Chương 42

"Lăng Trình Tiện!" Nhậm Nhiễm lúc này còn chưa ăn được mấy miếng đã gấp đến muốn bốc hỏa: "Anh thật sự muốn hại chết người hay sao hả?"

"Gấp cái gì, không phải đi ngay bây giờ sao." Lăng Trình Tiện vẫn không có chút nôn nóng: "Có bác sĩ nào mà tính cách lại nóng nảy như cô không?"

"Anh cũng biết tôi là bác sĩ, vậy anh còn bắt tôi thấy chết mà không cứu?"

Lăng Trình Tiện phì cười một tiếng: "Gọi cô một tiếng Bồ tát sống được không? Không phải cô là vì muốn giữ mặt mũi cho mình mới nôn nóng cứu người đó sao?"

Nhậm Nhiễm quay người rời khỏi quán ăn, Lăng Trình Tiện lúc này mới không tiếp tục làm khó dễ cô nữa. Sau khi khởi động xe xong, anh cũng nói là khẩn cấp, bảo tài xế nhanh chóng chạy tới bệnh viện gần nhất.

Định vị trong xe chỉ đường chạy thẳng về phía trước, chạy mãi mới dừng lại trước cổng một bệnh viện.

Nhậm Nhiễm duỗi tay muốn mở cửa xe, Lăng Trình Tiện lập tức kéo cô trở lại: "Làm gì thế?"

"Cứu người đó."

"Không cần cô."

Tư Nham đi xuống xe trước, Nhậm Nhiễm nhìn xuyên qua lớp cửa kính xe thấy tất cả người ngồi phía sau đã đi xuống, người to xác nhất đang vội vã khiêng Hoắc Ngự Minh xuống xe, sau đó đặt người nằm bên trong cổng.

Nhậm Nhiễm đập hai tay lên cửa kính xe, nhìn thấy đám người kia đã nhanh chóng quay trở ra, cửa xe đóng lại, cùng nhấn chân ga mà hiên ngang rời đi.

Cô cả kinh, trợn mắt há hốc mồm quay lại nhìn Lăng Trình Tiện đang ở trong xe. Tư Nham lúc này cũng đã lên xe, tài xế đạp ga nhanh chóng lái đi, Nhậm Nhiễm gần như là nhảy dựng lên: "Anh đặt người ở ngay cổng làm gì? Gọi bác sĩ nữa chứ?"

"Bệnh viện sẽ không bao giờ thiếu bác sĩ, sẽ có người cứu anh ta thôi."

Nhậm Nhiễm nhìn thấy rất nhanh sau đó đã có một đám người vây xung quanh Hoắc Ngự Minh, lại nói: "Nhưng mà như thế sẽ là chậm trễ thời gian cứu anh ấy..."

"Chẳng lẽ cô còn muốn kêu tôi phải đi xếp hàng đợi đăng ký cho anh ta? Lỡ như anh ta ăn vạ thì làm sao đây?"

Nhậm Nhiễm dùng sức vỗ vào cửa kính xe: "Anh cảm thấy Hoắc Ngự Minh thiếu tiền vậy sao?"

Lăng Trình Tiện lạnh mặt: "Tôi mang anh ta vào bệnh viện đã làm phước lắm rồi, lúc anh ta muốn chôn sống tôi, sao cô lại không nhảy cẫng như thế mà muốn quất anh ta đi?"

Tư Nham nghe như thế, làm gì còn có thể nhịn không lên tiếng được nữa, lúc này cũng quay người lại, đổi sắc mặt mà nói: "Cậu tư, tôi tìm người gϊếŧ anh ta."

Nhậm Nhiễm nghe xong đều nổi hết da gà, Lăng Trình Tiện khẽ liếc mắt nhìn qua Tư Nham, nói: "Nơi này không có chỗ của anh."

Tư Nham mím chặt môi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ đành quay người ra trước.

Sau khi trở về thành phố Tống, Nhậm Nhiễm cũng tiến vào quỹ đạo sinh hoạt thường ngày, Hoắc Ngự Minh cũng không có chút tin tức gì, chắc có lẽ đã không sao rồi.



