Translator: Wave Literature
Qua một lúc lâu, cô không thể không tự khiến mình tỉnh táo lại mà chấp nhận tất cả những chuyện đã xảy ra.
Bị Mạnh Như Nhã đang chờ bên ngoài phòng tắm không ngừng giục giã, Vi Vi đành nhanh chóng tắm rửa.
Từ trong mớ quần áo mà cái nào cái nấy đều là kiểu nếu không hở eo thì cũng hở ngực của Mộ Vi Vi, cô chọn ra một bộ váy màu vàng nhạt chỉ hở phần vai rồi mặc vào.
Mạnh Như Nhã đứng sau lưng cô nhìn những dấu vết của tối hôm qua trên người cô, trong mắt không khỏi nổi lên sự ghen ghét.
"Vi Vi, cô cùng đại thiếu gia thật sự… lên giường với nhau rồi sao?"
Cố Vi Vi thông qua chiếc gương trước mặt mà nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt ghen ghét của Mạnh Như Nhã.
"Hẳn là như vậy đi."
Nếu như có thể thì cô cũng chẳng hề muốn phát sinh bất cứ quan hệ gì với Phó Hàn Tranh cả.
Mạnh Như Nhã thấy Vi Vi quay người lại sau khi đã thay đồ xong, nét mặt liền thay đổi thành một nụ cười hòa nhã.
"Đi nào, lão thái thái cùng mọi người đang chờ ở dưới lầu đấy."
Cứ coi như cô ta đã thành công bò lên giường của Phó Hàn Tranh thì đã sao chứ, hôm nay cô ta vẫn phải cút xéo khỏi Phó gia mà thôi.
Cố Vi Vi lên tinh thần theo Như Nhã đi xuống tầng dưới, chuẩn bị đối phó với sự chất vấn của cả đám người Phó gia.
Trong phòng khách ở tầng dưới có hai người đang ngồi, Phó lão thái thái đầu tóc đã bạc trắng, nhìn thấy cô đi xuống liền có chút thất vọng mà thở dài.
Một người là người trẻ tuổi mà lúc nãy ở tầng trên đánh thức cô tỉnh dậy, cũng chính là em trai của Phó Hàn Tranh, Phó Thời Khâm.
Phó Thời Khâm còn có một cậu em trai song sinh tên là Phó Thời Dịch nhưng hôm nay lại không có mặt.
Người cuối cùng, chính là Phó Hàn Tranh tối hôm qua vừa phát sinh quan hệ với cô.
Hắn sở hữu dung mạo cực kỳ đẹp trai, gương mặt thanh tú như tranh vẽ.
Phó Hàn Tranh trên người mặc đồ Tây, chân đi giày da thoải mái mà ngồi ở đó, toàn thân toát lên khí chất cao ngạo của dòng dõi danh môn.
Cô có thể hiểu rõ bọn họ như vậy là nhờ ký ức của Mộ Vi Vi.
Hơn nữa Phó gia và Cố gia vốn là tử địch, vì thế Cố gia không hề lơ là trong việc điều tra tình báo về Phó gia.
Cô đứng trước mặt ba người bọn họ, không khỏi có cảm giác như thể cô đang bị Tam Đường hội thẩm vậy.
Phó Thời Khâm tính khí hấp tấp, là người đầu tiên lên tiếng trách móc cô.
"Bà nội ghi nhớ ân cứu mạng gia gia nhà ta của ông ngoại cô, thấy hiện tại cô đã rơi vào bước đường không có nhà để về nên mới thu nhận cô, để cô ở lại Phó gia, nuôi ăn nuôi ở, cô lại còn tham vọng muốn gả cho anh trai tôi làm Phó phu nhân chắc? Đúng là mơ mộng hão huyền."
"Mộ Vi Vi, cô đừng tưởng rằng chỉ cần dựa vào chuyện tối qua thì có thể thay đổi điều gì."
Hắn cũng không thể nào hiểu nổi, rõ ràng trước đây anh trai hắn đến cả gặp cũng không muốn gặp cô ta cơ mà.
Hơn hai mươi năm nay anh trai hắn đối với phụ nữ đều không có chút hứng thú gì, vậy mà tối hôm qua lại đυ.ng tới Mộ Vi Vi sao?
Kể cả có bụng đói ăn bừa, cũng không nên ăn cái loại này chứ?
Cố Vi Vi bị người ta oán hận không có gì để nói, tuy là chuyện này không phải do cô gây ra nhưng ai bảo bây giờ cô chính là Mộ Vi Vi chứ.
Chuyện xảy ra tối hôm qua rõ ràng cô mới là người phải chịu thiệt, bây giờ lại trở thành cô quyến rũ Phó Hàn Tranh trước.
Mạnh Như Nhã thấy Vi Vi không nói lời nào liền dùng giọng nhỏ nhẹ mà biện hộ giúp cô.
"Nhị thiếu gia, trong nhà Vi Vi xảy ra chuyện, cô ấy không phải cố tình mạo phạm đâu."
"Cô ta còn không cố tình chắc, từ khi cô ta đến Phó gia làm gì có ngày nào chịu ngồi yên chứ, không chỉ dùng mọi thủ đoạn quấy rầy đại ca, lại còn làm vỡ đồ cổ của cha…"
Phó Thời Khâm tức giận liệt kê đủ loại chuyện xấu mà Mộ Vi Vi làm từ khi đặt chân bước vào Phó gia đến nay, hiển nhiên là đã không thể nhịn nổi cô nữa.
Cố Vi Vi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trầm mặc im lặng, đến một câu cũng không hề phản bác.
Phó Hàn Tranh xem giờ rồi nói với Phó lão thái thái.
"Cháu trở về trước đây, người xử lý cô ta tốt một chút, nếu không cháu sẽ đích thân cho người xử lý sạch sẽ cô ta đấy."
Cố Vi Vi bị sát khí ẩn trong lời nói của Phó Hàn Tranh dọa sợ tới mức rụt cả cổ lại.
Phó Hàn Tranh đang định rời khỏi nhà để đến công ty thì Mạnh Như Nhã nhận được một cuộc điện thoại rồi đột nhiên thần sắc trở nên nghiêm trọng gọi hai người dừng lại.
"Đại thiếu gia, bức "Hoa hồng"mà chúng ta mua giúp Wilson tiên sinh xảy ra chút vấn đề."
Sắc mặt Phó Hàn Tranh hơi trầm xuống, "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Mạnh Như Nhã tỏ vẻ khó xử nhìn sang Cố Vi Vi, "Lúc trước trợ lý Từ có việc bận nên tranh do tôi đem về, trên đường...trên đường lại đón Mộ Vi Vi. Cô ấy không cẩn thận làm đổ cà phê lên bức tranh…"