Tuyết Vy rốt cuộc chẳng thể về phòng mình được. Cô bị nhốt trong phòng anh cả một ngày trời, phát cáu mà ném chăn gối lung tung.
Tối đến, Khắc Hạo đi vào phòng, thấy bừa bộn quá. Sắc mặt tối sầm lại, gằn mạnh từng chữ.
" Em đang điên cái gì? "
Cô thấy anh vào, thôi loạn nữa, nằm phịch xuống, bứt bứt cái drap giường để thỏa cơn tức trào máu.
Anh nhặt từng cái gối và cái chăn ném lên lại trên giường, một cái gối ôm trúng ngay bụng cô.
" Đau "
Tuyết Vy rít lên, hai tay ôm bụng nhăn mặt. Co người lại như tôm luộc. Khắc Hạo biết mình lỡ tay. Cảm giác tội lỗi trỗi dậy.
" Em đau lắm sao? "
" Thử để tôi chọi cái gối ôm bự như vậy vào bụng anh coi anh có đau không? "
" Thôi, là lỗi của tôi. Tôi giúp em xoa bụng là được "
Tuyết Vy từ chối không cho. Nhưng làm sao Khắc Hạo đồng ý, anh tém gối qua một bên, ngồi dựa lưng vào thành giường. Đem đầu cô cho gối lên đùi mình, lấy hai tay đang ôm bụng đặt xuôi xuống, hai chân cũng chỉnh thành tư thế thẳng.
Bàn tay to lớn của anh luồn vào áo ngủ của cô mà nhẹ nhàng xoa xoa bụng. Tuyết Vy kinh hãi cựa mình, kìm chặt tay anh lại.
" Anh đang lợi dụng tôi đó "
" Em lắm lời quá. Nơi nào của em tôi chưa từng chạm chứ "
Lấy tay cô ra, anh tiếp tục xoa xoa bụng. Cử chỉ rất dịu dàng dường như sợ cô đau, Tuyết Vy buông xuôi chẳng cản nổi anh, ngoan ngoãn chịu đựng.
" Hết đau chưa? "
" Hết rồi "
" Tốt rồi. Đi ngủ thôi "
" Anh không cho tôi về phòng thì anh chịu khó ngủ dưới đất đi "
" Không. Tôi thích ngủ ở giường "
Khắc Hạo sắp chăn gối lại. Để cô nằm ngay ngắn một bên, anh tắt đèn rồi nằm bên cạnh, cái gối ôm bị ném đi không thương tiếc lăn lốc dưới đất.
" Ê, anh ngủ ở dưới đi. Năn nỉ luôn á "
Tuyết Vy hạ mình năn nỉ. Mong anh xiêu lòng mà suy nghĩ lại. Cô mà nằm chung như vậy, rất khó ngủ. Vì sợ anh nửa đêm làm chuyện bậy bạ thì chết.
" Tôi mệt rồi. Em yên lặng đừng làm ồn, tôi cần giấc ngủ ngon "
Anh thừa cơ cô mất phòng bị, ngang nhiên dang tay kéo cô ôm vào lòng. Tuyết Vy đập mặt vào bờ ngực săn chắc của anh, bực bội đánh tán loạn.
" Em có thôi vùng vẫy, đánh đấm loạn xạ không? "
Mắt nhắm mà miệng nói, cô hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn lên ngắm kĩ gương mặt anh. Mỉm cười tà ác.
Bàn tay nhỏ bé giơ lên bóp ngay mũi của Khắc Hạo.
Khó thở nên anh mở hẳn mắt ra. Lườm nguýt cô dữ tợn. Cô thức thời vội rụt tay lại.
" Buông ra đi mà. Tôi không quen ngủ cùng người khác giới đâu "
" Muốn ngủ ngon hay làm chuyện kia "
Anh nói thế thì cô còn gì để nói nữa. Xị mặt, ấm ức trong lòng. Giờ cô thật sự sợ hãi khi bị anh đe dọa làm chuyện kia.
Cứ nhớ đến là lại xấu hổ, đỏ mặt. Xen lẫn trong đó là tủi nhục, đau khổ. Cư nhiên anh nổi giận làm loại chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật khi cô không có năng lực để phản kháng.
Nghĩ đến đó, bản thân giống như bị anh trêu đùa, chà đạp. Hốc mắt nhịn không được có chút đỏ. Tiếng thút thít cũng phát ra nho nhỏ. Cơ thể cô run nhè nhẹ vì tiếng nấc nơi cuống họng.
Khắc Hạo vốn lim dim ngủ, lại thấy người trong lòng run rẩy, đột ngột mở mắt lên tiếng hỏi.
" Sao vậy? "
Tuyết Vy không có trả lời. Hai mắt nhắm chặt lại giả bộ như đã ngủ nhưng cơ thể không ngừng run rẩy trong vòng tay anh. Nước mắt thì lăn dài hai bên má, chạm phải bờ ngực săn chắc.
Giật mình khi biết cô đang khóc, anh luống cuống ngồi dậy. Đem cô giả vờ ngủ làm cho mở mắt.
" Đừng giả bộ ngủ, nói đi sao em lại khóc? "
Hai mắt nhòe đi vì khóc, cô mím chặt môi im lặng. Thấy cô khóc thương tâm như thế, Khắc Hạo chẳng biết phải làm gì.
" Ngoan, nói cho tôi biết lí do sao em khóc? "
Tuyệt nhiên cô duy trì trạng thái im lặng, môi không hé nói lấy nửa lời. Hiện tại cảm giác trong người rất tồi tệ, cô gục mặt nhìn vào chân mình mà liên tục nức nở.
Nước mắt như mưa rơi đầm đìa, ướt đẫm cả gương mặt. Môi bị bặm chặt đến đỏ bật như máu. Khắc Hạo kìm nén sự khó chịu trong lòng. Anh thật muốn quát cô một trận vì không chịu mở miệng nói.
Nhưng vì cô khóc lóc thảm thương nên có chút không nỡ. Dùng hết thảy sự ôn nhu dịu dàng có được, anh dỗ dành.
" Nói với tôi, có phải em khóc vì bất mãn điều gì? "
Tuyết Vy nhất quyết im lặng. Anh càng hỏi, cô càng khóc lớn. Tuyết Vy đang rất kích động, không muốn có anh bên cạnh.
" Em khóc hoài, tôi biết phải làm sao? "
Than thở một câu, anh nâng cằm cô dậy, dùng tay lau hết nước mắt trên mặt.
" Đừng bặm môi, nhả ra mau "
Tuyết Vy day dứt không nín, cũng không nhả môi. Khắc Hạo cuối cùng chịu thua sự cứng đầu lì lợm của cô. Đành bỏ ra khỏi phòng trước khi anh nổi điên lên mất.
Cô thấy anh đi thì dần dần mới nín. Tuột xuống giường tự ý bỏ đi về phòng mình khóa chặt cửa từ bên trong.
Trùm chăn kín mít từ đầu tới chân. Trên người còn mặc thêm mấy cái áo khoác. Điều hòa trong phòng được bật nên cô không thấy nóng lắm. An tâm chìm vào giấc ngủ.