Khương Minh Chi quay đầy nhìn lại Tống Tinh một tay cầm đồ ngủ, tựa hồ đối với loại đề tài “tay trái” hay “tay phải này rất có nghiên cứu.
Cô cảm thấy Tống Tinh từ bỏ treo cổ lên cây Khương Minh Sùng là đúng.
Hai người này tuyệt đối không hợp nhau.
Khương Minh Sùng khả năng đến bây giờ cũng không biết, Tống Tinh từ nhỏ đến lớn trước mặt anh mặc đầm váy mang giày trắng ngoan ngoãn văn tĩnh đi cũng không dám lớn tiếng, từ thời thiếu nữ sau lưng anh đã chia sẻ qua vô số truyện H, có thể quật ngã bạn nam cùng tuổi, đối với loại đề tài “tay trái” “tay phải” này vô cùng hiểu rõ.
Cô cũng không dám tưởng tượng hình ảnh Tống Tinh trước mặt Khương Minh Sùng nói chuyện tay trái tay phải này.
Khương Minh Chi lại phát hiện mình hình như không thể nào nhìn thẳng bức ảnh bàn tay của Lộ Khiêm được nữa.
Thậm chí bây giờ cô không thể nào nhìn thẳng tay của mình, bởi vì tay của cô cũng bị cầm trải qua loại chuyện đó.
Vì vậy vốn Lộ Khiêm thấy khung chat của Khương Minh Chi chốc lát biến thành “đối phương đang nhập”, chốc lát lại thành “đối phương đang ghi giọng nói”, cuối cùng sau nửa ngày không có gì gửi lại đây hết.
..........
Khương Minh Chi đăng xong ảnh làm việc trở lại, mấy quảng cáo lúc trước Hàn Cần giúp cô đẩy, còn mấy cái không đẩy được dồn rất nhiều.
Trong đó bao gồm quay quảng cáo cho mỹ phẩm dưỡng da đại ngôn mỹ phẩm AM của Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi đã đại ngôn cho AM được ba năm, hai bên hợp tác rất tốt, Khương Minh Chi mỗi năm sẽ quay quảng cáo mới cho AM.
Năm nay chủ đề quay quảng cáo là “Thiên đường hoa hồng”, hiện trường quay chụp, Khương Minh Chi mặc một chiếc váy cổ tích màu hồng nhạt, bối cảnh hôm nay rất cả đều là hoa hồng mới vận chuyển bằng đường hàng không đến, tổ đạo cụ còn dùng hoa hồng làm một tường hoa.
Đạo diễn kêu bắt đầu, Khương Minh Chi xách tà váy, chạy chân trần giữa rừng hoa hồng, tóc dài bay trong gió, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh như đang trốn sự truy đuổi của thợ săn, dáng vẻ như nai con mới sinh.
Sâu trong rừng hồng mới là dòng thời gian trôi qua hư ảo của AM.
Thợ săn cuối cùng đã bị lạc trong mê cung hoa hồng, nữ chính sau khi thoát khỏi nguy hiểm dừng lại, nhìn trước mắt là dòng thời gian trôi qua hư ảo của AM, thư thái mỉm cười.
Trong ống kính, Khương Minh Chi nhìn chăm chú vào mô hình sản phẩm mới của AM, cảnh quay đặc tả nhan sắc trang điểm nhẹ, ánh mắt trong veo, nụ cười càng thêm ngây thơ, rốt cuộc nai con trong rừng đã tìm thấu kho báu mình yêu thích nhất.
Đạo diễn quảng cáo theo dõi sau máy quay vừa lòng gật đầu.
Nghệ sĩ chuyên nghiệp là ở chỗ này, bất luận lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái, một đoạn video quảng cáo 30 giây nghĩ đơn giản nhưng không đơn giản như vậy.
