Chương 16

"Cậu thấy giống giả không?" Thiệu Thành Hi liếc anh ta.

Tần Vũ lúng túng hằng giọng: “Tôi nói chỉ là hiểu lầm, anh tin không?”

“Tôi tin, cậu tin không?”

"Tôi có chút tò mò ...."

“Chưa nghe câu tò mò hại chết mèo sao?”

“Tôi biết sai rồi.”

"Giờ cậu mới biết sai có phải đã quá muộn rồi không?"

"Vậy tôi sẽ tới nhận lỗi với chị dâu, được rồi chứ?"

"Trước tiên tôi đánh chết cậu sau đó xin lỗi, thế có được không?"

...

Mẹ kiếp...Tần Vũ cảm giác mình đã lưu thông, trước đây Hàng Vũ Hằng nói miệng Thiệu Thành Hi

rất độc, anh còn không tin, người này bình thường tích chữ như vàng sao có thể miệng độc đc chứ, bây giờ anh đã có bài học xương máu để nghiệm chứng.

Tần Vũ không còn gì để nói, ngã xuống ghế giả chết.

Hàng Tiểu Ý bị hai người kia chọc cười, thì ra ko chỉ có cô ngạc nhiên vì Thiệu Thành Hi, người khác đứng trước mặt anh không bao giờ chiếm được lợi thế, nhìn qua đã thấy Tần Vũ không làm được gì rồi,

đột nhiên Hàng Tiểu Ý

lại có một cảm giác tỉnh táo mạnh mẽ.

Ngồi xổm người xuống nhặt mạt chược trên đất đặt lên bàn, hai tay đặt lên bả vai Thiệu Thành Hi xoa bóp, Hàng Tiểu Ý nhẹ nhàng hỏi: "Thắng hay thua vậy?"

Thiệu Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn cô, sao lại không nhìn ra kế giải vây của cô chứ, không khỏi đưa tay véo mũi cô, thực sự là càng nhìn càng cảm thấy hiểu chuyện.

Hàng Tiểu Ý cười, thực ra Tần Vũ không làm gì cả, đối với cô rất khách sáo,chỉ do lòng hiếu kỳ quá nặng mà thôi.

"Có muốn đánh vài ván không?" Thiệu Thành Hi hỏi cô.

"Em hả?" Hàng Tiểu Ý chỉ vào mũi mình: "Em không biết chơi, đánh cùng ba và anh trai em toàn thua thảm hại.."

"Không sao, thua tính cho anh, thắng thì em hưởng." Thiệu Thành Hi đứng lên đè vai cô xuống ghế.

Hàng Tiểu Ý lườm một cái: "Khác nhau ở chỗ nào chứ, vẫn là tiền của em."

Thiệu Thành Hi nghe vậy sững sờ, trong mắt hiện lên một tầng ấm áp, rất nhanh biến mất, giơ tay nâng cằm cô, cười như không cười nóii: "Cho dù thua, anh vẫn có thể nuôi em béo tốt."

Hàng Tiểu Ý đẩy tay anh ra, hưng phấn ngồi ở trước bàn, thực ra vừa rồi cô chỉ giả vờ từ chối thôi, ở nhà có nhà năm người, chỉ ba người biết chơi, nhưng đều chê cô đánh tệ không muốn cô chơi cùng, về sau dù chỉ ba người chơi cũng không tìm cô.

Thiệu Thành Hi đi tới trước mặt Tần Vũ, nhấc chân đá người giả chết kia: "Dậy, chơi vài ván đi."

Tần Vũ như cá chép nhảy lên mặt nước, còn chưa kịp hít thở không khí thì đã phải quay sang chỗ Hàng Tiểu Ý cúi đầu cung kính một góc 90 độ, hệt như học sinh tiểu học đang đọc giấy cam kết: “Chào chị dâu, sau này chị dâu có chuyện gì cứ việc giao phó, làm được em sẽ làm thay chị, làm không được em sẽ tìm người làm, chị nói đi hướng đông, em nhất định không đi hướng tây, chị nói đánh chó em sẽ không dám bắt gà, chị…”

Thiệu Thành Hi thiếu kiên nhẫn đá một cước khiến anh ta ngã ra ghế: "Im miệng."

Tần Vũ cười khà khà, ngồi xuống: "Chị dâu muốn đánh loại nào, em sẽ tiếp chị."

"Tôi cũng chỉ biết đơn giản nhất hai năm tám." Hàng Tiểu Ý lúng túng nói.

"Được, chị dâu nói sao thì là vậy."

"Chỉ có thể tự mó, không thể lên pháo, không được nhường tôi." Hàng Tiểu Ý bổ sung, cô rất chính trực, cô sợ Tần Vũ sẽ nhường cô, cố để cô thắng, thế thì rất vô vị.

