Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một tháng sau.

Khi mọi việc đã giải quyết xong xuôi. Tuyết Vy cũng bình phục trở lại và được Khắc Hạo đón về nhà. Tuyết Nhi chẳng còn lo ngại điều gì nữa nên cùng Phong Lãnh đến thăm và ở với bà anh một thời gian.

~~~~~~~~~~~~

Một buổi sáng tại nhà Khắc Hạo.

" Khắc Hạo, 6h30 rồi dậy thôi "

Khắc Hạo lười biếng mở mắt. Cất giọng còn buồn ngủ nói với cô.

"Anh muốn ôm em ngủ thêm chút nữa"

" Ngủ cả đêm anh ôm em chặt cứng, giờ còn ôm nữa là em sẽ chết do ngạt thở đó "

Tuyết Vy không biết nên khóc hay nên cười đây. Cô chống tay lên ngực anh đẩy nhẹ ra.

Anh miễn cưỡng tỉnh giấc. Bộ mặt nhìn cô như đưa đám, dỗi hờn nói.

" Hừ…anh ôm em ấm như vậy. Em nỡ lòng nào nói anh sẽ làm em chết ngạt "

" Thôi mà, mới sáng anh đã dỗi em "

Tuyết Vy xoa xoa mặt anh, cảm thấy có lỗi mà năn nỉ.

" Hôn anh, anh sẽ hết dỗi "

Cô mở to mắt nhìn người nằm cạnh mình, bàn tay đặt lên mặt anh đông cứng lại. Cái điều kiện này, anh có phải quá hời rồi không?

Chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy. Mạnh tay đánh cái bụp vào vai anh hắng giọng.

" Này, tại sao anh cứ thích bắt nạt em? "

Khắc Hạo cười cười không nói. Ngồi bật dậy, đột ngột anh đưa tay nâng cằm cô lên. Đối diện với cái nhìn đầy hàm ý gì đó của anh, cô lo lắng nuốt nước bọt.

Mà hành động nhỏ đó của cô gợi lên trong anh sự kí©h thí©ɧ tột độ.

" Em đang làm gì có biết không? "

Tuyết Vy lắc lắc đầu. Hai tay giơ lên định gạt tay anh. Lại bị anh nhanh chóng dùng tay còn lại nắm lấy hai tay cô. Ghé sát tai cô thì thầm những từ ngữ ám muội.

" Em đang đánh thức du͙© vọиɠ trong anh. Giờ em tính sao đây "

Cô đỏ mặt, vành tai mẫn cảm cũng đỏ hết cả lên.

" Anh biếи ŧɦái. Bỏ em ra "

" Không bỏ, em làm thì phải chịu trách nhiệm "

Khắc Hạo phả hơi thở ấm nóng vào tai Tuyết Vy. Cô càng xấu hổ, ngượng ngùng và một chút lo sợ mà rùng mình.

" Sao anh cứ gần em rồi nổi thú tính lên vậy? Đêm qua anh đã ham muốn em hết mấy lần rồi, giờ còn muốn nữa là sao? "

" Ai mượn em quá sức câu dẫn anh "

Anh mờ mờ ám ám, cắn vào vành tai cô. Môi anh trượt xuống cổ, cắn nhẹ vào cổ cô tạo nên một dấu đo đỏ.

" Đau "

Tuyết Vy la lên khi bị anh cắn. Trên người cô vẫn còn nhiều dấu vết hoan ái do anh đêm qua anh để lại.

" Anh sẽ nhẹ "

Khắc Hạo đẩy cô ngã xuống. Anh chống tay xuống nệm, nằm đè lên người cô. Ánh mắt nhuốm đầy du͙© vọиɠ.

" Không, cả người em rất đau. Khắc Hạo, anh dừng lại đi "

Tuyết Vy ngăn anh lại. Nhưng nào ngăn nổi nữa đâu. Một khi thú tính anh thức dậy thì buộc anh phải đem cô ăn sạch sẽ.

