"Anh nói vậy là có ý gì?"
Đỗ Nhược Vi nhướng mày ngẩng đầu lên, cô bất giác cắn môi, nhìn chằm chằm vào đối phương với cặp mắt long lanh to tròn sáng rực như vì sao trên bầu trời nhưng lại u uất chút đượm buồn, khó hiểu hỏi. Cô vô cùng hoang mang, dường như Quách Thừa Nhân đang hiểu lầm chuyện gì đó liên quan tới cô. Chẳng rõ nguyên nhân vì sao mà người đàn ông cô yêu sâu đậm lúc nào cũng nghĩ xấu về Đỗ Nhược Vi.
Quách Thừa Nhân khoanh tay trước ngực, toàn thân toát ra khí thế bức người khiến cô nàng thấy có chút khó thở, hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén sâu hun hút: "Thôi được rồi, gia đình hai bên cũng không ở đây, cô bớt giả ngu đi. Đỗ Nhược Vi, cô cho rằng tôi ngu ngốc đến mức chẳng nhìn thấu ý đồ cô đang ấp ủ à? Đừng tưởng cô lợi dụng gia đình mình gây sức ép với nhà họ Quách thì mọi chuyện sẽ theo đúng ý cô." Thanh âm vang lên tràn ngập sự ghét bỏ, hắn với Đỗ Nhược Vi chỉ có một cảm giác, đó là hận.
Vì người phụ nữ trước mắt mà Thiệu Ninh Thuần, cô gái Quách Thừa Nhân yêu bao nhiêu lâu nay rời khỏi hắn, biến mất chả rõ tung tích, dù hắn lật tung cả thành phố lên vẫn chưa tài nào tìm ra Thiệu Ninh Thuần. Đoán rằng, hẳn cô ấy đang đau khổ khi tận mắt chứng kiến người yêu cùng bạn thân lên giường.
Tất cả đều do Đỗ Nhược Vi gây ra.
Lông mày trên khuôn mặt Quách Thừa Nhân bỗng dưng nhíu chặt, hắn thề rằng, nếu như Thiệu Ninh Thuần gặp phải chuyện gì bất trắc hắn nhất định bắt Đỗ Nhược Vi trả cái giá thích đáng.
"Rốt cuộc anh đang nói gì thế?" Người con gái nhăn mặt, hơi thở dần mất cân bằng: "Quách Thừa Nhân, em đã làm gì mà khiến anh giận dữ thế chứ?" Mang thai khiến Đỗ Nhược Vi nhạy cảm hơn rất nhiều, cô vô thức đưa tay ôm bụng khi đứng trước một Quách Thừa Nhân với khuôn mặt viết rõ hai chữ nguy hiểm.
Cô đương nhiên hiểu, hắn cực kỳ ghét mình, tuy nhiên, hiện tại, cô nên làm gì khác ngoại trừ chấp nhận cam chịu. Huống chi đứa trẻ trong bụng Đỗ Nhược Vi đâu thể sinh ra mà không có cha. Con cô, cô muốn cho nó những gì tốt đẹp nhất.
Càng nghe, biểu cảm trên gương mặt Quách Thừa Nhân càng khó chịu, hắn cười nhạt, từ từ tiến đến gần Đỗ Nhược Vi, đưa tay bóp chặt chiếc cằm xinh đẹp của cô: "Đỗ Nhược Vi, cô giả ngu vừa thôi. Gọi cô là người phụ nữ tâm cơ độc địa quả thật chẳng sai chút nào. Tôi thừa biết, chuyện ngày hôm nay tất cả đều do cô đứng sau thao túng. Cô thèm khát vị trí nữ chủ nhân nhà họ Quách vậy à? Thậm chí dùng đến cả đứa trẻ trong bụng để uy hϊếp ba mẹ tôi nữa chứ. Ngoài mặt cô rõ ràng rất hiền lành nhưng thực chất chính là con rắn độc." Hắn điên cuồng gằn mạnh từng chữ, cánh tay chằng chịt gân xanh dùng lực mạnh thiếu chút nữa bóp nát khuôn mặt gầy gò phía trước khiến cô nhăn nhó vì đau đớn.
"Anh hiểu nhầm rồi… chuyện là…"
"Hiểu nhầm cái gì?" Quách Thừa Nhân chẳng để cô có cơ hội giải thích, ngay lập tức cắt ngang. Sắc mặt người đàn ông sa sầm, đen kịt như đít nồi, tâm trạng vô cùng u ám, gằn mạnh từng chữ: "Như cô mong muốn, tôi sẽ kết hôn với cô. Tuy nhiên, ngoại trừ vị trí Quách thiếu phu nhân kia, cô đừng hòng nhận được thứ gì từ tôi, tiền bạc hay tình cảm. Người vợ duy nhất được tôi công nhận là Thiệu Ninh Thuần, cô chẳng qua chỉ là bức bình phong mà thôi. Về nhà tôi tốt nhất hãy biết thân biết phận, đừng đòi hỏi gì quá đáng. Đến lúc tôi tìm được tiểu Thuần trở về, cô lập tức cút. Hơn nữa, tôi không thừa nhận đứa trẻ trong bụng cô đâu, nên khỏi cần dựa vào nó lợi dụng tôi. Ai mà biết được loại phụ nữ như cô lên giường với bao nhiêu người rồi, bắt tôi đổ vỏ, còn lâu."