Tan làm, Nhậm Nhiễm đặc biệt đi tới cửa hàng lưu niệm chọn một phần quà. Bạn tốt thời cấp hai mới mấy ngày trước có gọi điện cho cô nói là sắp kết hôn, muốn mời Nhâm Nhiễm tới tham dự tiệc độc thân.

Nhâm Nhiễm mua sợi dây chuyền làm quà tặng, mặc dù không đắt lắm nhưng giá trị hoàn toàn có thể mang làm quà tặng.

Nhậm Nhiễm lái xe tới chỗ đã hẹn, hỏi người phục vụ dẫn đường. Người phục vụ vừa nghe cô là khách mời ở phòng riêng của lầu trên đã đích thân dắt cô đi.

Cửa còn chưa mở, Nhậm Nhiễm đã nghe được tiếng cười nói vang vọng bên trong, khóe miệng cô cũng bất giác mỉm cười. Sau khi nói cảm ơn phục vụ, Nhâm Nhiễm đẩy cửa đi vào.

"Nhiễm Nhiễm!"

Nhân vật chính đêm nay cũng từ xa đi về phía cô, dang hai tay ra đón: "Đã lâu không gặp, nhớ cậu muốn chết luôn."

Nhậm Nhiễm cũng ôm lấy cô ta, vỗ vỗ lên lưng người kia hai cái lại nói: "Chúc mừng nha Hiểu Quyên!"

"Nhiễm Nhiễm, cậu thiếu ý tứ ghê luôn ấy, tớ nghe nói cậu đã kết hôn rồi đúng không?"

Nhậm Nhiễm rụt người về, mang quà trong tay đưa tới: "Ừ, hôm nào nhất định sẽ mời mấy cậu ăn cơm."

Lục Hiểu Quyên nghe xong lại vờ như tức giận, quà tặng cũng không nhận mà nói: "Làm gì có ai như cậu chứ, kết hôn xong là quên béng tớ luôn..."

"Được rồi được rồi mà, đợi tý nữa tớ tự phạt ba ly được không?"

"Như này còn nghe được." Lục Hiểu Quyên dắt Nhậm Nhiễm ngồi vào bàn, kéo ghế ngồi cho cô nói: "Tớ ít liên lạc với mấy đứa bạn cấp hai lắm, sau khi chuyển qua đây thì hầu như đều cắt liên lạc với mấy đứa bạn lúc trước luôn, ngay cả cậu mà tớ phải nhờ tới lớp trưởng mới liên lạc được đó."

"Nhậm Nhiễm, nghe nói cậu làm bác sĩ có đúng vậy không?" Một người bạn học cũ trên bàn tiệc hỏi.

"Ừ."

"Thật sự là ngưỡng mộ cậu ghê."

Nhậm Nhiễm đã quên mất tên của đối phương là gì, chỉ nhớ mang máng cô ta tên là cái gì Ý, nhưng mà Phạm Ý ở bên đây lại có ấn tượng rất lớn với cô: "Hiểu Quyên không bảo cậu dắt chồng tới hả? Sao cậu không dắt chồng tới luôn?"

"Ừ, anh ấy khá bận, hôm nay phải tăng ca." Nhậm Nhiễm và Lăng Trình Tiện đều rất tự ý thức, không có can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau.

"Bận rộn cỡ nào đi nữa cũng không thể thờ ơ với chuyện của vợ mình được."

Lục Hiểu Quyên ấn vai Phạm Ý xuống, nói: "Chồng của Nhiễm Nhiễm là người có năng lực, bận bịu chút cũng là chuyện bình thường." qua, lại hỏi: "Còn chưa đủ người hả?"

"Chưa nữa, còn một người bạn nữa."

Đang lúc nói chuyện, phía bên ngoài truyền tới một vài tiếng động, ngay sau đó cửa phòng khách lại được đẩy ra thêm lần nữa. Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà, Nhậm Nhiễm thật sự không ngờ được trái đất vậy mà lại tròn như thế, cô lại gặp Trần Mạn Văn ở đây.