Bất quá nữ diễn viên trong máy quay đối với công việc này như cưỡi xe trên đường quen. Không thể không nói AM chọn người đại diện rất phù hợp, có thể toát ra khí chất từ xương cốt trong sáng như hoa hồng, rất phù hợp với phong cách mà nhãn hàng yêu cầu.
Khương Minh Chi quay xong quảng cáo sau đó qua tường hoa chụp ảnh, cô cầm sản phẩm mới của AM như đạo cụ, không ngừng biến hóa tạo dáng.
“Tốt, rất tốt. Hoàn hảo.”
“Nghiêng người qua một chút, đúng vậy.”
Nhϊếp ảnh gia vừa chụp vừa khen.
Hàn Cần đúng sau máy quay, nhìn ảnh chụp Khương Minh Chi đứng ở tường hoa xinh đẹp.
Hôm nay trạng thái của Khương Minh Chi quá tốt.
Không riêng gì trạng thái quay chụp tốt, thậm chí làn da cô cũng đẹp đến mức không tì vết, sáng nay chuyên viên trang điểm cũng nhịn không được mà khen.
Chẳng lẽ đây là phụ nữ muốn ly hôn trong truyền thuyết?
Hàn Cần không tin rằng Khương Minh Chi muốn chia tay với Lộ Khiêm mà còn thêm dấu “~” bán manh cuối câu đâu, gần đây Khương Minh Chi dọn về nhà cô ở tứ hợp viện, rõ ràng là người nhà biết chuyện của hai người nên đang giải quyết.
Mao Mao ôm áo khoác Khương Minh Chi trong tay, ngơ ngác nhìn, mặc dù đã theo Khương Minh Chi làm việc được vài năm, hôm nay vẫn vì nhan sắc mà khuất phục.
Ánh mắt cô rơi xuống sa mỏng trước ngực chiếc váy cổ tích màu hồng, lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, khuôn mặt nhỏ lặng lẽ biến sắc.
Làm sao có thể gầy mà ngực lớn như vậy.
Nam nhân kia thật là hạnh phúc.
Trước máy quay, nhϊếp ảnh gia cuối cùng cũng chụp xong ảnh quảng cáo, hôm nay công việc quay chụp quảng cáo kết thúc hoàn mỹ.
Mao Mao chạy tới đỡ Khương Minh Chi mang giày cao gót nguyên một ngày.
Hàn Cần nhìn đồng hồ, đã 6 giờ tối.
Thời gian hôm nay vừa chuẩn như một nhân viên văn phòng.
Khương Minh Chi đi thay quần áo, ra khỏi studio, phát hiện có người đứng ngoài chờ.
Trần Trung ăn mặc chỉnh tề, hai tay chắp trước người, mỉm cười nhìn Khương Minh Chi vừa mới kết thúc công việc.
Hàn Cần chưa bao giờ gặp Trần Trung, nhưng không ngăn được cô liếc mắt một cái liền biết đây là người bên cạnh Lộ Khiêm, từ đầu đến chân gọn gàng sạch sẽ lộ ra tinh anh của Lộ thị.
Trần Trung đầu tiên gật nhẹ đầu chào hỏi với Hàn Cần và Mao Mao, sau đó đến trước Khương Minh Chi, chuyển lời mời.
Tối nay Lộ tổng mời ngài đến nhà hàng SanCarlo cùng nhau dùng bữa tối.
Khương Minh Chi nhận lời mời, nhìn Trần Trung tươi cười cung kính.
Lộ Khiêm mời cô dùng bữa?
Đây là muốn cầu hòa sao, hừ.
Khương Minh Chi làm dáng vẻ do dự: “Ai da, Cần tỷ, tối nay hình như em còn có hoạt động phát sóng trực tiếp đúng không?”
Hàn Cần đang chuẩn bị mở miệng, Mao Mai cảm thấy khó hiểu: “Có sao? Hôm nay không phải đã xong việc rồi sao? Buổi tối không có lịch trình mà.”
