Hôm nay, chính thức bắt đầu ngày tập huấn. Sáng sớm đúng 7h30 mọi người trong cơ quan đã tập trung tại hội trường và đoàn quân nhân cũng đã có mặt tại đây, đang tiến hành sắp đội hình cho chỉnh tề. Cơ quan Nguyên chỉ có hai mươi tám thành viên nên công việc bố trí cũng dễ dàng.
Sau khi ngay ngắn tất cả thì đoàn chỉ huy quân sự cũng bắt đầu tuyên bố lý do, giới thiệu thành phần chỉ huy tham gia tập huấn và chính thức đi vào tập huấn. Anh chính là đội trưởng đội tập huấn hôm nay.
Qua giới thiệu thành viên thì biết được, thì ra anh là Trần Thành Trung hiện đang là Trung tá sư đoàn Pháo Binh và năm nay anh tròn 38 cái xuân xanh. Thế là mọi người ghẹo hỏi anh đã có vợ chưa thì anh cũng cười và trả lời rằng.
Hiện đang tìm và chắc sắp tìm thấy rồi trong khi miệng thì nói còn mắt thì nhìn vào cô gái nào đó đang ngốc nghếch nói chuyện với Chị đồng nghiệp bên cạnh về việc sáng nay xíu nữa là trễ, mà không hề hay biết mình đã bị nằm trong tầm ngắm của Trung tá.
Sau các thủ tục mọi người chính thức đi vào công tác tập huấn, nói là tập huấn nhưng thực chất là vừa giảng lý thuyết và vừa tiến hành thực hành để mọi người bên dưới nhìn và hiểu, đồng thời cũng yêu cầu các học viên bên dưới lên tiến hành thử nghiệm, để nắm bắt cách thức tốt hơn.
Không hiểu sao anh giảng mà cứ một lúc lại đi đến bên cạnh Nguyên đứng ở đó và giảng cho cả hội trường, điều đó làm cô rất hồi hợp sợ bị gọi lên thực hành, cũng may có lẽ anh cũng hiểu được tâm lý của con nhỏ nhác gang này nên đã thương tình mà tha cho.
Mãi cho đến sau này khi hai người về một nhà cùng nhau tâm sự thì nhắc lại chuyện này, anh mới nói: "Lúc đó anh đã bật đèn xanh cho em như vậy rồi mà em vẫn ngốc không nhận ra làm anh tức muốn độn thổ luôn."
Thời gian học buổi sáng nhanh chóng kết thúc và còn buổi chiều nữa, nên mọi người nghỉ ngơi để chiều tiếp tục phần nội dung còn lại. Lúc này cũng đã hơn 11h00 trưa, cơ quan mời đoàn chỉ huy đi dùng cơm trưa nhưng các anh từ chối nói hiện tại phải về sư đoàn để giải quyết một số việc rồi chiều tới tập huấn tiếp. Nên vừa xong thì anh lên xe biển số màu đỏ và rời đi.
Nhìn anh rất bận rộn, mà cũng đúng người ta là trung tá mà có bao nhiêu việc phải làm. Vì thế mọi người nói chiều nay nhất định phải mời đoàn một bữa cơm mới được nếu không ngại lắm.
Còn anh thì lên xe rồi mà đầu óc cứ nghĩ về cô gái ngốc nghếch kia, anh biết mình đã bị cô nắm giữ trái tim mất tiêu rồi, không còn lối thoát. Anh cảm thấy rất vui vì hôm nay được nhìn cô thật nhiều thật nhiều.
Anh đang suy nghĩ thì có đồng chí bên cạnh lên tiếng: "Sếp giờ em đưa anh về sư đoàn rồi em về ăn cơm xong chiều em đi với thiếu úy nhé!" thế nhưng thật không ngờ anh lại lên tiếng: "Chiều cậu đi đúng giờ qua đón tôi cùng đi, tôi phải hoàn thành tập huấn hôm nay chứ, đã nói với người ta là tập huấn cả ngày, đâu thể đổi người được."
Anh vừa nói xong làm cho các đồng chí cấp dưới trong xe đều há hốc mềm, phải biết rằng trước giờ mỗi đợt tập huấn kiểu thế này anh chỉ tới tuyên bố lý do rồi bắt đầu rời đi về sư đoàn làm việc, không ngờ lần này anh chẳng những giảng cả buổi sáng mà còn định giảng cả buổi chiều nữa. Đúng là chuyện lạ có thật là đây.
Mọi người đều đang không biết nguyên nhân nào làm Sếp mình thay đổi 180 độ như thế thì anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của mọi người bằng một câu nói: "Các cậu chiều nay phải thực hành cho thật nghiêm túc cho tôi, đừng để người ta nói người của tôi làm việc không nghiêm túc là về tôi cho các cậu chạy năm mươi vòng sân huấn luyện đó." Đúng là làm dụng chức quyền đây mà.
Thế là các đồng chí biết thân biết phận mà im re không dám hó hé phải nói Sếp là người đặc biết nghiêm khắc, huấn luyện lính như con không đẻ, ai cũng phải sợ khi nghe đến tên của Trung tá Trung.
