Chương 27

" Tuyết Nhi, tối nay anh với em đi ăn nhà hàng "

Phong Lãnh ôm Tuyết Nhi trong lòng, chúi đầu vào tóc cô hít hương thơm dịu nhẹ toát ra. Cô không trả lời chỉ gật nhẹ đầu như ngầm đồng ý.

" Tuyết Nhi, em có nhìn ra Khắc Hạo thích Tuyết Vy khômg? "

Anh như chợt nhớ ra điều quan trọng nói với cô. Từ lần tổ chức tiệc nướng, anh đã để ý Khắc Hạo đối với Tuyết Vy rất quan tâm, đôi lúc còn thấy mỉm cười.

Mà trong trí nhớ của anh, người bạn này lạnh hơn cả đá có biết dịu dàng, cười ôn nhu với bất cứ ai đâu. Chắc hẳn là thích Tuyết Vy nên mới thay đổi như vậy.

" Em cũng nhận ra. Nhưng Tuyết Vy em ấy không thích thì phải "

Tuyết Nhi ậm ừ đưa ra câu trả lời kèm theo là một câu khẳng định em cô không thích Khắc Hạo.

" Sao em biết? "

Anh thắc mắc nhìn cô. Theo anh thấy thì Tuyết Vy cũng nghe lời Khắc Hạo, ánh mắt nhìn Khắc Hạo đâu có chán ghét. Như vậy không phải đã thích rồi sao?

" Vì em quan sát thấy Tuyết Vy tuy không còn chán ghét, cãi lời Khắc Hạo. Nhưng Tuyết Vy là người có một trái tim sắt đá, chẳng biết rung động là gì? Tình yêu đối với em ấy lại là một thứ xa xỉ, là một liều thuốc độc có thể gϊếŧ chết em ấy. Nên em ấy thà rằng cả đời cô độc chứ không muốn yêu "

Tuyết Nhi cặn kẽ nói rõ rành mạch từng lời từng chữ cho anh nghe.

" Sao em khác với Tuyết Vy một trời một vực vậy? "

" Đương nhiên rồi, em là em, Tuyết Vy là Tuyết Vy. Sao có thể giống nhau được. Em ấy sắt đá, em ấm áp. Chứ nếu em mà sắt đá, anh dám chắc có được em "

Tuyết Nhi cao giọng, nghiêng mặt một bên nhìn thẳng vào mắt anh. Phong Lãnh cười trừ hôn vào má cô.

" Vậy em tính sao? Có muốn giúp họ đến với nhau để hạnh phúc như chúng ta không? "

" Không nên. Tuyết Vy biết được là giận em cho coi. Anh nên biết tình yêu tự nhiên là tốt nhất không nên cưỡng cầu để có được "

Tuyết Nhi nói xong che miệng ngáp một cái.

" Phong Lãnh, em buồn ngủ "

" Vậy chúng ta lên phòng "