" Ngoan đi, anh sẽ nhẹ "

Anh hôn vào môi cô đầy sự tham luyến. Bàn tay không yên phận lần mò khắp nơi trên người cô.

Phút chốc quần áo trên người của cả hai đã bị cởi bỏ. Hai thân thể dán chặt vào nhau. Tuyết Vy dưới thân anh vì đau đớn, khóc lóc thành tiếng liên tục kêu dừng lại. Nhưng anh vẫn cứ mạnh mẽ ăn sạch cô nhằm thỏa sự du͙© vọиɠ trong người.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

7h30

Tuyết Vy, Khắc Hạo hôm nay là ăn sáng trễ hơn mỗi ngày. Ngồi vào bàn ăn đã được dọn sẵn, Tuyết Vy không buồn động đũa. Im lặng nhìn chằm chằm thôi.

Thấy Tuyết Vy như vậy, Khắc Hạo biết chắc là cô đang giận anh. Kéo ghế sát lại, chỉnh ghế cô quay ngang, anh gấp một đũa mì trong tô mì sườn đưa đến trước miệng cô.

" Em ăn đi "

Tuyết Vy ngước mắt nhìn anh. Chỉ một giây là lại cúi xuống nhìn sàn nhà. Nhỏ giọng nói.

" Em không muốn ăn "

" Anh biết em giận anh vì chuyện anh muốn em nhiều lần. Nhưng em phải ăn sáng để tránh sau này đau dạ dày "

" Anh nói thiếu rồi, còn một chuyện nữa là chúng ta hiện chưa muốn có con. Nhưng anh hết lần này đến lần khác muốn em mà lại không dùng biện pháp phòng ngừa. Anh bắt em uống thuốc tránh thai. Anh biết sau này có tác dụng phụ cỡ nào không? Anh sao có thể đối với em tàn nhẫn như thế? "

Tuyết Vy chịu đựng hết nổi, nước mắt liền rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp.

" Anh xin lỗi. Ngoan, đừng khóc nữa "

Anh bỏ đũa mì xuống, dịu dàng lau nước mắt cho cô. Nhìn cô khóc, tim anh rất đau như có hàng vạn nhát dao đâm vào vậy.

" Em mau ăn đi, mì sắp nguội rồi "

" Em biết rồi. Anh cũng mau ăn đi "

Tuyết Vy nín khóc gật gật đầu, chỉnh ghế ngay ngắn lại, nâng tay cầm đũa ăn mì. Nhìn cô ngoan ngoãn ăn, lòng anh nhẹ nhõm hẳn.

Vốn dĩ khi chưa yêu nhau, cô rất bướng, chẳng bao giờ chịu nghe theo anh dù anh là chủ nhà. Nhưng giờ thì khác, lúc anh khiến cô chịu ủy khuất, cô cũng chỉ khóc nháo mắng anh, giận anh.

Dỗ dành xin lỗi một chút, cô lập tức thuận theo. Rất dễ dàng nghe lời để chẳng bao giờ cả hai phải giận nhau lâu.

"Tuyết Vy, chúng ta kết hôn đi"

Cô nghe thấy liền ngừng ăn, nuốt mì đang nhai trong miệng xuống. Mông lung ngờ nghệch hỏi.

" Sao giờ anh đề cập tới, lúc trước em nói với anh, anh toàn nói là hiện anh chưa muốn kết hôn "

" Ở bên anh em ủy khuất nhiều rồi. Anh muốn cho em danh phận để sau này em đi cùng anh cũng chẳng ai dám bàn tán "

" Vậy theo ý anh đi "

Tuyết Vy ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Mỉm cười ưng thuận ngay.

" Cảm ơn em đã đồng ý. Anh sẽ nhờ người coi ngày lành tháng tốt và sẽ chuẩn bị chu đáo cho hôn lễ của chúng ta "
« Chương TrướcChương Tiếp »