Edit: Ngọc Nguyệt
Beta: Song Linh
Hai người về đến nhà, theo thói quen Hàng Vũ Hằng lại náo loạn vì chuyện ngủ với Hàng Vũ Tề, Hàng Tiểu Ý tập mãi thành thói quen nên coi như mình chưa thấy gì.
Tắm rửa xong lên giường nằm đã hơn mười giờ, Hàng Tiểu Ý nhìn điện thoại, điện thoại cũng không thông báo có cuộc gọi hoặc tin nhắn đến, không khỏi có chút thất vọng.
Cô muốn gọi điện thoại cho Thiệu Thành Hi nhưng lại sợ quấy rầy anh, buổi sáng anh đã gọi trước cho cô nói hôm nay công ty có rất nhiều việc, sợ phải làm việc cả đêm.
Nằm im trên giường ngắm nhìn trần nhà, bởi vì mấy ngày qua trời mưa, thời tiết mát mẻ, cửa sổ mở một nửa, gió nhẹ thổi vào khiến người ta cảm thấy dễ chịu, đó là với điều kiện không có cơn đau nhức nhối trên cổ tay cô.
Hàng Tiểu Ý giơ tay lên nhìn cổ tay mình, nhẹ nhàng sờ lên nó, vòng đeo tay va phải mặt đồng hồ phát ra tiếng ‘leng keng’ rất nhỏ. Hàng Tiểu Ý thở dài, buông tay xuống.
Không buồn ngủ lật qua lật lại người trên giường, nhớ tới tấm hình trong ví tiền của Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý nghiêng người rời giường, lấy ra một cái hộp bằng giấy từ bàn sách, trong hộp đều là một số thứ có liên quan đến Thiệu Thành Hi, tìm ra một tấm hình, đó là tấm ảnh giống với tấm ảnh trong ví tiền của Thiệu Thành Hi, năm đó rửa ra hai tấm, mỗi người một tấm.
Lại nằm trên giường, Hàng Tiểu Ý nhìn nụ cười như có như không của người đàn ông, trong mắt hiện lên sự yêu thương, trong lòng anh phải hận bao nhiêu mới có thể xé tấm ảnh này, lại không nỡ bao nhiêu mà dán lại từng mảnh.
Nghĩ đến lời nói của Hàng Vũ Hằng lúc tối, lúc cô học lớp mười, anh đã học năm cuối cấp ba, nếu lúc đó cô quen biết anh, không phải bọn họ có khả năng bắt đầu sớm hơn, sau đó có nhiều thời gian gần nhau hơn.
Nhưng mà vấn đề yêu sớm, không biết cô có dũng khí hay không.
Nghĩ đến những từ Hàng Vũ Hằng hình dung ‘Lạnh lùng, kiêu ngạo’, ‘Không thể tưởng tượng’, ‘Không ai sánh nổi’, Hàng Tiểu Ý nghĩ đến Thiệu Thành Hi khi đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Lớp mười, lúc lớp mười cô đang làm gì? Vì sao cô không tìm anh ba, nói không chừng có thể gặp Thiệu Thành Hi, đúng rồi, khi đó cô tham gia đài phát thanh của trường học. Nhưng mà cũng chỉ có vài năm, dù sao lên lớp 11 thì chương trình học cũng khá nặng, thành tích của cô không cho phép cô phân tâm.
Đáng tiếc, hai người chỉ có cơ hội gặp mặt trong một năm, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy, người ta đã lên đại học. Hàng Tiểu Ý chu môi, rõ ràng có thể quen biết từ sớm nhưng hai người lại lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Xoay người, nhìn điện thoại, rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho anh không? Mà anh còn nhớ mình có một người vợ không đấy?
Bấm điện thoại lung tung, Hàng Tiểu Ý không buồn ngủ chút nào, trong đầu đều là Thiệu Thành Hi.
Lại nghĩ tới lúc trước anh từng nói chuyện thầm mến cô gái kia, không khỏi khẽ hừ một tiếng, 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》, cô cũng sẽ đọc, còn có thể thuộc lòng, anh như vậy mà thầm mến một bạn học nữ đọc 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》, cái quan trọng, cô ta giả bộ văn nghệ gì chứ, cuối cùng vẫn là 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》,hừ...
Hả? 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》? Đột nhiên Hàng Tiểu Ý đang nằm thì bật dậy, đôi mắt lấp lánh, bạn học nữ học lớp 10 đọc bài 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》?
Năm lớp 10 đó, ngày đầu tiên cô vào trạm phát thanh, giáo viên để cô tuỳ tiện đọc một chút, chọn bừa theo cảm xúc, Hàng Tiểu Ý liền đảm nhiệm bài 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》, khi đó vẫn chưa là thành viên chính thức của trạm phát thanh, chẳng qua là thử đọc mà thôi, cho nên cô đã sớm quên mất.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Thiệu Thành Hi học lớp 12, vừa đúng lúc cô học lớp 10, vậy người bạn học nữ Thiệu Thành Hi nghe thấy rất có thể là cô.