Phong Lãnh bế Tuyết Nhi theo kiểu công chúa, sải bước đi lên lầu. Cô nằm trong vòng tay anh, lim dim ngủ say.

~~~~~~~~~~~~~~

Đến tối.

" Tuyết Nhi, em dậy đi. Chúng ta đi ăn nhà hàng "

Phong Lãnh vất vả đánh thức Tuyết Nhi. Cô đã ngủ từ trưa đến giờ, biết mấy tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa đủ sao?

Cứ nằm ì trên giường lăn lộn không chịu dậy. Mắt nhắm nghiền, anh đυ.ng tới thì khua chân múa tay đánh bừa vào không trung, cất giọng ngái ngủ.

" Em không muốn đi ăn nhà hàng nữa đâu. Ở nhà ngủ sướиɠ hơn "

Phong Lãnh trán đầy hắc tuyến. Anh không biết nói sao với cô luôn. Lật lọng vừa phải thôi chứ.

" Em đã đồng ý tối nay đi nhà hàng. Giờ em lại hủy bỏ "

" Thôi, em thích ngủ hơn ăn. Anh đừng ồn nữa, yên để em ngủ "

Tuyết Nhi nói câu cuối cùng rồi tiếp tục giấc ngủ ngon mơ đẹp của mình. Anh bó tay với cô. Chịu thua vậy.

Chiều người yêu là trên hết mà.

Để cô nằm ngủ, anh xuống nhà đích thân vào bếp nấu bữa tối. Vì dự định đi nhà hàng nên anh cho mọi người hầu trong nhà nghỉ ngơi sớm.

Phong Lãnh một mình lăn lộn trong bếp. Một mảnh hỗn độn không quá năm phút đã xuất hiện.

Căn bếp thành bãi chiến trường, rau cải lẫn lộn rơi rớt từ trên bàn xuống sàn nhà. Trứng gà, trứng vịt lúc nãy anh đập vào tô mà không may rớt hẳn xuống sàn, anh loay hoay đạp phải thế là trượt chân té.

Tay đang cầm cái chảo đổ dầu ăn để chiên thịt đã được ướp sẵn cất trong tủ lạnh, vì mất đà bất ngờ. Anh giật mình quăng luôn cái chảo.

Dầu trong chảo văng lên không trung, nhĩu đầy sàn, kể cả trên đầu anh. Phong Lãnh ngồi bệch dưới đất, chống tay đứng dậy.

Oạch.

Một cú tiếp đất nữa diễn ra. Cái này không hề nhẹ chút nào. Mông như muốn bị dập nát, đau ghê gớm.

Anh ngồi yên trên sàn, đợi cơn đau dịu hẳn mới đứng lên. Cẩn thận né né mấy chỗ trơn trợt, lấy chảo khác đổ dầu vào bắt lên bếp chiên thịt.

Lấy củ carot đã bào vỏ xong rửa sạch để ráo nước nãy giờ. Đem lại thớt sắt sắt. Vừa sắt vừa trông chừng chảo thịt. Củ carot bị bàn tay anh hành hạ, từng lát cắt chẳng ra cái gì. Cái mỏng tanh, cái vừa vừa, cái dày cui.

" Ui "

Anh cắt trúng phải tay, vội vàng đưa lên miệng ngậm chặt cầm máu.

" Phong Lãnh, anh đang nấu ăn? "

Tuyết Nhi ngủ cho đã. Đi xuống nhà thì không thấy anh, nghe tiếng lục đυ.c trong bếp, tò mò đi vào. Bắt gặp anh trong bộ dạng thê thảm, cô nén cười hỏi cho có lệ.

" Yaaa…thịt khét "

Phong Lãnh nghe tiếng cô, tầm chú ý chuyển dời, không lo canh thịt trên chảo. Kết quả thịt khét đen thui.

Phong Lãnh nóng vội đến mức làm dầu nóng văng trúng tay. Tuyết Nhi chịu không nổi cảnh này. Chạy ù vào.

Oạch.

Đập đầu xuống sàn nhà một cách không thương tiếc. Trán đỏ tấy có dấu hiệu sưng lên một cục.

Phong Lãnh nghe tiếng mới tắt bếp, hốt hoảng vươn tay đỡ cô dậy.

" Em không sao chứ? "

" Không sao. Anh làm gì mà sàn nhà trơn thế "

" Lúc nãy anh làm đổ dầu ăn. Nãy anh cũng té hết hai lần nhưng xem ra đỡ hơn em "

" Anh ra ngoài đi. Em dọn dẹp cho. Lát em nấu tạm mì trứng cho chúng ta ăn. Rồi luộc một cái trứng gà, anh giúp em lăn trên trán nha! "

Tuyết Vy bám vào tay anh đứng dậy, nói với anh hãy ra ngoài. Phong Lãnh chần chừ, anh chỉ muốn nấu cho cô ăn. Ai dè thành kẻ phá hoại căn bếp. Khiến cho cô ngã.

Cảm giác bản thân đầy tội lỗi.

" Anh về phòng tắm. Phiền em giúp anh dọn dẹp. Anh sẽ đền bù cho em sau "

" Không cần anh đền bù gì đâu. Tại em ham ngủ không chịu đi ăn nhà hàng, hại anh phải vào bếp. Em thấy thương anh nhiều quá "

Tuyết Nhi hai mắt rưng rưng nhìn Phong Lãnh. Bộ dạng nhếch nhác của anh trông rõ tội. Một thiếu gia như anh phải lăn vào bếp. Quả là một cực hình.

" Đừng khóc. Anh không trách em ham ngủ "

" Em không khóc, anh về phòng tắm đi. Em bắt đầu dọn dẹp đây "

Tuyết Nhi quẹt quẹt hai mắt. Mỉm cười nhìn anh, cô sắn tay áo lên, ngồi xổm xuống sàn dọn dẹp. Anh cũng đi về phòng tắm, người anh chẳng ra làm sao cả.

Vừa nhơn nhớt tanh mùi trứng, còn trơn trơn của dầu ăn. Hòa vào nhau chẳng thể chịu nổi.

Kinh khủng khϊếp.