Chương 22: Chúng ta hẹn hò đi!

Sáng ngày hôm sau, Mục Tống Thần cùng Lập An Hạ đi tham quan Ottawa. Ban đầu hắn muốn dùng chiếc BMW của mình để đi cho thuận tiện, nhưng cô nhất quyết muốn bắt xe bus dạo một vòng quanh thành phố. Cả hai, sau một hồi cãi qua cãi lại, cuối cùng cũng quyết định sẽ dùng xe bus cho chuyến đi lần này.

Tháng Một ở Ottawa là tháng của tuyết và sương mù. Lập An Hạ, bằng một khả năng "dị thường" nào đó, đã chính thức đan xong cái khăn len cho Mục Tống Thần trong vòng hơn một ngày. Cả hai quàng lên, đứng nhìn nhau một hồi rồi cùng... cười hăng hắc. Mục Tống Thần giống như sinh ra là để làm người mẫu, mặc cái gì nhìn cũng rất đẹp. Hắn cao tầm hơn 1m8, An Hạ đoán vậy. Còn cô... Bi đát hơn cả bi đát! Không qua nổi 1m6 dù chỉ là một cm!!!

Xe bus khởi hành từ khách sạn của họ, đi đúng một vòng quanh thành phố và sẽ dừng lại ở những địa điểm mà khách muốn dừng lại. Trên xe có rất nhiều cặp cũng giống như họ, cũng cùng nhau đi tham quan. Họ nắm tay nhau rất chặt, thỉnh thoảng còn hôn nhau nữa chứ. Lập An Hạ hơi đỏ mặt, liếc qua nhìn Mục Tống Thần thì phát hiện ra hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào tay cô. Bắt gặp ánh nhìn của đối phương, cả hai xấu hổ đồng loạt quay đi.

Lập An Hạ nhìn ra bên ngoài rất say mê. Những bông tuyết nho nhỏ bay đầy trời, sương mù mờ mờ ảo ảo.

- "Thích như vậy à?" - Hắn bất ngờ lên tiếng.

- "Hả?... Ừ. Tôi rất thích Canada. Nó mang một vẻ bình yên kì lạ..."

- "Lần này đi Ottawa để giải quyết một số việc, sau này sẽ dắt cô đi Vancouver, Toronto..."

- "Sao anh biết nhiều nơi vậy?"

- "Chủ yếu là do tính đòi hỏi cao của công việc... Mine, cô biết không, mùa thu, khoảng tháng 10 ấy, ở đây sẽ rất đẹp. Lá cây chuyển hết sang màu cam vàng, rụng đầy xuống mặt đất..."

Lập An Hạ nhìn ra bên ngoài, mường tượng đến cảnh tượng đó... Lúc quay sang đang định hỏi hắn một câu, thì thấy một cặp người Trung Quốc đang bắt chuyện với Mục Tống Thần.

- "Aizz, cô em gái này của anh dễ thương quá!"

Lập An Hạ câm nín. 1m8 và 1m6...

- "Cô ấy là vợ tôi!"

- "Vợ? Ối..." - Anh chàng gãi gãi đầu - "Xin lỗi nhé. Tôi..."

- "Không có việc gì." - Cô xua tay.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Tần Nhi và Quế Anh sau khi cả hai dừng chân tại nhà thờ Notre Dame, Lập An Hạ vui vẻ cười.

- "Hai người ấy dễ thương quá nhỉ? Nhất là Quế Anh ấy, rất yêu Tần Nhi..."

- "Dễ thương cái gì chứ?" - Mục Tống Thần hừ mũi.

Quên nói nữa chứ, từ ngày Mục Tống Thần đặc cho Lập An Hạ biệt danh sến súa "Mine", ngày nào hắn cũng gọi. Lúc đầu cô cứ tưởng hắn đùa, nhưng mà...

"Mine, cô muốn ăn gì?"

"Mine, thức ăn ngon không?"

"Mine, cô ăn nhiều thế mà sao vẫn gầy thế này nhỉ?"

"Mine..."

Nghe đến mức mòn tai, đến mức không cảm thấy ngượng nữa...

Lập An Hạ đang suy nghĩ bâng quơ, đột nhiên chiếc khăn quàng cổ của mình bị người kia siết chặt thêm một vòng ấm hơn.

- "Tôi chăm sóc cho cô thế này, chẳng lẽ không bằng tên đó?"

Đối với người này, phải nói sao nhỉ?

T.T

Nhà thờ Notre Dame mang một vẻ cổ kính nhưng cũng không kém phần hiện đại. Những đường nét uyển chuyển được trạm trổ tinh xảo vô cùng, cùng các cổng vòm cao vυ"t, phòng trưng bày theo tầng bậc và cửa sổ kính màu, thật không hổ danh là nhà thờ đẹp nhất Bắc Mĩ. Ở gian giữa, các cổng vòm tạo khung cho căn phòng dài và tiễn góc nhìn hướng về phía bệ thờ. Các cột đá mỏng trú ngụ hai bên chia tách nhiều lối đi và tạo bởi thế các cổng vòm hỗ trợ cho trần nhà hình vòm phía trên.

Lập An Hạ ngoắc ngoắc tay Mục Tống Thần, tiện thể chìa chiếc Samsung của mình ra.

- "Này, giúp tôi chụp một tấm đi."

- "Không cần, chụp vào điện thoại tôi là được rồi."

Mục Tống Thần ném trả chiếc điện thoại lại cho cô, sau đó lấy điện thoại của mình ra. Lập An Hạ có gương mặt rất ăn ảnh, nếu cô cao thêm một chút nữa thì có lẽ...