Hàng Tiểu Ý bị ý nghĩ của mình doạ sợ, sau đó lại hưng phấn, lúc đó trạm phát thanh có hai nam hai nữ, nếu người Thiệu Thành Hi thầm mến không phải cô thì là cô bé còn lại.
Chuyện đó không cần phải nói, nhất định là cô, khó trách Thiệu Thành Hi không biết rõ cô, hoá ra cố ý xem cô như không tồn tại, Hàng Tiểu Ý lấy chăn che khuôn mặt đang cười vui sướиɠ lại, vậy mà Thiệu Thành Hi lại yêu đơn phương cô hai năm, ha ha..
Cầm điện thoại lên, Hàng Tiểu Ý cố gắng đè nén tâm trạng kích động gọi cho Thiệu Thành Hi, đúng lúc có cuộc gọi đến, là Thiệu Thành Hi đấy, Hàng Tiểu Ý nghe, vẻ mặt tươi cười: “Này…”
Thiệu Thành Hi ở bên kia nhíu mày: “Tâm tình rất tốt?” Giọng nói của cô mang theo sự vui vẻ.
Hàng Tiểu Ý cười đắc ý: “Đương nhiên, rất tốt.”
Thiệu Thành Hi cười trầm thấp, trong đầu hiện ra bộ dáng cô cười đắc ý, trong lòng dịu dàng, thấp giọng nói. “Xuống lầu, anh đang ở dưới lầu chờ em.”
“A?” Hàng Tiểu Ý kinh ngạc: “Mấy giờ rồi mà anh còn tới?”
“Em xuống trước đi, rồi chúng ta nói.”
Hàng Tiểu Ý vội vàng mặc áo T-shirt, quần đùi, mở cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng cố gắng không gây tiếng động đi ra ngoài.
“Em đi đâu đấy?” Một giọng nói âm u truyền ra từ phòng khách, Hàng Tiểu Ý sợ tới mức khẽ run rẩy.
Hàng Tiểu Ý che ngực nhìn lại, nhìn bóng đen ngồi trên ghế sa lon: “Hàng Tiểu Ý, em đi đâu vậy?”
Hàng Tiểu Ý oán hận lườm anh: “Đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ, ngồi đây làm gì?”
Hàng Vũ Hằng dựa vào ghế sa lon: “Đánh nhau thua anh hai, bị đuổi ra ngoài, anh ấy không mời anh, anh đây kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ không về.”
Hàng Tiểu Ý im lặng, đầu óc anh có bệnh không vậy.
Cô mở cửa muốn đi ra ngoài, Hàng Vũ Hằng lại nói thêm một câu: “Chắc tên Thiệu Thành Hi đó đang ở dưới lầu.”
“Nhất định là mang đồ ăn khuya đến, đừng ăn, để dành cho anh một chút, nếu không thì anh nói với ba mẹ đêm hôm khuya khoắt em ra ngoài gặp đàn ông.”
Rốt cuộc Hàng Tiểu Ý không nhịn được lườm một cái, không quan tâm đến anh, bình thản đi xuống lầu.
Mở cửa dưới lầu liền thấy Thiệu Thành Hi tựa vào trên thân xe hút thuốc lá, Hàng Tiểu Ý vẫn đắm chìm trong sự hưng phấn khi biết lúc trước anh thầm mến cô, vui vẻ nhảy chân sáo chạy tới, chốc lát đã nhào vào trong ngực anh.
Thiệu Thành Hi bị sự nhiệt tình của cô doạ sợ, vội vàng giơ cao tay cầm điếu thuốc, tay kia vòng qua eo cô, trách móc: “Vụng về lanh chanh, nếu bị bỏng, không phải là em khóc sao.”
Hai tay Hàng Tiểu Ý ôm cổ anh, ngửa đầu nhìn anh, khóe mắt đuôi mày đều mang theo vui vẻ, tâm tình có thể nói là cực kì vui sướиɠ.
Thiệu Thành Hi tắt thuốc, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hơi nghi ngờ: “Hàng Tiểu Ý, chuyện gì làm em vui vẻ đến vậy.”
Hàng Tiểu Ý cười tủm tỉm, hôn lên môi anh một cái. “Vui vì được gặp anh.” Đương nhiên cô sẽ không nói cho anh biết sự thật, chuyện như vậy cô muốn sau này dùng nó để trêu chọc anh.
Thiệu Thành Hi xoa đầu cô, ôm lấy cô vào ngực, tì vào trán cô nói “Chuyện của công ty ở thành phố Lâm còn chưa xử lý tốt, nên anh phải qua đó một chuyến, tối nay phải đi rồi.”
