Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Lâm Mã Nhi

Beta: Đào Sindy

Thiệu Thành Hi không nhịn được sờ đầu cô: “Còn đau không?”

Hàng Tiểu Ý ngửa đầu nhìn trần xe, buồn bã nói: “Đau, đau lắm, đau tê tâm phế liệt, cảm giác như rơi vào cuộc hôn nhân không thể cứu vãn, cảm giác như không có ngày mai nữa rồi...”

“Vậy thì, em muốn như thế nào?” Thiệu Thành Hi nhịn cười.

“Không phải anh biết rõ hiện tại em muốn làm gì nhất sao?” Hàng Tiểu Ý vẫn không nhúc nhích, cảm thấy trái tim mệt mỏi.

“Ừ, vậy em muốn làm gì?” Thiệu Thành Hi lắng nghe.

“Vô cùng, vô cùng, vô cùng muốn chết chung với anh.” Hàng Tiểu Ý nhấn mạnh hai chữ "vô cùng", dáng vẻ "tôi đây chẳng thiết sống" nữa.

Thiệu Thành Hi cười, bắt đầu khởi động xe: “Cũng may, là chết chung.” Không phải không muốn anh nữa, mà là muốn chết cùng một chỗ, như vậy cũng được.

Thả tay xuống ngay lập tức, Thiệu Thành Hi mới nhớ tới vấn đề rất quan trọng: “Bây giờ đi đâu? Hôm nay em không đi làm, chúng ta đi xem phim nhé?”

“Không đi.” Hàng Tiểu ý trực tiếp từ chối.

“Tới khu vui chơi không?”

“Không đi.”

“Ăn gì nhé?”

“Không đi đâu.” Vừa mới ăn xong, không sợ ăn nhiều không tiêu hóa nổi à.

“Tới phòng làm việc giúp anh?”

“Không đi.”

“Anh đưa em về nhà?”

“Không đi.”

Thiệu Thành Hi: “...”

“Vậy, em muốn thế nào?” Thiệu Thành Hi đặc biệt tốt tính, vô cùng kiên nhẫn.

“Thiệu Thành Hi, bây giờ anh cảm thấy tuyệt vọng không?”

Thiệu Thành Hi gật đầu: “Ừ, gặp một người vợ như em, vô cùng tuyệt vọng.”

Hàng Tiểu Ý ngồi yên, không động đậy, thản nhiên nói: “Thực ra em muốn cho anh biết cảm giác tuyệt vọng là thế nào.”

Thiệu Thành Hi cười ra tiếng, nhéo má Hàng Tiểu Ý một cái: “Tiểu Tiểu, anh cảm thấy mình càng ngày càng thích em rồi.”

Thiệu Thành Hi nói lời này là do thói quen, một giây sau liền hoảng hốt.

Hàng Tiểu Ý cũng hơi kinh ngạc, vô thức ngồi ngay ngắn trên ghế, bầu không khí xấu hổ trong xe lan rộng.

Hàng Tiểu Ý ho nhẹ một tiếng, che dấu vẻ không tự nhiên của mình: “Thật ra em hẹn Ngô Tư Tư ở chỗ ngày trước cô ấy phỏng vấn anh, bản thảo đã viết xong rồi, muốn đưa em xem qua một chút.”

Thiệu Thành Hi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: “Được, anh đưa em đến đó.”

Hàng Tiểu Ý ừ một tiếng, lơ đãng nhìn anh một cái, phát hiện tai của anh rất đỏ, trong lòng Hàng Tiểu Ý chợt nhảy một cái, nhịn không được cúi đầu cười trộm.

*

Thiệu Thành Hi đưa Hàng Tiểu Ý đến chỗ đã định, sau đó nhìn cô: “Anh ở trong xe chờ em nhé?”

Hàng Tiểu Ý tháo dây an toàn ra, thuận miệng nói: “Bản thảo phỏng vấn của anh, anh cũng vào xem chút đi.”

Thiệu Thành Hi cười, nhướng mày xuống xe đi theo Hàng Tiểu Ý.