Hàm ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Trong mắt Quách Thừa Nhân, Đỗ Nhược Vi là người phụ nữ chẳng ra gì, hắn càng thêm ghê tởm với đối phương.
Vợ ư?
Quách Thừa Nhân ghét Đỗ Nhược Vi, kết hôn về chỉ để bắt cô trả giá sau những việc đã làm với hắn mà thôi. Ngoài ra, hắn chưa từng chú ý đến cô gái đang đứng trước mặt.
Hắn trực tiếp hất mạnh tay, làm cô nàng lảo đảo lùi về đằng sau.
Hốc mắt Đỗ Nhược Vi bất giác đỏ lên, sống mũi cay xè, nấc lên từng tiếng: "Quách Thừa Nhân, đứa trẻ này thật sự là con anh, sao anh lại nghi ngờ chứ? Anh ghét em cũng được, nhưng đứa bé nó vô tội, anh đừng như vậy." Ngữ khí yếu ớt dần dần nhỏ đi, bàn tay cô cuộn tròn thành nắm đấm, từng chiếc móng sắc nhọn đâm sâu vào da thịt truyền đến một trận đau đớn.
Tuy nhiên, dù nỗi đau thể xác có mãnh liệt đến mức nào cũng chưa thể sánh nổi với sự tra tấn tinh thần Đỗ Nhược Vi đang phải chịu. Bị ba mẹ chì chiết thì thôi đi, nay Quách Thừa Nhân còn nghi ngờ nhân phẩm của cô nữa. Cô chưa từng ở với ai ngoài hắn. Từng lời nói sắc bén, tàn nhẫn thốt ra từ trong miệng Quách Thừa Nhân cứa mạnh vào lòng cô, vết thương cũ chưa lành nay chồng chất thêm nỗi đau mới.
Đỗ Nhược Vi đưa tay ôm ngực, cô cảm thấy khó thở, sắc mặt trắng bệch chả có lấy một cắt máu.
"Tôi đếch cần biết." Quách Thừa Nhân trừng mắt, khóe môi giương cao, khinh bỉ nói: "Đỗ Nhược Vi, nhớ kỹ những lời hôm nay tôi nói. Nếu như cô dám vi phạm thì đừng mong tôi để yên, không chỉ cô đâu, gia đình cô cũng phải chịu đấy."
Lời vừa dứt, Quách Thừa Nhân trực tiếp xoay người rời khỏi, chả thèm liếc người con gái dù chỉ một cái, bỏ mặc Đỗ Nhược Vi đang nước mắt lưng tròng.
Hôn lễ giữa hai người mau chóng diễn ra bởi vì Đỗ Nhược Vi đang mang thai, nhà họ Quách muốn sớm xử lý vấn đề tránh gây ảnh hưởng đến gia tộc. Ngoài ra, ba mẹ cô cứ suốt ngày làm phiền, gây chuyện với họ vì muốn lễ cưới được tổ chức càng sớm càng tốt.
Hôm ấy, Đỗ Nhược Vi mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, đơn độc tiến vào lễ đường, tuy nhiên, ánh mắt chú rể nhìn cô chỉ tràn đầy những tia khinh bỉ, ghê tởm, ghét bỏ. Ôm chặt bó hoa trong tay, Đỗ Nhược Vi thầm cắn răng chịu đựng. Cô vô cùng xinh đẹp nhưng không một ai chú ý tới, hơn nữa chiếc váy rộng hơn so với kích cỡ Đỗ Nhược Vi mặc vừa nên di chuyển gặp khá nhiều khó khăn.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên bật cười chua chát, trong lòng thầm rơi nước mắt.
Không vừa là phải rồi.
Chiếc váy lộng lẫy Đỗ Nhược Vi đang khoác trên người vốn dĩ được dành cho Thiệu Ninh Thuần, đây là đồ Quách Thừa Nhân chuẩn bị cho cô gái mình yêu, hơn nữa, hắn chẳng muốn rước thêm phiền phức vào người nên trực tiếp ném cho Đỗ Nhược Vi thứ này. Khách khứa tham dự chỉ có dăm ba người, vô cùng đơn giản, các nghi thức cũng rất nhanh chóng hoàn thành.
Ở bên dưới, ba mẹ cô ngồi mặt nặng mày nhẹ, họ không vừa lòng bởi vì dự tính làm hôn lễ thật linh đình, hoành tráng, muốn toàn bộ mọi người chú ý tới nhà họ Đỗ. Tuy nhiên, bị Quách Thừa Nhân trực tiếp phản đối, với hắn chấp nhận kết hôn cùng Đỗ Nhược Vi là phúc phận cho họ lắm rồi, hắn cho rằng sớm muộn hai người cũng sẽ ly hôn, giữ bí mật để bớt ồn ào hơn.
Đến tối, Đỗ Nhược Vi ngồi trong phòng tân hôn, tuy nhiên, cô chờ mãi vẫn chưa thấy Quách Thừa Nhân tới, liền cầm lấy điện thoại gọi cho đối phương, lặng lẽ hỏi: Thừa Nhân, hiện tại anh đang làm gì thế? Sao còn chưa trở về?"
"Cô gọi tôi làm gì?" Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh gắt gỏng: "Đỗ Nhược Vi, cô rảnh rỗi lắm hay gì?"