Chương 4
Tiêu đại thần anh chiếm tiện nghi gì đó thật không phải là ông già đáng khinh sao 0.0
Thời gian: 6:00 ngày 31 tháng 12 năm 2012
Địa điểm: dao động ở địa phương nhỏ phía nam không biết tên trên xe lửa thùng xe số 10 giường 13.
Nhân vật:...
Xe bỗng dừng lại, Tiêu Minh Phàm ngủ không sâu tỉnh dậy, tiểu hài tử ngọ ngoạy gì đó trong ngực, ôm rất chặt, Tiêu đại thần phát hiện toàn thân cứng đờ. Toàn bộ chăn bông đều đắp trên người tiểu hài tử, chính mình bán thân lộ ra bên ngoài, tuy nói đây là xe lửa có điều hòa, nhưng ở mùa đông khắc nghiệt lại phô ra nửa người, nói không lạnh để hù ai chứ.
May mắn, hiện tại cả người gần ngay mép giường, lưng bịlan can cấn đau, chủ yếu là do không duỗi thân hơn hai giờ, cả người cương ngạnh như khối băng, cho nên không cảm giác được có lạnh hay không lạnh. Tiêu đại thần anủi chính mình nhưng vẫn không nhịn được chua xót khóc, mẹ nó đây là cái gọi là chuyến du lịch tốt đẹp sao?
Sát sát sát!!!!!
Đầu óc mình bị lừa đá hay sao, vì cái lông gì phải quỷ dị ôm một người không biết tên hơn nửa đêm, mẹ nó coi như mình thích nam cũng không cần phải bụng đói ăn quàng như vậy đi!!!! Vả lại cho dù muốn đánh dã thực, ai lại cật lực không đi lấy lòng mà nằm ôm không quản chuyện gì a mẹ nó!!!!
Nghĩ như vậy, Tiêu mỗ nào đó trong lòng có chút tâm viên ý mã, cúi đầu nhìn tiểu hài tử làm hại mình trong ngực, Tiêu đại thần nhủ thầm, đại gia khổ cực cả đêm như vậy, đòi chút điểm lợi tức không quá phận đi...
[2: Tâm viên ý mã:ám chỉ cái tâm không đứng yên và cái ý phi nhanh như con ngựa, diễn tả tình trạng những ý nghĩ trong óc của con người biến chuyển rất nhanh]
Nhẹ nhàng ngậm đôi môi đầy đặn mượt mà kia, Tiêu Minh Phàm nghĩ, tiểu hài tử quả nhiên uống sữa, thật ngọt ngào… Vươn đầu lưỡi, chậm rãi mở ra đôi môi nhắm chặt, Tiêu Minh Phàm đột nhiên cảm thấy mình có chút cầm lòng không được.Hương vị ngọt ngào đánh úp tới, là hương sữa của đứa nhỏ.
Tiêu đại thần dùng tay trái nhẹ nhàng nắm cằm tiểu hài tử, khiến cho cậu mở miệng ra, Tiêu đồng học hài lòng nhếch khóe miệng, rồi sau đó không dè dặt như vừa rồi, mạnh mẽ dùng lưỡi quấy trong khoang miệng, dẫn ra cái lưỡi mềm mềm cùng nhau vũ động...
Có lẽ cảm thấy hô hấp không đủ, Trầm Lập Thu đồng học nhíu nhíu mày, không thoải mái hừ hừ một tiếng, nhưng do miệng bị lấp kín, chỉ có thể ngâm khẽ trong cổ họng, ngược lại mang theo chút hấp dẫn ám muội.
Tuy rất muốn tiếp tục, tư vị của tiểu hài tử làm cho người ta thực tủy biết vị, muốn ngừng mà không được. Nhưng Tiêu đại thần cũng biết hành vi của mình là không đạo đức, hung hăng mυ"ŧ vào môi đối phương một chút, Tiêu đại thần không muốn kết thúc nụ hôn ướŧ áŧ này, lúc hai người tách ra còn kéo theo một tia chỉ bạc, làm cho Tiêu Minh Phàm theo bản năng liếʍ liếʍ môi, hồi tưởng dư vị vừa rồi...
[3: Thực tủy biết vị: ăn một lần rồi ghiền]
Trầm Lập Thu đồng học ở trong mộng rất không an ổn, cho rằng mình bị quỷ áp giường, bằng không làm sao không nhúc nhích được chút nào a. Mới vừa nãy còn cảm thấy khó thở, lần đầu tiên ngồi xe lửa sẽ không xui xẻo gặp quỷ như vậy đi QAQ!!!
Không tình nguyện mở mắt ra, song chưởng ôm ấp ấm áp mà hữu lực, hơi thở đều đều, Trầm Lập Thu lần đầu tiên phát hiện nguyên lai có gối ôm tốt như cục cưng gấu bự a thật thích, tiếp tục ôm xuống, không đúng. Đây là tình huống len sợi gì, mình không phải đang ở xe lửa đi về nhà sao, vậy đây là cái gì?...