Hai người đến sớm hơn, đợi vài phút, Ngô Tư Tư cũng đến, nhìn thấy Thiệu Thành Hi cũng ở đây, hơi kinh ngạc, không hiểu rõ, nhưng cũng không hỏi nhiều, lấy bản thảo ra cho hai người xem qua, Thiệu Thành Hi vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại, khoát tay bảo Hàng Tiểu Ý tự mình xem.

Hàng Tiểu Ý xem một chút, không có vấn đề gì, Ngô Tư Tư lại lấy xấp hình trước đó đã chụp ra, chỉ vào trong đó hai tấm ảnh cho cô xem: “Tôi định để hai tấm hình này, cô xem một chút.”

Một tấm là hình tủ sách, một tấm là hình bàn làm việc, Hàng Tiểu Ý thấy tấm nào cũng được, dù sao cũng không có người.

Ngô Tư Tư thấy cô không có ý kiến gì, lại lấy từ trong phong thư ra một bức ảnh: “Ngày đó nhϊếp ảnh gia lơ đãng chụp đấy, cảm thấy chụp rất đẹp, nên rửa một tấm, tặng cho cô đó.”

Hàng Tiểu Ý cầm lấy bức ảnh, phía bên trái bức ảnh là cô đang đứng trước cửa sổ sát đất cực lớn, đưa lưng về phía nhϊếp ảnh gia, trong tay cầm một cốc nước chanh nóng, hôm đó cô mặc một bộ váy dài, mép váy và tóc dài bay bay, phía bên phải bức ảnh, Thiệu Thành Hi ngồi chéo chân, dựa trên ghế sa lon, một tay miễn cưỡng khoác lên ghế sa lon, một tay tùy ý đặt trên đầu gối, đầu hơi nghiêng nhìn về phía cô, hai người đều đắm chìm trong ánh mặt trời hài hòa.

Hàng Tiểu Ý nhìn bức ảnh, tim đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài.

“Cô yên tâm, cuộn phim nhϊếp ảnh gia đã xóa rồi, dù sao anh Thiệu không thích lộ mặt.” Ngô Tư Tư lại nói.

Thiệu Thành Hi nghe hai người nói chuyện, dời mắt khỏi điện thoại di động hiếu kỳ nhìn thoáng qua bức ảnh trong tay Hàng Tiểu Ý, vừa nhìn, trong nháy mắt sắc mặt không tốt.

Anh nhìn ánh mắt Hàng Tiểu Ý vô cùng rõ ràng, kẻ ngu đần đều có thể thấy dịu dàng lưu luyến trong mắt anh.

Ngô Tư Tư hoàn thành nhiệm vụ tạm biệt hai người, trên bàn chỉ còn Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý, Thiệu Thành Hi với tay muốn lấy bức ảnh trong tay Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý nhanh chóng tránh tay của anh bỏ bức ảnh cất kỹ vào trong túi.

Ánh mắt Thiệu Thành Hi phức tạp nhìn Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý vốn cùng Thiệu Thành Hi ngồi trên một ghế sofa, lúc này đứng dậy ngồi xuống đối diện, thuận tay cầm một quyển tạp chí trên kệ lên che mặt.

Thật ra Thiệu Thành Hi cũng không muốn lấy lại lắm, đôi khi đặc biệt sợ tình ý rõ ràng khắp nơi, sợ bị tổn thương một lần nữa, sợ một lời thâm tình nhưng thay đổi nhanh như nước chảy, sợ người tính mạng còn quan trọng hơn cả bản thân đến liếc mắt cũng keo kiệt với mình, cho nên cẩn thận từng li từng tí cất dấu tâm tư của mình, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ bản thân để không bị tổn thương.

Hàng Tiểu Ý lặng lẽ lấy bức ảnh từ trong túi xách ra đặt sau tạp chí xem, không nỡ dời mắt, tay không tự giác sờ lên gương mặt của người trong hình, trong ánh mắt của anh mang theo ánh sao, mang theo đại dương mênh mông, mang theo toàn bộ bóng hình cô, và mang theo những năm tháng lặng yên tràn đầy thâm tình.

