Chương 38

“Được, dù cô không niệm tình cũ thì cũng phải nghĩ cho bản thân, nếu hôm nay cô ấy xảy ra chuyện gì, cuộc đời của cô sẽ bị hủy hoại đó.”

“Ha ha ha.” Bộ dạng tóc tai bù xù của Mạnh Dao Dao nhìn giống như một con ma nữ: “Tôi đã thành ra như vầy, cuộc đời tôi chẳng phải đã bị hủy hoại từ lâu rồi sao? Lục Cảnh Minh, giám đốc Lục, nếu không phải anh lợi dụng quyền lực trong tay để ép tôi, sao tôi có thể trở thành như bây giờ?”

Tóm lại sống không tốt, thì chết cũng phải kéo theo một kẻ chịu chung.

“Cô bình tĩnh lại đi. Cô muốn gì? Chỉ cần cô nói ra, tôi có thể làm cho mọi thứ trở lại như trước. Nợ nần của ba cô, tôi sẽ giải quyết. Việc làm cho cô cũng có thể sắp xếp. Chỉ cần cô thả cô ấy ra, bất kể là điều kiện gì, tôi đều hứa với cô.”

Trong đôi mắt long lên sòng sọc của Mạnh Dao Dao, ánh nhìn căm thù càng khốc liệt hơn. Tại sao những những người đàn ông trên mà Trình Ảnh phải lòng đều nặng tình với chị ta như vậy?

Cô ta lắc đầu, cười mỉa mai: “Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao? Chỉ e là tôi vừa buông tay ra, anh sẽ lập tức gọi người đến bắt tôi lại, hành hạ tôi muốn sống không được, muốn chết không yên.”

Tuy thời gian cô ta ở bên cạnh Lục Cảnh Minh không dài, nhưng lại hiểu rõ cách hành xử của anh ta.

Người đàn ông mà trong mắt không thể chứa một hạt cát này, sao có thể dễ dàng tha cho cô ta?

Hôm nay cô ta đã dám đến đây cầm dao gϊếŧ người, thì đã chuẩn bị sẵn sàng để chết trước đó rồi.

“Mạnh Dao Dao, rốt cuộc cô muốn sao mới chịu thả cô ấy?”

“Lo lắng đến vậy à?”

Bầu không khí căng thẳng, số người đến vây quanh để xem càng ngày càng đông, Mạnh Dao Dao có vẻ rất thích thú, trong số họ còn có người lấy điện thoại ra để phát trực tiếp, số người chụp hình thì không đếm xuể.

Lục Cảnh Minh rất muốn kêu những người đó biến xa một chút, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người đàn bà điên này.

“Mạnh Dao Dao, thả cô ấy ra, muốn trả thù thì cứ nhắm vào tôi có được không?”

Mạnh Dao Dao cười càng điên cuồng hơn: “Tôi đang nhằm vào anh đó chứ, không phải anh yêu chị ta lắm à? Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu chết ngay trước mặt mình, e rằng suốt đời sẽ không quên được ha? Vậy sẽ trở thành ánh trăng trắng và nốt ruồi son mãi mãi của anh rồi.”

“Cô đừng kích động, tôi cầu xin cô, rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Lục Cảnh Minh bị ép đến sắp nổi điên, anh ta không thể bình tĩnh được. Người mà Mạnh Dao Dao muốn gϊếŧ là Trình Ảnh, anh ta yêu người phụ nữ này đến vậy, sao có thể để cho người khác làm tổn thương cô. Nhưng bây giờ anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rơi vào sợ hãi, không thể tự thoát ra được.

“Quỳ xuống để cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Anh ta gần như không do dự, hai đầu gối chạm đất sau tiếng “bụp”, từ bỏ tôn nghiêm của một người đàn ông, quỳ xuống trước con mắt của rất nhiều người đang đứng xem.

“Bây giờ đã được chưa? Cô thả cô ấy ra, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ tôi nè.”

Trình Ảnh lặng lẽ rơi nước mắt, cô nhìn thấy được sự sụp đổ và điên rồ trong đôi mắt của anh, bất lực và đau đớn.

