Chương 2: Anh Sẽ Cưới Em

Người đánh Tô Thư là người em họ Tô Uyển.

Cô ta nói một cách gay gắt.

“Ai bảo chị dám chọc mẹ tôi giận.”

Tô Thư không đáp lại mà nhìn về phía cậu. Nhưng cậu lại như thể chẳng có chuyện gì xảy ra mà bước ra khỏi bếp.

Tô Thư vuốt ve khuôn mặt của mình, giơ tay lên, đánh trả lại một cái thật mạnh.

Tô Uyển có một khuôn mặt trắng nõn, ngay lập tức bị đánh cho đỏ mặt.

“Con nhỏ khốn khϊếp! Mày có gan đánh lại tao? Tao đánh chết mày!” Tô Uyển vừa nói, vừa đi về phía Tô Thư, định đánh cô.

Cậu bên ngoài cửa mất bình tĩnh nói.

“Được rồi, được rồi! Đừng gây thêm rắc rối nữa, tất cả đều đã là người lớn rồi!”

Tô Uyển thật không ngờ rằng bố của cô sẽ giúp Tô Thư. Cô tức giận lao ra ngoài và tranh cãi với ông.

Tô Thư quyết tâm phải nhanh chóng lấy lại tiền của mẹ và dọn ra ngoài ở.

Trần Hồng nghiến răng. Nếu không phải chồng bà ở đây, bà ta chắc chắn đã đánh chết con tiện nhân này rồi!

Dám trả đòn? Đúng là không biết xấu hổ!

Trần Hồng lạnh lùng nói.

"Muốn ba nghìn tệ thì tự đi kiếm lấy! Bạn của ta làm ở nhà hàng, họ đang tuyển người, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi!"

Điều quan trọng nhất bây giờ là kiếm tiền để phá thai. Tô Thư sau một thời gian dài do dự, đã đồng ý.

Ngày hôm sau.

Trần Hồng dẫn Tô Thư đến nhà hàng nơi bạn bà ta làm việc. Bà ta tìm được người phụ trách mua sắm, giải thích ý định đến.

Bà ta kéo Tô Thư đi một vòng, cười nói.

"Cháu gái tôi rất siêng năng, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn!"

Người đàn ông béo tròn ngắm nhìn Tô Thư từ đầu đến chân, hỏ.

"Có thể làm lâu dài không?"

Trần Hồng vội giải thích,

"Cô ấy sắp vào năm tư, không có nhiều tiết học, có thể làm lâu dà!"

Người đàn ông gật đầu,

"Vậy là làm thêm, chỉ có thể trả năm mươi tệ mỗi ngày."

Trần Hồng có chút không hài lòng,

"Không phải đã nói một trăm tệ sao?"

Người đàn ông có vẻ không kiên nhẫn,

"Muốn làm thì vào làm ngay, không thì đi."

"Em làm!" Tô Thư nhanh chóng trả lời trước khi Trần Hồng kịp mở miệng.

Năm mươi tệ một ngày, làm hai tháng vừa đủ ba nghìn tệ.

Sau hai tháng nữa phá thai, chắc là... cũng được!

Tay cô đặt lên bụng mình, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với đứa bé chưa thành hình này.

Trần Hồng kéo cô ra một góc, thấp giọng nói.

"Sao mày lại đồng ý? Mày làm hai tháng chỉ được ba nghìn tệ, không đủ để cho Uyển Uyển đi tham quan học tập! Lại phải để ta bỏ tiền!"

Lòng Tô Thư chua xót. Cô cúi đầu, nói.

"Dì, dì về trước đi! Con phải vào làm rồi."

Trần Hồng dặn dò vài câu với người đàn ông, rồi rời đi.

Tô Thư được trưởng nhóm dẫn đi hướng dẫn, vì nắm bắt nhanh nên trưởng nhóm rất hài lòng.

Báo cáo lên quản lý sảnh, quản lý sảnh bảo Tô Thư tối nay bắt đầu làm phục vụ.

Bảy giờ rưỡi, đúng lúc nhà hàng bận rộn.