Mắt cô dần ướt, chẳng bao lâu sau, cô cho rằng cô sẽ không được gặp lại ánh mắt như vậy của Thiệu Thành Hi nữa.

Thiệu Thành Hi gọi cà phê cho hai người, sau đó cũng cầm một quyển tạp chí, tìm một vị trí thoải mái cho mình, lẳng lặng đọc tạp chí.

Buổi chiều, quán cà phê rất yên tĩnh, người đàn piano đánh những bản nhạc êm dịu, cà phê thơm nồng khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu, trong lòng đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến muốn cứ như vậy đi đến cùng trời cuối đất.

Thiệu Thành Hi không khỏi giương mắt nhìn về phía người đối diện, đôi mắt trầm tĩnh, Hàng Tiểu Ý phảng phất như cảm nhận được, ngẩng đầu đúng lúc chống lại ánh mắt của Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý chớp chớp con mắt, cuối cùng hơi ngượng ngùng lấy tạp chí che mặt.

Cặp mắt Thiệu Thành Hi hơi rủ xuống, như vậy cũng tốt, thật ra chuyện anh yêu cô đến giờ không phải là bí mật.

Mặc kệ trước kia thế nào, hiện tại cô ở bên cạnh anh, với tay liền chạm được, khoảng trống trong trái tim anh rốt cục cũng được lấp đầy, cần gì phải câu nệ những chuyện đã qua không muốn nhắc lại.

Hai người ở trong quán cà phê nửa buổi chiều, đến chiều tà, chiếu vầng sáng màu vàng nhạt vào hai người, Hàng Tiểu Ý mới duỗi tay, mỏi lưng: “Đi ăn cơm đi, đói quá.”

Thiệu Thành Hi buông tạp chí đứng lên: “Ăn gì?”

“Thịt.”

“Được, ăn thịt.” Thiệu Thành Hi không nhịn được cười.

Ăn cơm tối xong, Thiệu Thành Hi đưa Hàng Tiểu Ý về nhà, Hàng Tiểu Ý mở cửa chuẩn bị xuống xe, cánh tay đột nhiên bị Thiệu Thành Hi kéo, Hàng Tiểu Ý quay đầu lại, trong mắt mang theo nghi vấn.

Thiệu Thành Hi cau mày: “Hàng Tiểu Ý, chúng ta đã kết hôn rồi, ở riêng như vậy sau này không tính đến chuyện có con sao?”

Hàng Tiểu Ý nghe vậy lùi lại, dựa vào ghế, cặp mắt ngập nước nhìn anh: “Vậy anh nói làm sao bây giờ?”

Thiệu Thành Hi ho nhẹ một tiếng, khó được có chút hơi phơi nắng: “... Nếu không thật không công bằng.”

“Không được.” Hàng Tiểu Ý lại càng hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi đã từ chối,, lại cảm giác mình từ chối hơi nhanh quá, lại bận rộn bổ sung: “Hiện tại còn chưa phải lúc...”

Thiệu Thành Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đưa tay dùng sức vuốt tóc cô, nghiến răng nghiến lợi: “Hàng Tiểu Ý, đúng là đời trước anh thiếu nợ em vô cùng cực.”

Hàng Tiểu Ý cười ha ha, đưa tay vỗ ngực anh: “Nóng giận hại thân thể, nóng giận hại thân thể...”

Thiệu Thành Hi nhìn bộ dáng cười tít mắt của cô, con mắt trở nên sâu thẳm, đột nhiên cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, sau đó vây Hàng Tiểu Ý bên này, mở cửa xe, hai tay chống vào thành xe trước, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt sáng rực.

Hàng Tiểu Ý vô ý thức nuốt nước miếng một cái, tựa trên ghế, giọng run run: “Anh, anh muốn làm gì?”

“Em nói thử xem?” Thiệu Thành Hi càng ngày càng gần cô,giọng nói mượt mà mang âm cuối kéo dài lại đặc biệt chọc người.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô, cô cảm thấy lỗ chân lông trên người cũng muốn đỏ lên, không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, Hàng Tiểu Ý nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt cái đệm ghế.