Và buổi chiều cũng đã đến, anh đến đúng giờ và bắt đầu ngay vào công tác huấn luyện mà không có một chút hoạt đồng dư thừa nào, đúng là tác phong quân đội có khác, thật đáng sợ mà mọi người đều đang nghĩ thầm như vậy, nhưng không dám nói ra. Vì nhìn anh đẹp trai phong độ thế nhưng sự uy nghiêm kia toát ra từ trong con người anh khiến ai cũng phải nể phục.
Buổi chiều thời tiết rất khó chịu nhưng cũng không làm ảnh hưởng gì đến công tác huấn luyện của cả hội trường. Mọi người rất chuyên tâm công việc và cũng đã đạt được kết quả như ý.
Anh cũng không quên kết hợp việc chung làm việc riêng, vẫn như cũ anh cũng đi qua đi lại bên cạnh cô và đứng ngang hàng với cô thật lâu. Điều này làm cả hai phải xao động nhưng không ai có biểu hiện ra ngoài.
Sau khi kết thúc buổi tập huấn chiều nay, Giám đốc cơ quan cô mời anh và các đồng chí của đoàn dùng cơm chiều, và vì sợ anh từ chối nên đã nói rất nhiệt tình, khiến anh cùng đoàn không thể từ chối được, nên mọi người đồng ý dùng cơm chiều. Nhưng anh nói: "Thật ra đây là công việc của chúng tôi, cơ quan mình không cần phải quá bận tâm đâu."
Thế là cả cơ quan và đoàn của anh cùng nhau đi qua quán gần cơ quan cô dùng bữa cơm chiều ấm áp. Trong bữa cơm mọi người nói chuyện vui vẻ. Anh thì được các sếp của cơ quan cô tiếp đãi rất nhiệt tình thế nhưng vô tình hay cố ý anh luôn hướng ánh mắt về hướng cô gái nhỏ đang ngồi ăn cùng đồng nghiệp rất vui vẻ. Nhìn cô ăn anh cũng cảm thấy hạnh phúc.
Bữa cơm kết thúc mọi người cùng nhau ra về và anh lịch sự chào tất cả mọi người rồi lên xe cùng cấp dưới của mình về đơn vị. Lên xe anh không quên nhìn vào kính chiếu hậu có cô gái đang đứng nói chuyện cùng đồng nghiệp và chuẩn bị ra về. Anh luyến tiếc nhìn cô đi càng xa và chỉ muốn được nhìn cô mãi thôi.
Anh không biết lúc này đây trong lòng mình đã chiếm trọn hình ảnh của cô gái ấy. Anh thấy hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Và anh cũng biết mình đã không thể bỏ lỡ cô, anh nhất định sẽ cùng cô đi hết quảng đời còn lại của cuộc đời mình, anh đã ra quyết tâm như thế.
Còn cô gái của chúng ta thì mặt dù trong lòng giao động nhưng không chắc chắn mình có phải đã động lòng với người ta hay không, và cô cũng không giám thể hiện ra ngoài vì không biết người ta có thích mình hay không. Hơn nữa cô biết khoảng cách giữa anh và cô xa quá nên không thể nghĩ gì hơn. Có thể anh đã có người thích nên mình không nên mơ mộng quá nhiều về anh.
Về đến nhà cô đi tắm rồi chơi với các cháu của mình mà không hề hay biết ở trong đơn vị quân khu có một người đang vừa làm việc vừa nhớ về hình ảnh của cô gái ấy. Anh cầm điện thoại lên nhìn thấy số điện thoại của cô mà không biết có nên gọi cô không, gọi cô thì nói gì bây giờ và anh thật sự rất muốn được gặp và nói chuyện cùng với cô.
Anh thấy mình nhớ cô. Và anh kết bạn zalo với cô mà sao cô chưa chấp nhận lời mời kết bạn của anh, làm anh rất nôn nóng. Anh nhìn điện thoại đi qua đi lại trong phòng mà không biết cô ở bên này đang cầm điện thoại vừa nhìn thấy lời mời kết bạn của ai đó, cô không biết đó là anh nên vào xem trang cá nhân thì chẳng thấy có gì.
Cô làm sao biết được trước giờ anh không dùng zalo chỉ dùng mail và gọi trực tiếp, mới lúc về có cậu lính nói chuyện với bạn gái bằng zalo nên anh mới biết thì ra dùng zalo thì có thể nhìn được mặt bạn gái. Thế là anh không chờ đợi mà tra cứu và cài đặt zalo xong thì gửi lời mời kết bạn tới cô.
Thế nhưng nãy giờ đã 10 phút trôi qua mà sao cô vẫn chưa chấp nhận kết bạn với anh. Anh thì cứ hồi hợp chờ đợi cô đồng ý còn ở bên kia thì cô vì không biết là ai nên đã từ chối kết bạn, sau đó đi xạc pin điện thoại rồi xuống dưới nhà chơi với cháu, mà không hề hay biết chỉ một chút bỏ qua của mình mà anh đang đau lòng vì không những cô không đồng ý mà còn từ chối anh.
Anh là ai chứ anh đã nói đời này cô không thoát khỏi anh nên anh tiếp tục gửi lời mời kết bạn và lần này anh còn chủ động hơn nhắn tin người lạ với cô rằng: "Em ơi, hôm nay anh có gặp em ở cơ quan, nên rất muốn kết bạn với em để hỏi một số vấn đề về buổi tập huấn để làm báo cáo."
(Còn tiếp).