“Hả?” Trong nháy mắt Hàng Tiểu Ý không vui: “Công tác dài hạn sao? Khi nào anh về?”
Thiệu Thành Hi dịu dàng xoa đầu cô. “Nhanh thì một tuần, chậm thì không biết bao giờ.”
Nghe anh nói xong, thoáng cái vẻ mặt Hàng Tiểu Ý trắng như quả cà, đầu lập tức gục xuống, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Bây giờ mỗi ngày cô không gặp anh đã tâm phiền ý loạn, anh lại nói phải đến nơi khác, lại còn đi nhiều ngày như vậy, trong lòng có chút khó chịu.
“Sao vậy?” Thiệu Thành Hi nâng cằm cô, nhẹ hỏi.
“Không có gì.” Hàng Tiểu Ý bĩu môi. “Mấy ngày nay thời tiết thất thường, anh phải biết tự chăm sóc bản thân, đừng để bị lạnh, ăn cơm ở ngoài phải ăn thật ngon, trước khi ngủ uống một cốc sữa bò nóng, buổi tối đừng bận rộn quá mà không ngủ… A…”
Hàng Tiểu Ý còn chưa dứt lời, đã bị Thiệu Thành Hi hôn lên môi, nụ hôn của anh có chút vội vàng, mang theo chút cường ngạnh không thể kháng cự, cạy mở môi cô, không chút trở ngại công thành đoạt đất.
Nhẹ nhàng quay người cô, đặt cô trên thân xe, thân áp lên người cô, Hàng Tiểu Ý có chút mơ màng nắm chặt lưng áo anh, hơi ngửa đầu, tiếp nhận nụ hôn của anh.
Bàn tay lớn chui vào vạt áo rộng thùng thình của cô, đặt tay ở trên phần eo non mịn, khiến cô run rẩy một hồi, rời khỏi môi anh nhẹ nhàng gọi: “Thành Hi…”
Thiệu Thành Hi dừng tay, môi chạy xuống cái cổ mảnh khảnh của cô, một bên dịu dàng hòa hôn, một bên kiềm chế hô hấp dồn dập của bản thân, đặt tay ở hông thay cô sửa sang lại quần áo bị anh làm loạn.
Hai người lẳng lặng ôm nhau không nói gì, rất lâu sau, Thiệu Thành Hi mới từ trên người cô đứng lên, cười khổ vuốt chóp mũi cô. “Hàng Tiểu Ý, một ngày nào đó anh sẽ hành hạ em đến chết.”
Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu cười khẽ một tiếng, sau đó giơ tay với anh: “Ví tiền.”
“Hả?” Thiệu Thành Hi híp mắt nhìn cô. “Em muốn quản lý tài chính của chúng ta?” Miệng thì nói như vậy nhưng vẫn lấy ví tiền đưa cho cô.
Hàng Tiểu Ý lấy ra từ túi quần một tấm ảnh, sau đó mở ví tiền của anh, đem tấm ảnh nguyên vẹn để lên tấm ảnh bị xé nát, sau đó dùng tay ép vào.
Đóng ví tiền lại, đưa cho Thiệu Thành Hi “Cho anh đấy.”
Thiệu Thành Hi cũng không nhận lấy, đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô, nhìn không ra cảm xúc gì: “Em không sợ anh sẽ lại xé tấm ảnh này lần nữa?” Khi đó anh ném đi hết những thứ có liên quan đến cô, sau đó lại như điên chạy đến thùng rác nhặt về.
Tất cả ảnh chụp đều bị anh xé nát, nhưng anh lại dùng mấy ngày mấy đêm dán lại chúng...
Cô đã trở thành một bộ phận của cơ thể anh, mặc dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thực sự không bỏ được cô.
Hàng Tiểu Ý cắn môi: “Cho dù xé đi, anh xé xong thì chúng ta lại chụp, anh còn sợ chúng ta không có ảnh chụp sao hả, đúng không?” Hàng Tiểu Ý nhìn anh cười. “Nhắc lại lần nữa, em sẽ không cho anh cơ hội xé nó lần nữa đâu.”
Thiệu Thành Hi im lặng nhìn cô, Hàng Tiểu Ý buông hai tay đặt bên người, ánh mắt anh mang theo vẻ bất an, có một số việc không nhắc đến cũng không có nghĩa là đã qua, kỳ thật có một số việc đã cắm rễ sâu trong lòng anh, chưa bao giờ biến mất.
Thiệu Thành Hi cầm ví tiền bỏ vào túi áo, ngón cái vuốt ve cằm cô: “Trong thời gian anh không ở đây, em không có chuyện thì đi xem nhà, chờ anh về, chúng ta đi gặp ba mẹ anh, sau đó sắp xếp gọn gàng căn nhà của chúng ta.”