“Mạnh Dao Dao, cô đừng giày vò anh ấy nữa, muốn gì thì nói đi, tôi cho cô hết.”

“Chị đúng là một con ngu.” Mạnh Dao Dao dí sát con dao vào, máu chảy xuống cổ cô: “Trước đây anh ta đối xử với chị như vậy, mới có vài ngày, đã sắp chết rồi mà vẫn còn đau lòng vì người đàn ông này. Trình Ảnh, thảo nào chị rất dễ bị gạt, đáng đời kẻ ngu ngốc.”

“Phải, tôi ngu, tôi không thông minh như cô.”

Cơn đau trên cổ đang nhắc nhở cô, rất nhiều máu đang mất đi khỏi cơ thể.

Nếu cô không thể tranh thủ cơ hội, thì chắc không bao lâu nữa, Mạnh Dao Dao sẽ ra tay thật.

Trong đám đông vây xem xung quanh, đã có những cô gái sợ hãi thét lên. Với họ mà nói, cảnh gϊếŧ người giữa phố này quả thật rất đáng sợ.

Máu nhuộm đỏ cái áo sơ-mi trắng của cô, Lục Cảnh Minh đang quỳ dưới đất, một người đàn ông trưởng thành cứ vậy mà rơi nước mắt.

“Mạnh Dao Dao, cô thả cô ấy ra, tôi cầu xin cô... Cô muốn gì cũng được hết, hãy thả cô ấy ra, được không?”

“Tôi muốn chị ta phải chết.”

Cô ta tận hưởng cảm giác thích thú vào lúc này, giày vò cả hai người họ, vậy mới làm cô ta thỏa mãn.

“Một xác hai mạng.”

“Mạnh Dao Dao, những cảnh ngộ mà cô gặp phải đều do tôi mà nên, tôi sẽ chịu thay cô ấy, tôi sẽ chết.”

“Vậy thì sao mà được? Người còn sống mới phải đau khổ cả đời, vợ và con của anh, đã bị anh gián tiếp hại chết, kết quả này mới đủ thú vị.”

“Mạnh Dao Dao, cô không được làm như vậy. Nếu cô ấy chết, cả nhà của cô sẽ phải chôn chung với cô ấy. Ba cô, em trai cô, cô muốn tất cả bọn họ phải cùng cô xuống địa ngục à?”

“Gϊếŧ đi, có gì mà sợ?” Mạnh Dao Dao nói một cách thờ ơ: “Dù gì mẹ tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa. Còn thằng em của tôi, nó đâu có xem tôi là chị. Còn kẻ cặn bã như ba tôi, chết không đáng tiếc.”

Đám đông bắt đầu xì xào, dường như họ không ngờ được rằng, những câu táng tận lương tâm này lại được nói ra từ miệng của một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Lục Cảnh Minh bất thình lình đứng dậy, bước từng bước về phía cô ta. Mạnh Dao Dao hoảng hốt: “Anh định làm gì? Nếu anh dám tiến thêm một bước, tôi sẽ đâm con dao vào ngay động mạch chủ, để chị ta chảy máu đến chết.”

“Dù sao cũng phải chết, muốn chết thì cùng chết chung đi.”

Lục Cảnh Minh không dừng lại mà còn bước nhanh hơn. Trong lúc nóng lòng, Mạnh Dao Dao đã đâm một nhát thật mạnh vào Trình Ảnh, nhưng con dao đã đi lệch hướng.

Cô đã có cơ hội, liền giơ chân đá vào bụng cô ta. Mạnh Dao Dao cố chịu đau, định nhặt con dao lên nhưng đã bị ném ra xa bởi một luồng sức mạnh, con dao cũng bị đá ra thật xa. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô ta đã bị Lục Cảnh Minh bẻ gãy tay, đè sát xuống đất.

Rất nhanh, những người đứng xem liền chạy đến giúp đỡ. Họ giữ chặt Mạnh Dao Dao dưới đất, Lục Cảnh Minh dìu Trình Ảnh lên xe cứu thương.