Sau khi hỏi lễ tân bàn số 19 ở đâu, Hạ Băng đi một mạch đến nơi mà lễ tân đã chỉ.
Đến nơi, cô bắt gặp một cô gái đã ngồi chờ sẵn ở đó. Cô gái mặc một bộ váy hở vai, trông rất quyến rũ và gợi cảm. Những chàng trai ở xung quanh vẫn luôn nhìn cô ta từ nãy đến giờ..
Hạ Băng nhìn trang phục cùng lối trang điểm đậm của cô gái thì không khỏi cảm thấy phản cảm..
Cô biết quyền ăn mặc và chăm chút bản thân là của từng người nhưng không hiểu sao ấn tượng của cô với cô gái trước mặt này đột nhiên xấu đi một tầng..
Cô gái sau khi thấy Hạ Băng xuất hiện đã nhận ra và nói với cô..
"Cô ngồi xuống đi. Tôi có chuyện muốn nói!"
Cũng không phải cô ta không biết Hạ Băng là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Hạ gia mà coi thường. Mà là cô ta còn biết cả chuyện Hạ gia sắp sửa gặp biến lớn nên cũng từ đấy sinh ra chút tự cao với thân phận của mình..
Đường Hoa Linh còn đang muốn khoe khoang thêm độ giàu có của mình với Hạ Băng để khiến cho cô phải nể phục cô ta nhưng rồi lại nghĩ đến mục đích của mình đến đây không phải như vậy nên cũng không nói thêm mấy việc thừa thãi nữa mà vào vấn đề..
"Cô thật sự muốn biết mục đích tôi hẹn cô ra đây sao? Tôi chỉ sợ nghe xong rồi cô lại không còn đủ can đảm mà sống tiếp những ngày tháng an nhàn như trước thôi."
Đường Hoa Linh nói mà không để ý đến sắc mặt của Hạ Băng. Có thể nói Hạ Băng sau khi nghe Đường Hoa Linh nói vậy thì cũng chỉ cười chế giễu cô ta một chút.
Sống an nhàn? Không biết là cô ta đã điều tra về cô chưa mà lại dám nói vậy?
Có thể là chưa thật hoặc cũng có thể là rồi nhưng lại không phát hiện ra điều bất thường..
Nhưng Hạ Băng cũng chỉ cười trong vòng ba giây. Ngay sau đó câu nói tiếp theo của Đường Hoa Linh đã làm cho cô phải cứng đờ người lại..
"Thôi tôi cũng chẳng vòng vo thêm nữa. Hôm nay tôi hẹn cô ra đây để nói cho cô biết một sự thật. Tôi và anh Tử An đang hẹn hò với nhau. Tôi biết cô là vợ của anh ấy và cũng có tình cảm với anh ấy. Nhưng mà cũng đừng mơ mộng thêm nữa. Anh Tử An cơ bản không hề thích cô. Người anh ấy yêu là tôi! Có phải cô thắc mắc là tại sao dạo gần đây anh ấy không về nhà không? Có lẽ giờ cô cũng đoán được lý do rồi nhỉ? Anh ấy chính là đã đến chỗ tôi để ăn uống và nghỉ qua đêm. Có khi còn đưa tôi đi hẹn hò.. Những việc đó anh ấy đã bao giờ làm với cô chưa? Chắc chắn là chưa nhỉ? Nên cô cũng nên biết thân phận mà ly hôn để giải thoát cho anh ấy đi. Đừng làm cho anh ấy ghét cô thêm!"
Đường Hoa Linh cứ nói một hồi mà không để cho Hạ Băng chen một lời nào vào. Cô ta cũng tự đưa ra câu hỏi rồi tự trả lời cho chính mình..
Sau khi nói xong, Đường Hoa Linh mới có thời gian để quan sát biểu cảm của Hạ Băng hiện giờ.
Đúng như cô ta đoán, Hạ Băng không nói được thêm câu gì mà chỉ biết ngồi sững người lại với những gì mình vừa nghe thấy..
Đường Hoa Linh cũng cảm thấy hài lòng với tình cảnh hiện tại của Hạ Băng lắm.
Ai bảo cô dám cướp người đàn ông mà cô ta đơn phương từ nhỏ đến giờ. Cái giá mà cô phải trả như vậy vẫn còn nhỏ quá. Đường Hoa Linh cảm thấy bản thân vẫn nên khiến cho Hạ Băng khổ sở thêm chút mới hả dạ..
Quan sát Hạ Băng chán chê nhưng cô vẫn chưa kịp hồi phục sau cú sốc mà Đường Hoa Linh mang tới. Cô ta cũng không muốn nhìn Hạ Băng thêm mà đã đứng dậy rời đi. Trước khi đi còn nói với Hạ Băng..
"Mục đích tôi hẹn cô ra đây tôi cũng đã nói. Cô là người có học thì cũng nên cư xử sao cho có học. Đừng cố giả ngơ trước những lời tôi nói hôm nay. Thay vào đó thì nên ly hôn với anh Tử An như tôi đã nói thì tốt hơn!"