Chương 46: Mạnh Như Nhã tức muốn chết

Translator: Wave Literature

"Được, lời xin lỗi này tôi miễn cưỡng chấp nhận vậy." Cố Vi Vi gật đầu rồi bước đến gần Ngô Tú Liên rồi đưa tay ra, nói, "Muốn tôi bồi thường thì ít nhất cũng phải để tôi xem túi của bà có phải là đồ thật không mới phải chứ?"

Ngô Tú Liên liền lấy hết đồ đạc trong túi ra rồi đưa chiếc túi rỗng cho Cố Vi Vi, "Ta bỏ ra hơn một trăm vạn mua về, cô lại dám nói đây không phải túi thật sao?"

Cố Vi Vi cầm lấy chiếc túi đã bị rạch đến thảm thương kia sau đó quay đầu lại hỏi mấy vị nữ khách mời đang có mặt ở đây, "Ở đây có vị phu nhân nào là hội viên cao cấp của MG có thể cho tôi mượn số điện thoại để gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng VIP của MG một chút được không?"

Minh Diệp nghe vậy liền lên tiếng, "Trước đây tôi du học ở Italy cũng từng mua túi xách của MG cho mẹ và bác gái, có đăng ký hội viên của MG đây."

Nói rồi tự mình nhấn số điện thoại gọi cho cho bộ phận chăm sóc khách hàng của MG.

Điện thoại được nối máy, người ở đầu dây bên kia giao tiếp bằng tiếng Italy. Minh Diệp nói sơ qua nguyên nhân gọi tới rồi thỏa thuận với bọn họ chuyển sang nói chuyện bằng tiếng Anh.

Hắn đang muốn hỏi Cố Vi Vi muốn hỏi chuyện gì, có thể để hắn trao đổi giúp thì Cố Vi Vi đã dùng giọng tiếng Anh của người bản xứ mà nói với người của bên MG rằng: Xin chào, ở đây có một người sở hữu một chiếc túi xách MG, xin hỏi nếu muốn kiểm nghiệm xem có phải là hàng thật không thì phải làm như thế nào.

Nhân viên của bộ phận phục vụ khách hàng nghe xong liền trả lời: Thưa quý khách, chúng tôi có thể thông qua một đoạn phim hoặc một tấm ảnh chụp sản phẩm để kiểm chứng giúp cô. Nếu vẫn không thể phân biệt được thì quý khách có thể đem sản phẩm đến cửa hàng của MG để nhân viên của chúng tôi kiểm tra.

Minh Diệp rất phối hợp mà chuyển cuộc gọi thông thường này sang trò chuyện trực tuyến, nhân viên chăm sóc khách hàng ở phía MG là một cô gái tóc vàng mắt xanh.

Cố Vi Vi giơ chiếc túi xách kia ra trước điện thoại, cho nhân viên rem xét đầy đủ từ phần bên ngoài và cả LOGO thương hiệu ở bên trong, còn nói tới một số chi tiết nhỏ khác.

Nhân viên phục vụ khách hàng của MG sau khi nhìn qua nhìn lại một hồi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng mà hỏi: Xin hỏi quý khách, chiếc túi này là của cô sao?

Mạnh Như Nhã lập tức đứng ra nói, "Thật ngại quá, chiếc túi này là của tôi."

Cô nhân viên kia nhìn thấy Mạnh Như Nhã nhận là của mình, lại tiếp tục hỏi dò một cách máy móc: Xin hỏi vị quý khách này, mời cô nói họ tên, quốc tịch và phương thức liên lạc của mình, chúng tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với quý khách.

Mạnh Như Nhã nói họ tên và phương thức liên lạc của mình xong, lạnh lùng liếc nhìn Cố Vi Vi.

Chờ sau khi kiểm nghiệm xong rồi, để xem không dựa vào Phó lão phu nhân và sự hỗ trợ của Minh gia thì cô ta lấy hơn một trăm vạn ở đâu ra mà đền bù.

Một số khách mời thấy tình cảnh này thì lại dùng thái độ cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn Cố Vi Vi. Có biết bao nhiêu cô gái muốn đặt chân vào Minh gia, vậy mà lại bị một tiểu nha đầu không biết từ đâu xuất hiện mà nẫng tay trên, bây giờ còn mạnh miệng nói mình có thể bỏ ra hai trăm vạn để bồi thường.

Nhìn trang phục của cô ta từ trên xuống dưới là biết đều là đồ rẻ tiền, sao có thể có khả năng có trong tay hai trăm vạn cơ chứ.

Lạc Thiên Thiên là Kỷ Trình căng thẳng mà chắp tay lại, nhỏ giọng trao đổi với nhau, "Cô ấy làm sao mà tự mình đem ra hai trăm vạn được cơ chứ?"

"Yên tâm đi, còn có ông ngoại và anh họ tôi ở đây mà." Kỷ Trình cắn răng, "Nếu cô ấy không muốn ông ngoại và anh họ ra mặt giúp đỡ thì tôi cho cô ấy là được chứ gì, tiền mừng tuổi của tôi cũng không ít đâu."

So với dáng vẻ căng thẳng đó của hai người bọn họ, Cố Vi Vi lại rất bình tĩnh và ung dung, kiên nhẫn chờ phía MG đưa ra kết quả.

Sau khi nhân viên phục vụ khách hàng của MG ghi chép lại thông tin của Mạnh Như Nhã xong, sắc mặt liền trở nên rất nghiêm túc mà dùng tiếng Anh nói liên tục một tràng dài.

Những vị khách mời nghe hiểu tiếng Anh sau khi nghe xong ai nấy đều biến sắc mà bắt đầu ào ào nghị luận.

Sắc mặt Mạnh Như Nhã cũng trở nên trắng bệch cả đi, cô ta sốt ruột dùng tiếng Anh mà trao đổi gì đó với nhân viên của MG nhưng càng nói thì giọng nói của đối phương lại càng trở nên lạnh nhạt, cuối cùng trực tiếp cúp máy.

Ngô Tú Liên tuy không biết tiếng Anh nên không hiểu bọn họ nói gì cả nhưng cũng cảm thấy mọi chuyện có gì đó không thuận lợi rồi.

"Như Nhã, Như Nhã, rốt cuộc là thế nào rồi, người của MG nói gì vậy?"

Mạnh Như Nhã tức giận nhìn sang Cố Vi Vi từ đầu đến cuối vẻ mặt không chút biến hóa kia, hận đến mức muốn cắn nát cả răng.