Tô Thư theo trưởng nhóm, nhanh chóng mang thức ăn. Cô chú ý dưới chân, sợ bị vấp ngã.

Rất kỳ lạ.

Rõ ràng muốn bỏ đứa bé, nhưng lại vô thức muốn bảo vệ nó.

"Tô Thư, mang thức ăn tới Tùng Bách Các." Trưởng nhóm hô một tiếng, kéo Tô Thư ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô đáp lại, vội vàng chạy đến khu vực nhận đồ ăn của bếp. Một khay lớn chứa hơn mười món ăn.

Tô Thư đưa tay nhấc lên, nhưng không thể nâng nổi. Cô lo lắng, cái khay nặng như vậy có thể dẫn đến sảy thai không?

Trong chốc lát, cô cảm thấy không nỡ. Suy nghĩ một lúc, cô nhân lúc không ai chú ý, tìm một khay trống, đặt năm đĩa thức ăn lên đó, rồi nhanh chóng rời đi.

Tới Tùng Bách Các.

Phòng chỉ có ba người.

Họ đang bàn công việc, chỉ liếc nhìn Tô Thư một cái khi cô vào.

Tô Thư nhanh chóng dọn thức ăn, rồi quay lại lấy các món khác. Sau ba lần mới dọn hết thức ăn trên khay.

Chỉ còn lại một nồi lẩu cuối cùng. Nhưng khi cô mang nồi lẩu nóng vào, cô thấy một người đàn ông đứng thẳng lưng.

Anh đứng bên cửa sổ, cầm điện thoại nói chuyện. Vai rộng, lưng dài, anh mang dáng vẻ tuấn tú.

Mắt Tô Thư dần dần mở to, tim đập thình thịch. Tay run lên, suýt chút nữa đổ canh ra ngoài.

May mà người bên cạnh phát hiện kịp thời và hô lên.

"Cô gái, cẩn thận."

Tiếng nói này khiến người đàn ông bên cửa sổ quay lại. Khuôn mặt bình tĩnh của anh lập tức đầy ngạc nhiên.

Anh vội vàng bỏ điện thoại xuống, bước nhanh tới, lấy nồi lẩu từ tay Tô Thư. Đặt nó trên bàn, anh nhìn chằm chằm vào cô.

"Anh à, sao anh nhìn cô gái nhỏ đó chằm chằm vậy?" Người đàn ông bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

Cố Bắc Đình hơi cúi đầu, nhìn Tô Thư, giọng đầy nghi ngờ.

"Sao em lại ở đây bưng bê?"

Anh vẫn nhớ đêm điên cuồng đó, nhớ cả lúc cô dựa vào lòng anh khóc nức nở, nói rất đau.

Tô Thư cũng nhận ra, anh chính là cha của đứa bé!

Đêm đó, cô là người chủ động. Uống phải thứ không nên uống, cơ thể không nghe lời, chỉ dựa vào bản năng để giảm bớt du͙© vọиɠ trong lòng.

Cô vẫn nhớ, đôi mắt sâu thẳm đó, nhìn chằm chằm vào mặt cô, nghiêm túc hỏi.

"Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Anh hỏi ba lần, và cô gật đầu ba lần. Cô còn nhớ anh nghiêm túc nói.

"Anh là Cố Bắc Đình, em nhớ kỹ nhé!"

Sau khi tỉnh dậy, cô thấy mình ở biệt thự của anh, và chạy trốn khi anh còn đang say giấc.

Cô tuy nhớ tên anh, nhưng không tìm hiểu về người này.

Thấy Tô Thư không nói gì, Cố Bắc Đình khẽ động mày, nghĩ đây không phải là nơi nói chuyện, liền nắm cổ tay cô, dẫn cô ra ngoài.

Tới cuối hành lang, anh buông tay cô, hỏi.

"Em có thai rồi, không nên đi làm!"

Tô Thư mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh.

"Sao anh biết?"

Cố Bắc Đình dừng lại một chút, trả lời.

"Vì em đã mang thai, anh sẽ cưới em!"