Chương 19

“Con trai, mấy hôm nay con sao vậy? Hồn vía cứ để đâu đâu á.” Mẹ của Lục Cảnh Minh xoa đầu con trai, nói với giọng lo lắng: “Mẹ chưa bao giờ thấy con phiền muộn như vậy, có phải công ty gặp vấn đề gì không?”

Lục Cảnh Minh lắc đầu, siết chặt cái gối ôm trong tay. Một lúc sau, anh ta đột nhiên hỏi: “Mẹ, sau khi con tỉnh lại ở lần leo núi đó, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Ý con muốn hỏi gì?” Sắc mặt của mẹ anh ta vẫn bình thường, nhìn con trai với vẻ lo ngại: “Đã qua mấy năm rồi, có phải trong người vẫn còn khó chịu chỗ nào không con?”

“Dạ không, chỉ là mấy hôm nay con bắt đầu nằm mơ, hình như con đã mất đi một số ký ức.”

Mẹ anh ta vẫn tiếp tục đan áo len, nói với vẻ không hài lòng: “Chuyện này hình như bác sĩ từng đề cập đến, nhưng sức khỏe không có vấn đề là được. Còn về việc trong khoảng thời gian đó đã ăn những gì, đã làm những chuyện gì, con không nhớ cũng không quan trọng. Bây giờ chẳng phải con cũng có thể một mình đảm đương công ty rồi hay sao?”

“Mẹ, có chuyện đó thật hả mẹ?”

Giọng của Lục Cảnh Minh lộ rõ sự kích động, làm mẹ anh ta hoảng sợ: “Đúng... Đúng vậy, nhưng có phải ai đó đã nói gì với con không? Sau khi con tỉnh lại, mọi thứ đều bình thường, bác sĩ cũng nói không phải vấn đề gì lớn, có thể nhớ lại hay không thì cứ thuận theo tự nhiên.”

Anh ta lắc đầu, vẻ mặt bất thình lình trở nên vô cùng khó coi.

Những mảnh ký ức xuất hiện trong mơ đó vốn dĩ không phải mơ, rất có thể là những ký ức mà anh ta đã mất. Anh ta đã quên Trình Ảnh. Sau khi họ cãi nhau, anh ta liền đi leo núi, sau đó xảy ra sự cố, anh ta suýt chút nữa đã mất mạng.

Sau khi tỉnh lại, anh ta đã quên cô một cách sạch sẽ, cho nên cô mới tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh ta, lên kế hoạch để cưới anh ta hay sao?

Lục Cảnh Minh cảm thấy mình là một kẻ khốn nạn, anh ta gần như không thể tha thứ cho những tổn thương mà mình đã gây ra cho cô. Đã 4 năm, cô chưa bao giờ nhắc lại chuyện trước đây họ là một đôi tình nhân, hoặc đã từng ám chỉ, nhưng đã bị thái độ thờ ơ của anh ta làm cho sợ đến mức phải lùi bước.

Đúng là cô tiếp cận với ý đồ riêng, nhưng tất cả không phải vì muốn trở thành mợ Lục, mà bởi vì cô yêu anh ta.

Nhưng anh ta đã làm gì?

Ngầm đồng ý cho vô số phụ nữ lượn lờ xung quanh mình, chỉ để cho cô thấy nhục nhã mà tự động rút lui, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cô đã bỏ cuộc, còn anh ta lại hối tiếc, làm thế nào để cô tha thứ cho anh ta.

“Con trai, con sao vậy? Sao sắc mặt khó coi quá vậy con?”

“Con không sao.”

“Phải rồi, Tiểu Ảnh đâu? Sao dạo này không thấy nó tới đây?” Mặc dù mẹ anh ta không thích Trình Ảnh lắm, nhưng dù gì cũng là con dâu của mình, nên ngoài mặt vẫn duy trì quan hệ khá tốt.

Về việc con trai ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trong lòng họ cũng biết rõ, thời gian dần qua, ngoài việc giục cô sinh con, họ cũng không đề cập đến chuyện gì khác.

“Cô ấy đang ở nhà nghỉ ngơi.”

“Nó không khỏe hả con?”

Lục Cảnh Minh lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô ấy có thai rồi.”

“Con nói sao? Có... Có thai rồi?” Mẹ anh ta rất đỗi vui mừng, nhìn Lục Cảnh Minh với vẻ mặt đầy bất ngờ: “Con trai, con nói thật đó chứ? Con không nói giỡn với mẹ đúng không?” Nói xong còn không quên lẩm bẩm: “Lúc trước hối hoài thì hai đứa không có động tĩnh gì, bây giờ cũng chờ được đến ngày có cháu bồng rồi, tốt quá! Mẹ phải gọi điện báo cho cha con biết mới được.”

Lục Cảnh Minh thấy bà vui mừng đến nỗi đứng ngồi không yên, đành lên tiếng nhắc nhở: “Mẹ ơi, mẹ có thể bình tĩnh chút không?”

Mẹ anh ta khoát tay: “Chẳng phải vì mẹ vui mừng quá hay sao? Có thai hồi nào? Sao con không nói cho mẹ biết sớm? Để mẹ hầm canh đem đến cho Tiểu Ảnh bồi bổ, nó ốm quá, có thai phải ăn nhiều một chút.”

Tại thời khắc này, vị trí của Trình Ảnh ở trong lòng bà ấy ngay lập tức được tăng lên. Lúc trước mỗi khi bà đề cập đến chuyện con cái thì cô luôn thờ ơ, không ngờ thì ra đã nghe lời bà, chẳng nói chẳng rằng chỉ cho bà một bất ngờ lớn.

“Sau này con cũng nên chú ý, phụ nữ có thai thì tâm trạng sẽ không ổn định, con bớt ra ngoài qua lại với những cô gái không đứng đắn đó đi.”

“Mẹ, thôi khỏi hầm canh đi, cô ấy tạm thời ở bên nhà ba vợ.” Lục Cảnh Minh suy nghĩ rồi nói: “Con đã làm sai nhiều chuyện, cô ấy rất giận, hiện giờ vẫn chưa tha thứ cho con nữa.”

“Cái gì? Thằng ranh con này, rốt cuộc con đã làm gì? Tiểu Ảnh đang mang thai đó con, con không thể bớt phóng túng một chút sao?”

“Tại con không tốt.”

“Vậy thì mau đến đó xin lỗi đi, phụ nữ được dỗ dành một chút thì sẽ vui liền, huống hồ gì bây giờ đang mang thai. Mẹ thật sự không biết phải nói con sao nữa.” Mẹ Lục Cảnh Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con còn ngồi ngây ra đó làm gì? Mau đi đón con dâu về đây.”

“Mẹ, mẹ đừng nóng vội, mấy hôm nay cứ để cô ấy ở nhà mẹ đẻ đi, chờ con giải quyết hết công việc tồn đọng, con sẽ đến đón cô ấy về.”

Căn nguyên của mọi chuyện đều là Mạnh Dao Dao. Anh ta đưa tay hai lên che mắt, dựa lưng vào ghế xô-pha, trước mắt là vẻ mặt thất vọng của Trình Ảnh.

Cô gái được tài trợ đã phản bội cô, người chồng mà cô yêu cũng hùa vào làm tổn thương cô, anh ta đã làm những chuyện ngu ngốc gì vậy? Lục Cảnh Minh ước gì mình có thể bóp chết cái bản thân ngu ngốc đó.