"Văn Văn!" Lục Hiểu Quyên vẫy tay về phía cửa: "Mau qua đây, còn thiếu cậu thôi."



Trần Mạn Văn nhìn thấy Nhậm Nhiễm cũng thoáng ngây ra, hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại.

"Sao giờ cậu mới tới thế? Ủa, không phải cậu nói là cũng dắt bạn trai tới sao? Người đâu?"

Nhậm Nhiễm nghe xong lại cảm thấy sau lưng thoáng lạnh, bạn trai mà Trần Mạn Văn nói không phải là Lăng Trình Tiện đó chứ?

"Anh ấy sẽ tới ngay thôi." Trần Mạn Văn cầm hộp quà trong tay đưa tới: "Đây là của cậu, chúc mừng cậu."

Lục Hiểu Quyên nhìn thấy chiếc hộp được đóng gói lập tức biết giá trị đồ bên trong không rẻ: "Cái này tớ không thể nhận được, quý giá lắm."

"Còn khách sáo với tớ như vậy nữa sao? Hơn nữa tớ cũng không biết là cái gì, là của người khác chuẩn bị giúp tớ đó."

Phạm Ý ngồi ngoài xem náo nhiệt cũng không nhịn được mà chen mồm nói: "Bạn trai của cậu chuẩn bị đúng không? Hiểu Quyên, mau ngó xem bên trong đó là gì đi."

"Đúng đó, xem một chút đi, nói thật là tớ cũng tò mò lắm." Trần Mạn Văn đi tới ngồi xuống ghế trống, Lục Hiểu Quyên mở hộp quà ra, nhìn thấy bên trong là một chiếc đồng hồ hiệu Cartier.

Thật sự là chịu chi tiền ghê.

"Cái này... Tớ thật sự không thể nhận đâu."

Trần Mạn Văn giả vờ làm ra dáng vẻ tức giận: "Nào có chuyện mang quà đi tặng phải mang về, như vậy xui xẻo lắm."

"Đúng rồi Nhậm Nhiễm, chồng cậu có năng lực như vậy, thế cậu chuẩn bị cho Hiểu Quyên quà gì thế? Bọn tôi có thể xem thử không?" Phạm Ý lúc còn đi học không có cơ hội gây khó dễ cho Nhậm Nhiễm, bây giờ vất vả lắm mới có được cơ hội, dĩ nhiên là không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy rồi.

Nhậm Nhiễm khẽ cười nói: "Vậy còn cậu? Cậu đã chuẩn bị cái gì rồi?"

"Tôi..." Mặt Phạm Ý có hơi biến sắc, lại nói: "Tôi sao có thể so bì được chứ, tôi vẫn còn độc thân, cũng không phải có bạn trai hay chồng mà."

Lục Hiểu Quyên thấy bầu không khí có vẻ khó chịu lại vội vàng đổi đề tài: "Văn Văn, bạn trai cậu tới đâu rồi?"

Chuông điện thoại của Trần Mạn Văn đúng lúc này lại vang lên, cô ta vừa bắt máy đã nói với mọi người trong bàn tiệc: "Hình như là tới rồi."

Cô ta buông túi xách xuống đi ra ngoài cửa, ngay lập tức đã thấy một người đàn ông bước vào.

Trần Mạn Văn đứng chắn ở trước mặt người đàn ông kia, dường như đang nói chuyện riêng với anh. Dáng vẻ người đàn ông đó cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, vừa nhìn thấy đã biết là một người khó có thể đυ.ng tới. Hai mắt anh lướt qua Trần Mạn Văn ngó vào bên trong, ánh mắt lại đối diện với Nhậm Nhiễm đang ngồi ở đó.

Nhậm Nhiễm có cảm giác như bị sét đánh trúng, thực sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, người tới vậy mà lại là Lăng Trình Tiện.

"Trình Tiện..." Trần Mạn Văn nhỏ giọng giải thích: "Em thật sự là không biết sẽ gặp cô ấy ở đây, hay là chúng ta đi đi?"

"Không sao." Lăng Trình Tiện nói xong, ôm lấy bả vai Trần Mạn Văn đi vào.