cô nói: "Em đang dỗ trẻ con đấy à?"
Thì Kỳ chớp chớp mắt, ánh mắt của cô rõ ràng trong sáng như vậy nhưng anh lại cảm thấy nó vừa giống như bóng đêm mịt mờ vừa giống như hố sâu đem anh hút vào bên trong.
Thì Kỳ muốn mở miệng nói nhưng đã bị môi anh chặn lại.
Nửa điếu thuốc cô độc bị ném xuống dưới nền gạch, tàn thuốc màu xám đã nhanh chóng che đi đốm đỏ của đầu thuốc.
~Hết chương 33~