Cô thậm chí còn móc điện thoại kiểm tra lịch trình, xong rồi còn vui vẻ nói: “Tối nay thực sự không có hoạt động, Minh Chi tỷ chị nhớ nhầm rồi!”
Tiểu phu thê có thể cùng nhau dùng bữa tối!
Khương Minh Chi: “......”
Tháng này ngươi không có tiền thưởng.
Cuối cùng Hàn Cần vẻ mặt thần bí mỉm cười đóng gói đưa Khương Minh Chi lên xe Trần Trung đã mở sẵn.
Mao Mao phát hiện trước khi Khương Minh Chi lên xe còn nhìn cô thêm hai lần, nhịn không được kéo ống tay áo Hàn Cần, cẩn thận hỏi: “Cần tỷ, có phải em nói sai gì không?”
Hàn Cần dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc nhà mình nhìn cô: “Không sai.”
.............
Khi Khương Minh Chi đến Lộ Khiêm đã ngồi đợi sẵn.
Vị trí sát cửa sổ, mấy ngày nay không khí tốt tầm nhìn cao, từ cửa sổ có thể nhìn thấy trục trung tâm.
Đường ở Bắc Kinh luôn là từ nam ra bắc, thẳng tắp một đường.
Phục vụ đưa đến hai thực đơn đặt trước mặt hai người.
Món Ý, Khương Minh Chi yêu cầu mì ống tôm hùm và mousse hạt dẻ cười, Lộ Khiêm cũng chọn xong món, phục vụ nhận lại thực đơn sau đó đưa rượu lên trước.
Khương Minh Chi dùng ống hút uống một ngụm nước cam, Lộ Khiêm duỗi tay chỉnh lại bộ đồ ăn trên người cô, hỏi: “Hôm nay đi làm mệt không?”
Khương Minh Chi cắn ống hút nhìn qua.
Trần Trung có thể đứng trước studio chờ cô, chắc hẳn Lộ Khiêm cũng biết hôm nay cô quay chụp quảng cáo.
“Cũng được.” Khương Minh Chi đáp. Chụp một cái quảng cáo mà thôi, cường độ công việc như vậy cô đã sớm thành thói quen. Mệt nhất là trong đoàn phim lên tục quay cảnh đêm, còn lại không có gì.
Khương Minh Chi nhìn đại tư bản gần đây vì một hoạt động nhận được hảo cảm từ công chúng, hiện tại trên mạng cái tên tồn tại cảm giác không tồi.
Tuy nói bác cả tỏ vẻ về sau làm thế nào ông đều không nhúng tay, nhưng Khương Minh Chi cảm thấy nếu cãi nhau, hôm nay vất vả lắm mới ngồi cùng nhau ăn tối, có chút lời muốn nói rõ ràng.
“Mặc kệ về sau thế nào, em sẽ không bỏ công việc của em.” Khương Minh Chi ngước cằm nói.
Cô yêu công việc của mình, cô không thể làm được như Từ Tuệ Nhàn vì tiến vào Lộ gia mà rút lui khỏi sự nghiệp, Khương Minh Chi đã xem qua phim Từ Tuệ Nhàn đóng, đúng thực là rất có thiên phú làm diễn viên, về sau cuối cùng không thể xuất hiện trên màn ảnh, cô cảm thấy thực đáng tiếc.
Cô không muốn trở thành người phụ nữ như Từ Tuệ Nhàn, cô muốn anh yêu cô, càng muốn anh quan tâm và tôn trọng mình.
Lộ Khiêm nhìn gương mặt Khương Minh Chi biểu tình kiên định
“Được.” Anh gật đầu đáp ứng cô.
Khương Minh Chi leng leng, thầm nghĩ mình đã cố gắng như ý muốn, kết quả không nghĩ tới Lộ Khiêm đáp ứng dứt khoát như vậy.
Bất quá hình như trước nay anh không hề phản đối chuyện này.....