Thiệu Thành Hi đưa chân kéo một cái ghế ra ngồi sau lưng hty, nhìn ánh mắt lấp lánh của cô khi đánh.

Đám người Tần Vũ mới vừa trêu chọc Thiệu Thành Hi, hiển nhiên phải nghĩ kế đưa tiền cho Hàng Tiểu Ý, vì thế mặc dù bài đã ù, nhưng không thể nói ù được.

Mà Hàng Tiểu Ý lòng rất muốn thắng, nhưng không thể tự mó được, vì vậy, liên tiếp mấy ván, đã định thành kết quả.

"Tại sao tôi không ù, các anh cũng không ù vậy?" hty khôn khéo nhìn họ, rõ ràng họ đang nhường cô, cô có ngốc đâu mà không nhận ra.

Trong lòng Tần Vũ nhốn nháo, bọn họ đẫ nhường tới như vậy, thế mà không ù nổi, quả là trình độ tệ đến không thể tệ hơn.

Tần Vũ không khỏi nhìn về phía Thiệu Thành Hi, muốn bọn họ ù hay không ù đây?

Hàng Tiểu Vũ nhìn thấy ánh mắt Tần Vũ, cô duỗi thẳng tay vặn một cái rồi để lên trên chân.

Thiệu Thành Hi nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên đầu gối của cô rồi nhẹ nhàng vuốt, miễn cưỡng trừng mắt, thản nhiên nói: "Nên đánh thế nào cứ việc đánh thế ấy, nhìn tôi làm gì, Tiểu Tiểu không thích người khác nhường đâu."

Được, chỉ chờ quý ngài đây nói câu đó thôi, chơi mà cứ nhường thật chán, có câu nói này của Thiệu Thành Hi, Tần Vũ như nhặt được lệnh đặc xá.

Qua mấy ván có thua có thắng, Hàng Tiểu Ý thua nhiều nhất, trước mắt là một đống thẻ bài, Tần Vũ càng đánh càng hăng, thắng tiền của Thiệu Thành Hi mà, loại cảm giác này không thể gọi là khó chịu, nhất thời quên mất chuyện tặng tiền lên chín tầng mây.

"Thành Hi, hay là em chuyển cho anh đánh nha?"

Hàng Tiểu Ý nhìn thẻ bạc trước mặt còn ít tới mức đáng thương, vô cùng xót.

Thiệu Thành Hi đặt tay sau lưng cô, trong mắt chứa ý cười: "Yên tâm, em cam lòng thua thì bọn họ cũng không dám thắng, huống chi, thua thêm nữa, bọn họ thắng cũng phải chia một chút."Thiệu Thành Hi vòng một tay sau lưng cô, trong mắt chứa ý cười: "Yên tâm, em thua thì bọn họ cũng không dám thắng, huống chi, thua thêm nữa, bọn họ thắng cũng phải chia một chút."

Tần Vũ lườm một cái, trong lòng oán thầm, trình độ chơi bài của vợ anh, rồi sẽ có một ngày bán luôn cả anh.

"Thành Hi, anh nhìn nè." Đột nhiên Hàng Tiểu Ý

vui mừng nắm lấy tay Thiệu Thành Hi, để anh nhìn lá bài cô vừa mới bốc: "Anh xem, em đánh con mười ba yêu này ra nha."

Thiệu Thành Hi nhìn sang, gật đầu: "Phải, không sai, đánh con mười ba yêu này ra là ù."

Hàng Tiểu Ý được Thiệu Thành Hi khích lệ, nhất thời tự tin tăng gấp bội, bắt đầu đánh con mười ba yêu ra, chỉ cần đánh nó ra thành công, tiền trước kia cô thua đều được lấy lại, hơn nữa còn ời không ít.

Thiệu Thành Hi nhìn thấy cô đánh xuống, khóe miệng không nhịn được cong lên, nhưng lại không nói câu nào.

"Thành Hi, Thành Hi, anh xem, còn một lá này nữa thôi." Hàng Tiểu Ý vui mừng chỉ vào bài cho Thiệu Thành Hi xem.

Thiệu Thành Hi không nhịn được sờ đầu của cô, cười: "Đúng rồi, đúng rồi." Còn thiếu cửu vạn thôi.

Trước mặt Tần Vũ là ba con cửa vạn sáng loáng, cố ý để gần Hàng Tiểu Ý một con cửa vạn, bốn con cửu vạn đã sớm đánh ra, vậy mà cô vợ ngốc của anh bây giờ còn mong tự mó được nó, chờ ù đến sáng mai cũng không có cửa đâu.