[4: Len sợi: hiểu đơn giản là nó như “cái rắm”, “mới là lạ”]
Mạnh mẽ ngẩng đầu lên liền đυ.ng phải cái gì đó cứng cứng, Trầm đồng học của chúng ta đau đến nỗi khóc nức nở, nước mắt ào ào chảy ra từ hốc mắt, toàn thân mình cao thấp đều bị giam lại chặt chẽ, ngay cả việc nghĩ muốn đưa tay xoa bóp đầu cũng không được.
Hai mắt đẫm lệ lưng tròng ngẩng đầu, Trầm Lập Thu liền thấy một khuôn mặt cau mày rất quen thuộc, cằm có chút hồng hồng, biểu tình xem ra cũng rất đau. Bất quá anh đẹp trai này là ai??
Trong đầu chuyển a chuyển, Trầm Lập Thu mới giựt mình hô: “A!!!!!!”, nhưng bị đối phương lấy tay che miệng lại, chỉ có thể không tiếng động kháng nghị!!
Bất đắc dĩ nhìn tiểu hài tử này trợn mắt thật lớn, tay chân bắt đầu giãy dụa, Tiêu Minh Phàm sợ mình bị cậu dồn đến ngã xuống. Tuy nói ngã không chết, dù sao đây là giường nệm a! Chỉ có thể trầm thấp hạ thanh nói: “Tôi buông cậu ra, cậu đừng kêu lên, sau đó chúng ta hảo hảo phân tích tinh huống hiện tại một chút!”
Nhìn đối phương nhãn tình thuần lương gật gật đầu, Tiêu Minh Phàm mới buông tay ra, chưa kịp rời đi, tiểu hài tử lại bắt đầu: “Uy!!!!!”
Lại bất đắc dĩ bịt miệng người nọ, Tiêu Minh Phầm âm thầm quát: “Cậu đừng kêu nữa!!Kêu nữa tôi liền đánh cậu a!”
Đôi mắt hoảng sợ trừng to, Trầm Lập Thu đã nhận ra đối phương là anh đẹp trai giúp đỡ mình ngày hôm qua, mà thoạt nhìn anh đẹp trai uy hϊếp đánh mình không giống đang đùa giỡn a, cảm thụ được vòng ngực to lớn của anh đẹp trai sát ngực mình, có thể biết dáng người anh đẹp trai vô cùng tốt, nhất định là thường xuyên rèn luyện! Hữu lực như vậy, nếu đánh xuống người, mình có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?
Lệ bôn đích tiểu hài tử nghĩ đến đây liền lại ủy khuất, anh đẹp trai lớn lên quả thật rất tuấn tú, đúng vậy, người con trai Cao Lãnh chi hoa như thế vì cái lông gì nửa đêm đến giường của mình a, chẳng lẽ bề ngoài thoạt nhìn anh tuấn kỳ thật... là cái loại biếи ŧɦái sắc ma sao QAQ! Mình tuy là nam nhưng anh đẹp trai cũng không thể bụng đói ăn quàng như vậy a, chẳng lẽ bởi vì tới giường nữ sinh bị chộp được sao? Chính mình nhìn sao cũng không phải loại anh đẹp trai cảm thấy hứng thú a, nam sinh giường bên cạnh trắng trắng nộn nộn phiêu phiêu lượng lượng như thế anh đẹp trai không tìm hắn vì cái lông gì tìm cậu a QAQ
[5: Cao Lãnh chi hoa [高岭之花]:
mặt chữ ý chỉ bông hoa cao cao trên đỉnh núi, nếu là hoa trên núi cao, vậy rất khó nhìn từ xa. Cho nên nghĩa rộng nghĩa là chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận được, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi với hiện thực cuộc sống không có cách nào chạm tới. (theo Baidu)]
Lối suy nghĩ thiên mã hành không cuối cùng dừng lại khi anh đẹp trai buông tay che miệng ra, Trầm Lập Thu đồng học ai oán nói: “Anh đẹp trai anh vì cái gì tới giường của ta
o(╥﹏╥)o” ủy khuất trong giọng nói làm người ta không nhẫn cũng nghe tiếp.
[6: Thiên mã hành không: (theo
JackReacher) ý
tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp]
Không nghĩ những lời này làm anh đẹp trai tạc mao: “Kính nhờ, đây là giường của ta được không!!!!!”
“A?” Ngơ ngác nhìn anh đẹp trai, Trầm Lập Thu nghĩ thầm... Xong rồi xong rồi, anh đẹp trai cư nhiên đem mình lên giường của ảnh là muốn làm gì mình??Chẳng lẽ anh trai trai OOXX người xong còn muốn ở địa bàn của mình?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thỉnh trảo trùng tử, dư vịở trên xe lửa còn chưa tan biến hết, đầu óc bây giờ còn hỗn loạn, cho nên cầu chỉ ra sai lầm gì đó -0-