Chương 25

Phong Lãnh về tới nhà, lên đến phòng thì Tuyết Nhi nằm ôm gối ôm ngủ từ khi nào. Mặt vùi trong chăn hết sức đáng yêu. Dựa vào ánh đèn ngủ le lói trong phòng, anh nhẹ nhàng di chuyển từng bước một.

Hầu như không dám làm ầm ầm, sợ kinh động đến cô. Phong Lãnh lấy quần áo đi nhanh vào phòng tắm.

10 phút sau, anh đi ra. Leo lên giường giật gối ôm ném đi. Tham lam kéo Tuyết Nhi vào lòng mình, tận hưởng giây phút ngọt ngào.

Khẽ hôn vào má cô, anh nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

~~~~~~~~~~

Sáng chủ nhật cuối tuần là một ngày đẹp trời. Phong Lãnh ngủ ngon trên chiếc giường rộng lớn, êm ái. Bàn tay anh sờ sờ vào chỗ trống bên cạnh.

Trống rỗng.

Không có độ ấm.

Anh cựa quậy thức tỉnh. Mở mắt nhìn vào bên cạnh.

" Tuyết Nhi này đi đâu rồi? "

" Em đây nè "

Lời anh vừa dứt, Tuyết Nhi từ trong phòng tắm bước ra. Trên tay còn cầm cái áo sơ mi trắng hôm qua anh mặc.

Hình như cô hôm nay hơi lại. Cặp mắt nhìn anh luôn tóe lửa như muốn nuốt chửng cả anh.

Phong Lãnh rùng mình một cái. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm anh tỉnh hẳn. Bật người ngồi dậy, thao tháo nhìn cô.

" Đây là dấu gì? Anh biết rõ đúng không? "

Tuyết Nhi cầm cái áo sơ mi trắng đi lại trước mặt anh. Tay chỉ vào vệt đỏ trên áo. Gương mặt ghen tuông thấy rõ.

" Dấu son môi. Chắc là hôm qua do Quân Ý cô ta cố ý lưu lại trên áo anh "

Phong Lãnh nhăn nhó giải thích. Anh hôm qua vì mệt nên không để ý đến áo mình lắm. Hôm nay Tuyết Nhi phát hiện, anh thật không biết nói gì hơn.

Nhưng nhìn bộ mặt hờn dỗi ghen tuông của cô. Anh vui mừng trong lòng.

Vì bấy lâu nay anh có tiếp xúc gần với nữ nhân nào, cô đều không phản ứng.

Nay lại ghen tuông. Chứng tỏ tình yêu cô dành cho anh sâu đậm dường nào.

" Ha..anh giỏi quá! Anh đi dự tiệc ôm ấp cô gái khác sao? "

Tuyết Nhi gương mặt như bà la sát, hầm hầm sát khí. Mới sáng bảnh mắt, định đi lấy quần áo giặt đem phơi.

Ai ngờ, bắt gặp cái áo dính dấu son. Trong lòng liền dấy lên một trận cảm xúc ghen tuông và nghi ngờ lẫn lộn. Cô nhất định phải cùng anh nói rõ.

" Anh không có ôm cô ta. Cô ta tự nhào vào lòng anh "

Phong Lãnh tỏ vẻ uất ức để chứng minh bản thân không làm điều gì có lỗi với cô.

" Lấy gì để tin anh? "

Tuyết Nhi hừ lạnh, dò xét anh từ trên xuống dưới. Anh cười cười, kéo cô ngã vào lòng mình, tỳ đầu lên mái tóc cô.

" Lấy thân thể và trái tim của anh "

Tuyết Nhi cười nhẹ đầy thẹn thùng, ngước lên hôn vào môi anh.

" Hừ…em tin anh. Được rồi, anh đi đánh răng rửa mặt đi. Chúng ta sẽ ăn sáng"

~~~~~~~~~~~

Cặp Phong Lãnh và Tuyết Nhi thì tình chàng ý thϊếp, hường phấn bay lung tung. Không gian riêng tư của hai người lãng mạn cực kì khiến ai nhìn vào không ghen tị mới lạ.

Trái ngược với hai người, cặp Khắc Hạo và Tuyết Vy lại không thuận buồm xuôi gió lắm.

Vì người đuổi kẻ chạy. Cứ như mặt trời mặt trăng mãi mãi không dung hòa.

Khắc Hạo hôm nay thật sự muốn dành cả ngày chủ nhật để dẫn Tuyết Vy đi chơi. Ngụ ý là giúp tăng hảo cảm giữa hai người. Nhưng chả mấy như ý muốn, không xuông xẻ lắm.

Anh đang chật vật dẹp đi dáng vẻ lạnh lùng, cứng nhắc mà ôn nhu ngỏ lời.

" Tuyết Vy, em có muốn đi chơi? "

" Tôi không đi đâu. Anh muốn đi thì đi một mình đi "

Tuyết Vy phũ như chưa từng được phũ.

Vẻ mặt tỉnh bơ không có cảm giác tội lỗi chút nào khi lỡ làm Khắc Hạo buồn.

" Em đi với tôi đi "

" Thôi, không đi đâu. Tôi mà đi ra ngoài. Nếu ý nghĩ bỏ đi nảy lên trong đầu đột ngột. Dám chắc lần này tôi sẽ biến mất, rất khó để tìm ra "

Tuyết Vy bình thản nói. Lời cô nói đều xuất phát từ nội tâm. Toàn bộ là lời thật, không có câu nào là giả.

Cô mà được tự do ra bên ngoài. Cô sẽ có suy nghĩ đó nữa cho mà coi. Và nếu thật sự thì cô nhất định bỏ đi lên một hòn đảo vắng người tự mình sinh sống.

Như vậy không phải khó tìm lắm sao?

Khắc Hạo nghe thấy thế lòng liền chùng xuống. Ánh mắt sắc lạnh ngày nào giờ toàn là nỗi u buồn chất chứa. Anh côz dặn lòng mình, cô đã không thích thì anh cũng không ép.

" Được rồi, tôi cũng không còn hứng đi nữa. Tôi lên phòng, em ở dưới nhà có muốn ăn gì thì kêu quản gia làm "

" Ờ, tôi biết rồi. Tôi cũng ra vườn tìm Bông Tuyết đùa nghịch "

Tuyết Vy gật gật đầu nói. Không còn việc gì, từ trong phòng khách quay người đi thẳng ra sân, rẽ hướng bên trái tìm đến ngoài vườn.

L*иg ngực Khắc Hạo khẽ nhói lên. Anh chưa từng nghĩ tới yêu đơn phương lại đau đến vậy.

Trước đây anh luôn cho rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ yêu Tuyết Vy hay cô gái có tính cách như cô.

Nhưng bây giờ, hiện thực đã xảy ra.

Anh có ý theo đuổi cô. Cô lại chẳng thèm để ý. Không cho anh cơ hội.

Anh tự hỏi chính mình.

Bông Tuyết chỉ là sủng vật mà em còn dành thời gian tìm hiểu vui đùa cùng nó? Nhưng sao em lại không dành thời gian chú ý đến tôi dù là một chút?

Phải chăng lòng dạ em sắt đá hơn ai hết?