Hàng Tiểu Ý đặc biệt nghe lời gật đầu: “Được, nhưng mà anh cũng phải đồng ý với em, trong lúc anh ra ngoài, không được hái hoa ngắt cỏ, mỗi giây mỗi phút đều phải nhớ kỹ anh là người đã kết hôn.”
Thiệu Thành Hi ra vẻ nghiền ngẫm cười: “Tiểu Tiểu, anh không hề phát hiện em còn là một bình dấm chua.”
Hàng Tiểu Ý khinh thường liếc anh, nhỏ giọng nói: “Bình dấm chua, em còn là thùng dấm chua, nếu anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt, em dùng dấm chua dìm anh.”
“Em nói gì?’ Thiệu Thành Hi không nghe rõ lời cô vừa nói, tiến đến gần môi cô hỏi.
“Không có gì, em nói anh đi đường cẩn thận.” Hàng Tiểu Ý hôn lên mặt anh một cái.
Đương nhiên Thiệu Thành Hi không tin, nhưng mà cũng không vấn đề gì, sờ sờ đầu cô, sau đó mở cửa xe lấy ra một hộp đưa cho cô: “Cho em ăn khuya.”
Mùi thơm xông vào mũi khiến người ta không kìm chế được miệng mình: “Tôm hùm?”
Thiệu Thành Hi nở nụ cười, xoa chóp mũi cô. “Mũi thính như con chó nhỏ.”
Hàng Tiểu Ý chậc chậc, híp mắt nhìn anh. “Thành Hi, sao em không phát hiện anh ba của em rất hiểu rõ anh nhỉ? Anh mang bữa khuya đến anh ấy cũng có thể đoán ra.”
Vẻ mặt Hàng Tiểu Ý mờ mịt vì không hiểu được chuyện này, Thiệu Thành Hi đưa tay búng trán cô: “Anh ba em không phải hiểu anh, anh ấy hiểu rõ anh có thứ gì để ăn thôi, kẻ tham ăn không có tiết tháo.”
“Được rồi, lên lầu ngủ đi, thứ này ăn ít thôi, ăn nhiều rồi mập lên, đến lúc đó đừng… khóc với anh.”
Hàng Tiểu Ý hít một hơi, đặc biệt vui vẻ. “Không sao, mập lên cũng không sao, dù sao cũng đã lập gia đình.”
Thiệu Thành Hi nhìn vẻ mặt linh động của cô, nhịn không được lại ôm cô vào ngực hôn vài cái, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Anh sẽ sớm trở về, em ở nhà phải biết nghe lời.”
Hàng Tiểu Ý bất tiện cầm hộp ôm anh, ngoan ngoãn để anh ôm, nhẹ nhàng đáp lời: “Được. Em chờ anh về.”
Hàng Tiểu Ý vừa bước ba bước lên lầu, thở dài thở ngắn, vừa mở cửa ra: “Em mang đồ ăn ngon về phải không?” Giọng nói u ám khiến Hàng Tiểu Ý suýt nữa ném đi cái hộp trong tay.
Cô đã quên trên lầu còn có một kẻ tham ăn, tức giận nhét cái hộp vào tay Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý liên tiếp tức giận hừ với anh.
Hàng Vũ Hằng vui vẻ ôm cái hộp về phòng khách. Cái hộp vừa mở ra, một mùi thơm mang theo hơi cay nháy mắt tràn ngập khắp phòng khách, Hàng Vũ Tề vốn chưa ngủ, định ra gọi Hàng Vũ Hằng về phòng ngủ, đúng lúc bị mùi thơm này hấp dẫn, cũng ngồi xuống.
Lúc ở dưới lầu, Hàng Tiểu Ý rất muốn ăn, dù sao đó cũng là thứ cô yêu nhất, nhưng mang thứ này lên, không có Thiệu Thành Hi bên cạnh, nháy mắt sơn hào hải vị cũng không còn vị gì, liền trở về phòng.
Hàng Vũ Tề và Hàng Vũ Hằng bắt đầu ăn, nhưng mà vừa ăn được một chút, ba Hàng đi uống nước, ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt sáng lên, cũng bu lại.
Vì vậy hơn nửa đêm, ba người ngồi trong phòng khách ăn tôm hùm, cảm thấy vô cùng sảng khoái, ba Hàng còn vừa ăn vừa khoa trương, có con rể có khác, lúc quan trọng so với đứa con trai chỉ biết ăn thì hữu dụng hơn nhiều.
Hàng Tiểu Ý nằm trên giường nghe thấy tiếng vì cay mà ‘thổn thức’ thỉnh thoảng phát ra từ phòng khách, cảm thấy, loại người ‘tham ăn’ là do di truyền.