"Hì hì, chị dâu đánh mười ba yêu không phải đợi cửu vạn để ù chứ?" Tần Vũ đã sớm nhìn ra, cười hì hì.

"Sao anh lại biết?" Hàng Tiểu Ý ngẩng dầu nhìn anh, hơi kinh ngạc.

Tần Vũ không nhịn được cười điên cuồng đập bàn, cười đến sốc hông, quả thật ngốc đến đáng yêu luôn đấy.

Thiệu Thành Hi để một tay lên ghế cô ngồi, một tay chống trên bàn mạt chược, nói bên tai cô: "Đừng để ý tới anh ta, chờ tới lúc thua cho anh ta khóc."

Anh nói bên tai cô, thở ra khí nóng phả vào tai cô, làm cô run nhẹ, không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng, cảm thấy hơi nóng.

Nghiêng đầu đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: "Anh xê em ra."

Thiệu Thành Hi xoa nắn vành tai mềm mại của cô, mắt mang ý cười: "Hàng Tiểu Ý, gan em to hơn rồi."

Hàng Tiểu Ý đáp lại anh bằng ánh mắt đắc ý.

Thiệu Thành Hi cưng chiều vỗ đầu cô, tay kia nhanh chóng ụp lá bài đã lật xuống, động tác nhanh chóng, không kiêng nể gì cả, làm Tần Vũ và ba người trợn mắt há mồm.

Nói thẳng ra, là không thích nhường đây mà, ba người sáu con mắt, nhìn rõ ràng, Thiệu Thành Hi đánh ra chín lá trên bàn, không e dè bọn họ mà chơi gian, xem bọn họ là người mù sao.

Đúng lúc đến phiên Hàng Tiểu Ý mò bài, cầm bài trong tay nhắm mắt lẩm bẩm nói: "cửu vạn, cửu vạn, cửa vạn"

Híp mắt lật bài, mắt Hàng Tiểu Ý lập tức sáng lên, rầm một tiếng đặt bài trước mặt: "Cửu vạn, Thành Hi, cửu vạn đây, ù rồi, đủ mười ba yêu, ù rồi.."

Hàng Tiểu Ý vui mừng, đây là lần đầu tiên trong đời cô ù bộ mười ba yêu, sau đó hôn

mặt Thiệu Thành Hi một cái, vui khôn tả chìa tay: "Trả tiền, trả tiền, tôi thua cả buổi trưa chỉ đợi tới ván này, ha ha ha ....."

Tần Vũ cảm thấy mình bị tổn thương vạn phần, con mẹ nó anh cưng chiều vợ quá trắng trợn.

Thiệu Thành Hi thấy dáng vẻ vui vẻ kiếm tiền của cô, có chút hoảng hốt, trước kia Hàng Tiểu Ý thường xuất hiện với biểu hiện như vậy, sau lần này gặp lại, anh luôn cảm thấy thiếu gì đó, hóa ra là đã lâu không thấy cô cười phô trương như thế.

Thiệu Thành Hi hài lòng, cầm lấy áo khoác, nắm tay Hàng Tiểu Ý: "Đi, đi ăn cơm thôi."

Hàng Tiểu Ý cầm lấy túi: "Chúng ta mời Tần Vũ và bọn họ cùng đi ăn cơm nha, dù sao hưởng hết tiền thắng thì không tốt." Tất cả đều là tiền của Tần Vũ, như lông dê mọc ra từ trên thân dê vậy.

"Được, được." Tần Vũ vui mừng cầm lấy áo khoác theo hai người ra ngoài.

Thiệu Thành Hi ngay cả nhìn anh ta một cái cũng lười, trực tiếp ôm Hàng Tiểu Ý: "Anh ta rất bận, không rảnh cùng chúng ta ăn cơm đâu."

"Tôi không bận, rất rảnh." Tần Vũ mặt dày mày dạn nói.

"Trực tiếp từ chối sẽ tốt cho cậu đó?" Cuối cùng Thiệu Thành Hi cũng nhìn anh ta, anh ta muốn uống rượu, còn muốn cùng ăn cơm sao? Thật là ngây thơ.

Tần Vũ chưa từ bỏ ý định: "Anh Thành, tại sao trước kia tôi không phát hiện ra anh có tật xấu trọng sắc khinh bạn vậy?"

"Trọng sắc khinh bạn, quan trọng nhất vẫn là sắc." Thiệu Thành Hi khinh bỉ liếc anh ta, "sắc" bên cạnh anh rất phối hợp mà tỏ ra ngại ngùng.

Tần Vũ chắp tay: “.....Vậy, hai người thắng,

hai người đi thong thả.”