Khương Minh Chi lại nghĩ đến miếng đất thành nam kia.
Người khác chỉ thấy kết quả, nhưng cô biết, từ một đại tư bản hiểm độc chỉ nghĩ đến lợi ích, có thể chuyển thành như vậy là chuyện không dễ dàng.
Tuy liếc nhìn cô nói nước mắt vô dụng, cô cũng không nghĩ tới tiến vào nhà anh, nhưng về sau chuyện nên làm cũng đều đã làm.
Mặc kệ có phải vì nhận ra lương tâm hay không.
Khương Minh Chi cong môi, hỏi: “Anh nói với bác và ông em cái gì?”
Cô vẫn rất tò mò ngày đó Lộ Khiêm nói cái gì có thể làm lay động ông nội cố chấp của cô.
Người càng lớn tuổi tư tưởng càng ngoan cố, ông nội cô gần 90, đời này chưa từng thỏa hiệp chuyện gì.
Bác cả rõ ràng trước đây cũng từng nói chuyện với Lộ Khiêm, vì cái gì lần này cũng chuyển thái độ, đại tư bản có phải âm thầm học được kỹ năng đàm phán hay không.
Lộ Khiêm: “Muốn biết?”
Khương Minh Chi: “Mau nói đi.”
Lộ Khiêm khẽ cười cười.
Có lẽ một số việc đã được định sẵn, khi anh lần nữa chú ý đến liên đội mà ông nội Khương Minh Chi từng đóng, các chiến dịch mà ông tham gia.
Lúc ấy thời tiết quá lạnh vật tư khan hiếm, đang lúc chiến sĩ liên đội kẹt lại trong địa phận của địch, lương thực đạn dược sắp cạn kiệt, thì một lô vật tư phá tiền tuyến đưa tới, giúp bọn họ tìm đường sống trong chỗ chết.
Ông nội Khương Minh Chi đến nay vẫn còn nhớ rõ lô vật tư đó đánh số 493, phảng phất như trở về thời điểm tuyết lớn đóng băng đó, lô vật tư này chỉ để lại số hiệu, không có nguồn gốc.
Sau đến nay mới biết được, là Lộ gia đưa.
Lộ Khiêm cũng khó miêu tả tâm tình khi anh phát hiện sự thật này.
Lộ gia từ thế kỷ trước ở hai cảng thông thương đã cực kỳ giàu có đông đúc, sau lại con cháu không ai không nên thân, nhiều năm kinh doanh sự tài phú ngày càng mệt mỏi, bọn họ mở rộng phạm vi kinh doanh, muốn vươn đến các ngóc ngách trên thế giới, nhưng sau đó không biết thế nào, ý thức lại, nhưng sau một thế hệ lại một thế hệ tiếp, lại chậm rãi phai mờ.
Rõ ràng nhiều năm trước, bọn họ cũng từng đột phá tiền tuyến cấm vận, vì thời cuộc khi ấy bỏ ra một phần sức lực của mình.
Lộ Khiêm khi đó suy nghĩ rất lâu.
Khương Minh Chi há miệng sau khi nghe những lời Lộ Khiêm nói.
Cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, nghĩ tới chuyện Lộ Khiêm dùng thủ đoạn đàm phán ra điều kiện, lại không nghĩ tới nguyên nhân làm ông nội cố chấp buông ra, vậy mà là cái này.
Lúc nhỏ ông nội đã kể với cô, mùa đông đó thực sự rất lạnh rất lạnh.
Lúc ấy, hẳn là đồng lứa với ông cố Lộ Khiêm?
Lộ Khiêm nói xong, chậm rãi đặt tôm vô dĩa của Khương Minh Chi, thấy cô không khép được miệng: “Hủm?”
Khương Minh Chi khó khăn mà tiêu hóa sự thật này, cảm thấy duyện phận chuyện này như trời đã định sẵn.
Trách không được ông nội trực tiếp buông tay. Bác cả cũng nói không nhúng tay vào.