Chụp vài tấm cho cô xong, Mục Tống Thần nhìn ngó nhìn nghiêng, sau đó quyết định nhờ một gia đình người địa phương chụp giúp cả hai. Ông bố rất thân thiện, cứ luôn miệng "ok ok ok" làm An Hạ cảm thấy mình không bị "ghẻ lạnh" ở nơi đất khách quê người.

___

Kết thúc chuyến viếng thăm kì thú của mình, Lập An Hạ vô cùng sung sướиɠ. Mục Tống Thần cũng cười rất nhiều, mặc dù hắn không biết lí do là vì sao. Cô lấy xong quần áo của mình, nghiêng người nhìn Mục Tống Thần chờ đợi.

- "Cô nhìn tôi cái gì?"

- "Tôi tắm."

- "Thì sao? À, hay là... Cần tôi tắm giúp?"

- "Mục-Tống-Thần. Quy ước số 2 của tôi, làm mau!"

Hắn rất ngoan ngoãn cầm cốc cà phê của mình, đi ra ngoài ban công đóng cửa, còn không quên kéo rèm.

Lập An Hạ thả mình trong bồn tắm, sung sướиɠ lâng lâng.

- "Oa... Đúng là khách sạn năm sao có khác..."

Thư giãn một hồi, Lập An Hạ sực nhớ ra cô còn chưa nộp tranh minh họa cho truyện trên tạp chí nên tắm sạch sẽ rồi đứng dậy. Sau đó lại sực nhớ thêm một chuyện nữa... Khi nãy chưa mang quần áo vào. Trong bụng nghĩa tên kia đã ra ngoài, mình quấn khăn rồi ra chắc cũng không sao. Cô mở cửa he hé, thò đầu ra. Quả nhiên không có ai cả.

Còn một bước nữa là đến đầu giường, đột nhiên điện thoại của Mục Tống Thần réo lên. Cô đứng hình. Sẽ không phải... Sẽ không phải. Năm giây sau, cửa ban công mở ra, Mục Tống Thần bước vào.

Suy nghĩ lúc này của Lập An Hạ: "Mình tuyệt đối sẽ đem điện thoại theo bên mình mọi lúc mọi nơi!"

Suy nghĩ lúc này của Mục Tống Thần: "Cô ấy tắm nhanh hơn mình dự định!... Và quyến rũ hơn mình dự định!"

Không khí đột nhiên bị ngưng trệ. Lập An Hạ ấp úng:

- "À... Tôi... Tôi vào phòng tắm trước."

Nói xong nhanh như thỏ lủi đi.

Lúc Lập An Hạ bước ra ngoài, Mục Tống Thần vừa cúp điện thoại. Hắn ngước nhìn cô, tâm tình mang theo vài phần không ổn định. Bộ dáng của cô gái nhỏ này... Dù là lúc nào cũng thật là muốn người ta "vào tù"! Mái tóc đen dài còn nhỏ vài giọt nước. Áo đầm dài màu xanh lam hình hai con thỏ béo hôn nhau vô cùng đáng yêu. Thấy đối phương nhìn mình mình chằm chằm như vậy làm An Hạ hơi ngượng:

- "Làm gì mà nhìn ghê thế? Dù tôi có đẹp đến mấy cũng..."

Chưa kịp nói xong, Mục Tống Thần như sói đè An Hạ vào sát tường. Hắn kìm cô ở giữa, giọng nói ma mị khẽ vang lên:

- "Mine, chúng ta hẹn hò đi, được không?"

Mặt Lập An Hạ đực ra.

Hẹn hò?

Hắn vừa nói... hẹn hò?

- "Hẹn hò, là như thế nào?"

- "Hẹn hò chính là hẹn hò. Không như thế nào cả."

- "Tôi... Anh... Chúng ta..."

Mục Tống Thần ngang nhiên chặn lời nói của An Hạ, hôn cô ngấu nghiến. Hình như đây giống như là một công việc thường ngày của hắn, không hề ngại ngùng gì cả. Cứ thích là làm. Cứ muốn là làm. Môi hắn nóng bỏng lạ thường, kèm sát vào đôi môi nhỏ nhắn, hòa quyện đến mức sắp tan chảy thành nước đường nước mật.

Lập An Hạ nhắm mắt, cả người buông lỏng, vô thức chìm đắm vào nụ hôn kia. Cô rướn người, đáp lại sự nhiệt tình của hắn. Cảm nhận được sự đồng thuận của đối phương, cả hai lao vào, càng lúc càng say mê cuồng nhiệt.

Giờ phút này, thời khắc này, trong đầu họ chỉ còn lại hình ảnh của người kia...

Bỗng dưng giữa vùng đất xa lạ này, tiếng hát của Trương Tịnh Dĩnh khắc khoải vang lên:

"... Đi qua một ngả đường nào đó bạn sẽ cảm thấy

Người có thể cùng bạn trò chuyện thâu đêm ngày một ít hơn

Bạn mệt mỏi vì bị cô đơn bám lấy

Bạn muốn tìm một người mà bạn muốn gửi gắm cả đời...

... Tôi chỉ muốn trải nghiệm mùi vị được yêu bình thường...

Cuối cùng em cũng đã chờ được anh, cũng may là em không từ bỏ

Hạnh phúc khó tìm thấy

Mới khiến người ta càng thêm trân trọng

Cuối cùng em đã chờ được anh, suýt chút nữa là bỏ lỡ anh rồi..."*

*Bài Cuối cùng em cũng chờ được anh - Trương Tịnh Dĩnh

Câu "cuối cùng em đã chờ được anh" đã được hát đi hát lại rất nhiều lần, rất nhiều lần.

Giống như muốn nói...

Họ, rốt cuộc cũng tìm thấy nhau, rốt cuộc cũng chờ được nhau, ở giữa biển người mênh mông này...

__ __