Gió đêm say rượu, lướt nhẹ qua cánh tay mang đến run rẩy rất nhỏ, đây là không khí thích hợp để hôn môi.

Đợi hồi lâu,không có xúc cảm dịu dàng như đã nghĩ, Hàng Tiểu Ý liền mở mắt, trước mắt là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Thiệu Thành Hi, con mắt đẹp híp nửa, môi cách môi chưa tới một centimet.

Hôn hay không hôn? Đây là một vấn đề cần cân nhắc lâu như vậy sao? Hàng Tiểu Ý có chút phẫn nộ, có biết việc này rất xấu hổ hay không.

Thiệu Thành Hi nhìn thấu ý nghĩ của cô, giữ nguyên khoảng cách mập mờ này thản nhiên nói: “Em có biết rằng đối với một người đàn ông bình thường cấm dục hai năm mà nói, nếu như chỉ có thể ăn món điểm tâm ngọt, mà không được ăn bữa chính, thì anh ta tình nguyện món điểm tâm ngọt cũng không ăn, bởi vì càng ăn càng thèm.”

Cuối cùng tiếng nói càng ngày càng thấp, không khí càng mập mờ trong không gian nhỏ bé nóng bức.

Hàng Tiểu Ý nháy mắt đã nhìn anh cả buổi, trong đầu bốn chữ không ngừng vang lên, cấm dục hai năm, cấm dục hai năm, cấm dục hai năm, thuận tay sờ tóc đen mềm của anh: “Sao em lại cảm giác anh đang thể hiện lòng chung thủy với em?”

Thiệu Thành Hi biến sắc, thân thể có chút cứng ngắc, ắt hẳn vừa rồi cổ họng anh hư rồi mới có thể nói ra lời như vậy.

Bóng đêm che dấu màu đỏ trên mặt anh, Thiệu Thành Hi ngồi thẳng lên, lạnh mặt: “Em có thể lên lầu.”

Hàng Tiểu Ý lờ mờ xuống xe, trước khi đi lại liếc anh một cái: “... Thẹn thùng sao?” Cô hình như là lại thấy tai anh đỏ lên, không biết có phải là ảo giác không.

Thiệu Thành Hi hít sâu một hơi, quay người lên xe: “Anh còn có việc, đi trước đây.”

Hàng Tiểu Ý đứng yên tại chỗ, chờ anh đi, hồi lâu xe vẫn không chuyển động, cửa sổ xe lại hạ xuống, Thiệu Thành Hi hổn hển, gầm nhẹ: “Hàng Tiểu Ý, em lên lầu cho anh, đứng ở chỗ này làm gì?”

“Em nhìn anh đi.” Hàng Tiểu Ý cảm thấy đặc biệt vô tội, là anh nói anh phải đi đấy, không những không đi còn quát cô, thật quá là trêu người rồi.

“Anh không cần em nhìn anh đi, anh nhìn em lên lầu, nếu không thì anh làm sao đi được, em đúng là ngốc.” Thiệu Thành Hi cảm giác một ngụm máu đến yết hầu đã sắp phun ra rồi, rất muốn phun lên mặt cô.

Hàng Tiểu Ý liếc mắt, quay người lên lầu, nhỏ giọng nói thầm, tâm thần phân liệt!

Lúc chờ thang máy, Hàng Tiểu Ý bắt đầu suy nghĩ lại lời của Thiệu Thành Hi, nghĩ lại, vừa rồi, vừa rồi Thiệu Thành Hi làm trò lưu manh với cô, sau đó lại bị cô đùa nghịch đi về?

Ầm một tiếng, Hàng Tiểu Ý mặt đỏ tới mang tai, không khỏi che mặt kêu rên một tiếng, đùa nghịch lưu manh có thể đùa nghịch quang minh chính đại một ít hay không, mập mờ như vậy cô làm sao phản ứng kịp nha!
« Chương TrướcChương Tiếp »