Hai ngày sau, Bạch Nam Sơn nhấc vali, ra khỏi cổng chùa Ngân Hạnh. Ngân Hạnh vẫy đuôi đi theo cô đến bờ sông. Cậu hỏi cô: “Cậu sẽ quay lại chứ?”
Lòng cô cũng không dám chắc. Cô đáp: “Chắc là có.”
“Vậy tôi sẽ ở đây chờ cậu quay lại.”
“Được.” Bạch Nam Sơn cong cong khóe mắt rồi trèo lên đò ngang.
Người chèo thuyền cầm mái chèo, con thuyền nhỏ khẽ lắc lư, làm gợn nước lăn tăn. Bạch Nam Sơn nhìn sang cánh đồng hoang, chú sói xám vẫn ngồi bên bờ dõi mắt nhìn cô.
Sau khi nằm lên bàn phẫu thuật, không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy càng lúc càng mệt rã rời, mãi mãi không thể tỉnh lại được nữa.
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy bác sĩ nói gì đó, tiếng khóc của ông nội bà nội lập tức truyền tới.
Cô hiểu rồi, chắc chắn cô chính là người xui xẻo duy nhất thất bại, không phải người may mắn thuộc 90% thành công.
Trước lúc nhắm mắt, trong đầu cô bỗng hiện ra cánh đồng hoa hồng dại nở khắp núi. Ý thức trở nên mơ hồ, cô ngỡ như mình đã trở về ngôi chìa cổ ấy, ngồi trên bồ đoàn, cô và Ngân Hạnh lại dựa vào nhau.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, lòng bàn tay cô vẫn đang cầm một bông tường vi đã héo úa.
Dường như đóa tường vi bay theo làn gió, tới lòng bàn tay Ngân Hạnh, nói với cậu tiếng lòng của cô: “Sau khi gặp cậu, cuộc sống vừa tối tăm vừa nhàm chán của tôi cuối cùng cũng đã có sức sống. Tôi không còn tuyệt vọng, hờ hững, nóng nảy nữa. Bởi sự dịu dàng của cậu mà cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm cởi bỏ vỏ bọc lạnh lùng của mình, dè dặt để lộ trái tim mong manh, yếu đuối trước mặt cậu. Mặc dù tôi và cậu chỉ quen nhau mấy tháng nhưng cậu đã sớm trở thành một phần sinh mệnh của tôi.”