Tổ tiên đại tư bản hiểm độc lại từng có một mặt quanh vinh như vậy!
Vậy bọn họ sau này làm thế nào lớn lên thành đại tư bản hiểm độc như vậy.
Khương Minh Chi nhìn người trước mặt đại biểu điển hình cho đại tư bản hiểm độc, cảm thấy anh còn có thể cứu được.
...............
Cơm nước xong, hai người ra ngoài đi dạo một lát, Khương Minh Chi đeo khẩu trang dạo hai cửa hàng,
Lúc cùng ngồi lên xe, tài xế tự động lái về hướng Tử Duyệt Tinh Hà.
Khương Minh Chi phát hiện phương hướng không đúng, túm tay Lộ Khiêm: “Không phải chỗ đó, đưa em trở về.”
Lộ Khiêm: “Không về nhà sao?”
Anh nói về nhà hiển nhiên là về Tử Duyệt Tinh Hà.
Khương Minh Chi phồng má: “Không cần.”
Đồ của cô đều bị bác gái lấy về hết, sau khi biết được hành vi lén kết hôn của cô. Hiện tại về phải làm sao.
Hơn nữa đừng tưởng rằng cô không biết trở về phải làm cái gì, cô mới không cần.
Trần Trung lúc này mới nhắc tài xế đổi địa điểm.
Lộ Khiêm đưa Khương Minh Chi đến đầu hẻm, vốn dĩ muốn đưa vào nữa nhưng Khương Minh Chi nói chỗ này là được rồi.
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm đút tay vào túi quần: “Em đi đây.”
Lộ Khiêm: “Vầy liền đi rồi?”
Khương Minh Chi: “Chứ không thì sao?”
Lộ Khiêm duỗi tay ôm eo Khương Minh Chi: “Có phải thiếu chút gì đó hay không?”
Khương Minh Chi chôn mặt lên đầu vai Lộ Khiêm.
Đương nhiên cô biết thiếu cái gì.
Đã lâu không hôn nhau.
Trần Trung thấy tiểu phu thê như thế, săn sóc mà tránh đi.
Khương Minh Chi vòng tay lên cổ Lộ Khiêm, ướŧ áŧ hôn một hồi lâu.
Khi tách ra môi cô ướŧ áŧ, nhìn đôi mắt Lộ Khiêm nuốt nước miếng một cái.
Vì vậy Lộ Khiêm lại nhịn không được mổ lên môi cô một chút.
Cuối cũng Lộ Khiêm vẫn đưa Khương Minh Chi đến cửa tứ hợp viện, nhìn cô đi vào mới an tâm.
Khương Minh Chi nhìn bóng dáng Lộ Khiêm rời đi, sau đó lăn trên giường coi điện thoại.
Hàn Cần mới gửi tin nhắn cho cô, tận chức trách mà nhắc nhở: [Mang bαo ©αo sυ.]
Khương Minh Chi: [.....]
Đây là Hàn Cần nghĩ cô về Tử Duyệt Tinh Hà với Lộ Khiêm? Rõ ràng là không có mà!
Cô gửi tấm ảnh mình đang nằm trên giường: [Một mình, đừng nhắc]
Hàn Cần: [?]
[Còn chưa hòa giải?]
[Chưa mà.] Khương Minh Chi thẳng thắng đáp.
Sau đó sáng hôm sau đã bị cuộc gọi của Hàn Cần đánh thức.
Hàn Cần: “Đây là em nói chưa hòa giải?”
Khương Minh Chi mơ mơ màng màng “Ừm” một tiếng: “Cái gì đó?”
Hàn Cần: “Hot search.”
Khương Minh Chi xoa mắt, mở Weibo.
Hot: Khương Minh Chi và bạn trai đêm khuya kích hôn nửa giờ~Dạo này truyện flop quá luôn, mọi người đề cử truyện giúp mình nha~