“Mua 2 gói bαo ©αo sυ cỡ lớn đem đến Châu Tế.”
Một tiếng trước, Trình Ảnh nhận được tin nhắn như vậy.
Người gửi là Lục Cảnh Minh, người chồng trên danh nghĩa của cô. Đúng vậy, anh ta đã nɠɵạı ŧìиɧ, một cách trắng trợn và công khai.
Cuộc hôn nhân của cô hữu danh vô thực, nhưng cô lại không thể không duy trì vẻ thân mật giả tạo và hạnh phúc gượng gạo.
“Nhân tiện nhắc cô, tối nay sẽ có bất ngờ đó.”
Lục Cảnh Minh quen dùng mánh khóe, chẳng qua là tìm một người phụ nữ để kích động cô, cô đã quen với việc đó từ lâu rồi.
Trình Ảnh hít một hơi thật sâu, cố tình mua hai hộp Durex cỡ nhỏ ở cửa hàng tiện lợi dưới nhà, rồi đi thẳng đến phòng Tổng thống của khách sạn.
Không ngoài dự đoán, cô đứng ở ngoài cửa hơn mười phút, những tiến ư ư a a ở bên trong vẫn chưa kết thúc, ngược lại ngày càng dữ dội hơn. Cô cầm chặt điện thoại rồi liếc nhìn thời gian trên đó, cuối cùng ở phút thứ 50, cánh cửa được mở ra.
Trên tóc người đàn ông vẫn còn mồ hôi, chỉ lấy khăn tắm quấn nửa người dưới, trên cơ bụng săn chắc lộ rõ mấy vết trầy xước rõ ràng, tình trạng dữ dội, khiến người ta tưởng tưởng không ngừng.
Trình Ảnh đã không phải lần đầu tiên chứng kiến anh ta qua lại với phụ nữ, nhưng cảnh tượng kí©h thí©ɧ này lại là lần đầu tiên.
Như thường lệ, anh ta gặp dịp thì vui chơi, nhưng vẫn sẽ giữ lại chút thể diện cho cô. Còn lần này, vì trận cãi vã vào buổi sáng, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng của cô cũng phá hủy hoàn toàn, đưa người thứ ba đến đây trực tiếp thuê phòng, còn kêu cô mang bαo ©αo sυ đến.
“Đồ đâu?”
Lục Cảnh Minh chìa tay ra với cô, giọng bực bội.
Trình Ảnh không phản ứng, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu xa kia, nói với vẻ dửng dưng: “Giám đốc Lục, lần sau muốn chơi gái thì làm ơn đi xa chút được không? Khách sạn của nhà mình, ảnh hưởng không tốt đến nhân viên, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền thuê phòng này.”
Cơn giận lóe lên trong mắt, Lục Cảnh Minh giật lấy hộp bαo ©αo sυ trong tay cô, cười chế nhạo: “Là ảnh hưởng không tốt đến cô thì có. Sợ người ta chê cười cô hả? Trình Ảnh, tôi đã nói với cô rồi, đàn bà của Lục Cảnh Minh tôi, phải biết điều.”
Đầu lưỡi bị cắn rất đau, Trình Ảnh giấu đi sự thảm hại từ đáy mắt, bình thản nói: “Tôi thì không sao, chẳng qua tôi không muốn ba mẹ biết được rồi kêu tôi đi dọn dẹp cho anh.” Giọng cô trở nên lạnh lùng, ghé sát gần khuôn mặt quá đẹp trai của Lục Cảnh Minh: “Dù gì dạo này, ngày nào ba mẹ cũng nói đến chuyện sinh con, giám đốc Lục ra ngoài có nhiều đàn bà như vậy, mà không có tin tức gì à?”
“Sao hả? Sinh ra thì cô sẽ nuôi à?”
“Xét nghiệm ADN là giống của anh, tôi sẽ dám nuôi cho anh xem.”
“Được! Nếu cô rộng rãi như vậy, sao tôi có thể làm cô thất vọng chứ?” Lục Cảnh Minh có chút thẹn quá hóa giận, giựt lấy hai hộp bαo ©αo sυ từ tay cô rồi ném chúng vào thùng rác bên cạnh: “Sinh con, thứ này không cần dùng nữa, cô về đi.”
Bộ dạng dửng dưng của anh ta khiến cô căm ghét nhất, cậy thế là mợ Lục, nên cố tìm cách kiểm soát người đàn ông hoang dã này à?
Trình Ảnh vừa quay người bước đi, eo của Lục Cảnh Minh liền được ôm chặt bởi một đôi bàn tay mềm mại.
“Cảnh Minh, anh xong chưa? Em không đợi được nữa rồi nè.”
Giọng nói nũng nịu kia khiến Trình Ảnh sững sờ...
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô đã không thể kiểm soát được, giận dữ đẩy cánh cửa phòng giả dối kia ra, kéo người phụ nữ đang quấn lấy Lục Cảnh Minh ra xa, nhìn thấy gương mặt xinh xắn kia.
“Chị... Chị Ảnh!”
Giọng nói hoảng hốt lo sợ, với đôi mắt ngây thơ vô tội.
Trình Ảnh chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô ta quỳ gục xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
“Chị Ảnh... Xin lỗi, em không cố ý đâu, chẳng qua do nhất thời mất kiểm soát nên mới... Em đã làm sai, chị đừng trách giám đốc Lục, tất cả đều là lỗi của em, do tụi em uống hơi nhiều. Ngày mai em sẽ từ chức, rời khỏi nơi này, em hứa với chị, xin chị tha thứ cho em.”
Tiếng khóc thảm thiết, gương mặt mảnh mai đáng thương, và cả sắc hồng mãnh liệt chưa tan hết trên má, như một lưỡi dao nhọn đâm xuyên tim, đánh cho cô một đòn chí mạng.