Chương 30

Tuyết Vy được Khắc Hạo bế ra đặt trên giường. Hiện cô đã bất tỉnh. Vì lúc nãy ở trong phòng tắm, cô giằng co với anh. Kết quả cô trượt chân té đập đầu.

Khắc Hạo lục lọi trong tủ quần áo lấy một cái áo sơ mi đen mặc cho cô. Xong anh cũng cầm theo bộ đồ đi thay ra.

Giờ đã trễ, anh nghỉ ở nhà luôn khỏi đến công ty. Chỉ gọi thư kí dặn dò một số việc rồi cúp máy.

Khắc Hạo ngồi một bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Ánh mắt đầy tia yêu thương, sủng nịnh. Cúi đầu hôn nhẹ vào môi cô, anh thỏ thẻ.

" Tôi có được thân xác em nhưng lại không có được trái tim em "

~~~~~~~~~~

Đến trưa, Khắc Hạo mang phần ăn lên trên phòng và ly sữa. Anh thấy Tuyết Vy chưa tỉnh, lấy tay lay lay cô dậy.

" Tuyết Vy, em dậy đi "

Cô khẽ cựa mình, mơ màng mở mắt. Đầu có chút đau, thân thể lại không mấy thoải mái. Cô khó chịu ưʍ..ưʍ..vài tiếng.

" Tôi sao còn ở trong phòng anh "

" Đừng quan tâm chuyện đó nữa. Giờ em ăn trưa đi "

Khắc Hạo lấy cơm và thức ăn đặt lên đầu tủ cạnh giường cho Tuyết Vy. Cô chống tay ngồi dựa vào thành giường. Một chút sức lực cũng không còn. Cô chỉ giương mắt nhìn anh với vẻ mặt vô cảm.

" Nhanh ăn đi "

"….."

Thấy cô không hề nhúc nhích. Anh kiên nhẫn ngồi chờ đợi. Thời gian tích tắc trôi qua, mới đây đã gần 10', cơm canh gần nguội lạnh. Khắc Hạo mới quyết ép cô ăn.

Múc một muỗng cơm và ít thức ăn, anh bóp cằm cô nhét vào miệng. Tuyết Vy ngậm lại, không có nhai.

" Nhai nuốt xuống "

Anh ra lệnh, cô bỏ ngoài tai. Cứng đầu bướng bỉnh chẳng chịu nghe. Cô đang cố chống đối lại lệnh anh.

" Em còn xem nhẹ lời tôi nói. Em có tin bản thân mình khỏi rời xuống giường nửa bước không? "

Dụng ý trong câu nói đó rõ mồn một. Nghe là hiểu liền nên cô nhẫn nhịn nhai cơm nuốt xuống bụng.

" Ngoan như vậy thì sẽ tốt cho em hơn "

Và sự việc sau đó tiếp diễn. Anh đút cô ăn, thoáng chốc đã sạch sẽ phần ăn trưa. Vì ban sáng không có bỏ bụng thứ gì nên cô ăn rất nhiều. Trông rất ngon miệng.

" Này, anh tránh ra để tôi về phòng đi "

Ăn xong, cô lên tiếng đề nghị. Anh vẫn coi như mắt ngơ tai điếc làm bộ chẳng nghe thấy, lẳng lặng thu dọn bát muỗng đũa bỏ vào khay.

" Khắc Hạo, nghe tôi nói không? "

" Ê, giỡn với tôi hả? "

Tuyết Vy nếu không phải vì mệt và tay chân rã rời, hạ thân đau nhức thì cô đã giơ chân đá anh sang chỗ khác rồi.

" Từ đây em là nữ nhân của tôi. Vì vậy cứ ngoan ngoãn ở chung một phòng "

Khắc Hạo cười cười nói. Lời anh vừa mới dứt, liền bị một chiếc gối bay thẳng vào mặt.

" Ai là nữ nhân của anh? Đồ biếи ŧɦái cút ra cho tôi đi "

Tuyết Vy phẫn nộ trừng mắt, nắm lấy cổ áo Khắc Hạo giật giật liên hồi. Vì cô mặc chiếc áo sơ mi phong phanh bên trong lại không có đồ lót nên cảnh xuân lồ lộ hiện ra.

Anh phải đỏ cả mang tai, nuốt nước bọt, gỡ tay cô ra.

" Em dừng đi. Nhìn xem bản thân em có gì che đậy kín đáo không mà vô ý quyến rũ tôi? "

Tuyết Vy lúc này mới nhìn xuống, cô đỏ mặt, kéo cái chăn đắp kín lại. Lắp bắp nói.

" Anh tránh ra đi. Tôi về phòng "

" Ở yên đó. Cấm bàn cãi. Em còn nói, tôi còn đủ sức để hành em tiếp đó "

" Anh vô lại. Tại sao thích ức hϊếp tôi? "

Vùi mặt vào chăn, co gối úp mặt xuống. Tuyết Vy tự thấy rằng mình rất yếu đuối vô dụng, không đủ mạnh mẽ để thoát khỏi sự ràng buộc hù dọa của anh.

Càng nghĩ càng tủi, càng uất ức.

Khắc Hạo đưa tay vuốt tóc cô. Cất giọng vỗ về.

" Tôi xin lỗi. Em đừng như vậy nữa. Dù gì tôi và em đã làm chuyện kia thì em cũng phải nghĩ tới chuyện chấp nhận tôi đi chứ. Em cứ cứng đầu thì em là người chịu khổ nhiều đó "

" Cái đó tôi bị anh cưỡng bức mà "

Tuyết Vy ngóc đầu dậy, thẳng thắn nói ra. Gương mặt hơi đo đỏ vì ngại khi nhớ lại.

" Ai mượn em chọc giận và thách thức tôi "

" Tôi chỉ bức xúc mới không chịu nghe lời đe dọa của anh thôi. Ai ngờ mới nói mấy câu khiến anh làm thật chứ "

" Là em bức xúc không đúng thời điểm. Lỗi một phần cũng tại em mà ra "

Anh dịu dàng nói, ánh mắt sâu hun hút trực diện nhìn thẳng vào cặp mắt sáng long lanh của cô. Tuyết Vy hừ hừ trong miệng. Bướng bỉnh đẩy anh sang một bên. Nhích nhích ra mép giường, ý muốn bước xuống.

Anh thấy hành động ngu ngốc chọc tức của Tuyết Vy. Dịu dàng chuyển sang giận dữ, đẩy ngã cô nằm xuống, anh chống tay cúi người, chằm chằm nhìn.

" Em gan lớn nhỉ? Mềm mỏng không chịu nghe. Muốn tôi thô bạo như lúc sáng sao? "

" Tránh chỗ khác ngay "

Cô gượng ngồi dậy nhưng lần nào cũng bị anh đẩy ngã xuống. Bất lực nằm im đối thoại cùng anh.

" Tôi không tránh. Em mà còn tự ý rời khỏi phòng, hậu quả chuốc vào thân, em chắc chịu nổi chứ? "

" Tôi..tôi..không biết "

Cô lảng tránh ánh mắt nóng rực lửa toát ra từ anh, nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu sang bên trái nhìn về phía cửa sổ.

Khắc Hạo mỉm cười hài lòng. Anh hôn vào má cô xong mới chịu ngồi dậy bưng cái khay ra ngoài.

Nghe tiếng đóng cửa, cô mới mở mắt, lấy tay ra sức chùi chùi lên má.

" Khốn kiếp, anh ta thừa cơ chiếm tiện nghi của mình "