Chương 263: Rõ ràng là anh muốn ăn tôi (thêm chương)

Editor:

Wave Literature

Phó Hàn Tranh công việc bận rộn, lại không tiện can thiệp vào giới giải trí, nên vẫn cần Phó Thời Dịch trông chừng cô nhiều.

Vì thế, lúc này anh vẫn chưa thể bán đứng cậu ta được.

"Anh…"

Cố Vi Vi tức giận ném đống đồ kia vào thùng rác, thì ra không phải là tối hôm qua cô muốn làm gì anh.

Mà là anh đã sớm chuẩn bị muốn làm gì cô rồi.

Trời ạ, cô thật muốn đi làm quá, chỗ này thật là nguy hiểm.

"Tối hôm qua… nếu tối hôm qua không phải tôi tới tháng, thì anh đã ăn tôi rồi đúng không."

Phó Hàn Tranh bật cười, "Rõ ràng là em nói, em muốn ăn viên đường là tôi mà."

Anh còn không biết, thì ra trong lòng cô anh còn là viên đường cơ đấy.

"Tôi…"

Phó Hàn Tranh nhìn cô xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, còn không có ý định dừng lại, tiếp tục trêu chọc.

"Tôi đã dừng lại rồi, em còn muốn tháo thắt lưng của tôi ra tiếp tục…"

Cố Vi Vi vừa tức giận vừa xấu hổ muốn chết, tiếp tục thu dọn giường.

"Tự anh nghĩ lung tung thì có, đừng có nói chuyện với tôi."

Phó Hàn Tranh bước đến gần, dang tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên tai cô rồi nói.

"Em biết là tôi vẫn luôn đáp ứng em mà, nếu em thật sự muốn làm, tôi tình nguyện thỏa mãn em."

Cố Vi Vi cắn môi, làm cái đầu anh, còn lâu cô mới có suy nghĩ như vậy.

"Anh… Anh không làm việc sao, nhàn rỗi như vậy?"

Phó Hàn Tranh ôm chặt cô vào lòng, bù đắp hơn một tháng trống vắng vì cô không ở nhà.

"Sáng nay đã họp bàn giao công việc xong rồi, lát nữa có một cuộc họp trực tuyến, có thể ở nhà cùng em."

Trước đây anh không hề cảm thấy căn nhà này cô quạnh, nhưng khi cô không có nhà, mỗi lần về nhà anh đều cảm thấy cô quạnh trống trải.

"Hai ngày nữa đạo diễn Mạc Trì tổ chức thử vai cho bộ phim điện ảnh mới, sau khi chọn diễn viên có lẽ tôi sẽ gia nhập đoàn phim sớm."

Cố Vi Vi suy nghĩ một chút, quyết định không giấu anh nữa.

Niềm vui trong đáy mắt Phó Hàn Tranh đột nhiên ảm đạm đi mấy phần, có chút không hiểu hỏi cô.

"Em muốn đóng phim như vậy, thật sự chỉ vì thích thôi sao?"

Thành tích bán vé của bộ phim tốt như vậy, nhưng anh cũng không thấy cô có biểu hiện vui mừng gì cả.

Ngược lại, dường như cô đang hướng tới một mục tiêu nào đó, không chờ được nữa mà nóng lòng thực hiện.

"Đương nhiên là thích rồi." Cố Vi Vi nghiêng đầu mỉm cười.

Chẳng qua, bây giờ cô không còn thích nữa, mà là muốn trả thù Lăng Nghiên.

Phó Hàn Tranh xem đồng hồ, "Tôi phải tới phòng làm việc họp rồi, em đi cùng tôi đi."

Cố Vi Vi biết, thời gian này cô sẽ bị anh dắt theo bên cạnh, liền ngoan ngoãn đi rót hai chén hồng trà đi theo anh vào phòng làm việc.

Phó Hàn Tranh ngồi trước máy vi tính, lưu loát dùng ngoại ngữ thảo luận cùng một người nước ngoài.

Cố Vi Vi ngồi đối diện anh, cầm một quyển sách đề tên bằng ngoại ngữ hứng thú nhìn.

Cô nghe được anh và người kia, nói chuyện liên quan tới chuyện làm ăn của một xí nghiệp sản xuất vũ khí quân đội thuộc tập đoàn Phó thị.

Phó gia vốn dựa vào xí nghiệp quân sự này mà lập nghiệp, nắm giữ những nghiên cứu, kỹ thuật, phát minh vũ khí mũi nhọn ở Trung Quốc, đây cũng là nguyên nhân khiến cho những gia tộc khác ở Trung Quốc không thể vượt qua địa vị của Phó gia.

Trung Quốc và các nước đồng minh, đều mua vũ khí quốc phòng từ xí nghiệp quân sự này của tập đoàn Phó thị, vì thế không ai có thể lay động vị thế của Phó thị ở Trung Quốc.

Phó Hàn Tranh và người nọ bàn bạc gần hai tiếng đồng hồ, dường như đã bàn bạc xong xuôi, người nọ lại dùng ngoại ngữ nói một câu.

"Theo tình báo mới nhất của chúng tôi, dường như tập đoàn Cố thị của nước A xảy ra vấn đề với đồng minh của bọn họ, thời gian này sẽ không gây phiền phức cho Phó tiên sinh rồi."

Ánh mắt Cố Vi Vi khẽ biến đối, cô cụp mắt xem quyển sách trên tay, nhưng một chữ cũng không đọc vào đầu.

Phó Hàn Tranh có chút bất ngờ, dò hỏi.

Đối phương suy nghĩ mấy phút, sau đó trả lời.

"Tình báo của chúng tôi có hạn, nhưng có thể khẳng định nguyên nhân bọn họ hợp tác, là vì Cố gia đã nuôi dưỡng con gái của người đứng đầu tổ chức kia, nhưng vị Cố tiểu thư này đã mất tích mấy tháng rồi, nếu Phó tiên sinh có thể tìm được cô ấy, thì có thể khiến cho Cố thị hoàn toàn mất đi vị đồng minh kia."