Chương 2: Con trai con gái sắp rời xa mẹ

"Nhanh đi đổi một viên trong suốt tròn lớn, kim cương không sáng thì có nghĩa lý gì chứ."

"Mẹ, đây điều là chuyện vặt thôi mà."

Bà Mạch ngẫm nghĩ, nói thế không đúng.

Đây là chuyện lớn, con gái sắp kết hôn rồi.

Hết thảy chuyện cũ vụn vặt đã trôi qua suốt bao nhiêu năm, nay tất cả đều hiện rõ mồn một như mở ra một quyển sách.

Bà Mạch thực sự không thể tin được thời gian lại trôi nhanh như vậy.

Dáng vẻ của Thừa Hoan nhỏ bé loạng choạng tập đi còn rõ mồn một trước mắt, hồi nhỏ con bé không có tóc, người ta luôn nghĩ đứa bé có khuôn mặt tròn trịa đó là con trai.

Rất nhanh bà Mạch lại có bé thứ hai, mắt thấy Thừa Hoan mới hơn 4 tuổi đã sắp làm chị, bà vô cùng thương con gái lớn, cứ luôn ôm trong tay, phải đến khi chân sưng lên, mời nghe theo dặn dò của bác sĩ, chịu để cho Thừa Hoan tự chạy nhảy.

Bức ảnh chụp đầu tiên của Thừa Hoan còn treo trong phòng, con gái mặc váy màu hồng mới tinh, tóc tết xinh xắn. . . hôm nay sắp kết hôn rồi.

Bà biết Thừa Hoan cùng Tân Gia Lượng hẹn hò đã được một thời gian, không ngờ nhanh như vậy đã nói tới kết hôn.

"Không phải nói hiện tại lưu hành hơn ba mươi tuổi mới kết hôn sao?"

"Gia Lượng đã 30 tuổi rồi.”

"A, nói như vậy, là cậu ta tương đối nóng ruột?"

"Mẹ, tất cả chỉ là thuận lý thành chương, không có ai sốt ruột.

“Mọi chuyện đều làm xong rồi chứ?"

Thừa Hoan có chút bất ngờ, "Làm chuyện gì?"

Bà Mạch giật mình, "Thuê nhà mới, bố trí phòng cưới, chuẩn bị tiệc rươu, làm lễ phục, vài chuyện nữa, con không biết sao?"

Thừa Hoan nở nụ cười, nói: "Năng lực làm việc của hai đứa con khá lắm, xin mẹ đừng lo lắng."

Thừa Tảo ở một bên nói: "Sính lễ, đừng quên hỏi hắn sính lễ."

Thừa Hoan xoay đầu lại, "Thu tiền biếu xong, mẹ phải cùng con đi làm sính lễ."

Thừa Tảo sửng sốt, "Có chuyện như vậy nữa à?"

"Đạo lý Kinh tế học lấy vật đổi vật em không hiểu à?"

Bà Mạch hỏi: "Con gặp bố mẹ bên nhà họ Tân chưa?"

"Con và bố mẹ anh ấy vẫn định kỳ uống trà chiều, đúng rồi, gia trưởng hai bên chắc nên gặp mặt, mẹ, mẹ bao giờ thì tiện?"

Lúc này Bà Mạch mới nhớ tới món ăn trong bếp còn chưa xào xong, vội vào bật lại bếp.

Thừa Hoan đi theo phía sau mẹ, nơi nấu ba bữa uống trà ngày đó thực ra không thể chứa nổi hai người, bốn góc và giá treo tường chất đầy bộ đồ ăn, một góc trên mặt đất còn có lại rau dưa hoa quả chưa dọn dẹp.

Thừa Hoan đã vào căn bếp này rất nhiều lần, nhiều lần cảm khái phụ nữ nấu nướng không dễ gì, từ nhỏ đến lớn đều nghĩ: Có một căn bếp lớn hơn thì tốt. nhà không có ống dẫn gas, chỉ dùng được một can gas, bình gas hóa lỏng đã cạn, phải nhờ người mang đến vô cùng phiền phức.

Cô luôn muốn chuyển đến một ngôi nhà tiện nghi và rộng rãi cho cha mẹ mình, nhưng cô sớm nhận ra rằng đó là một mong muốn xa vời khi cô trưởng thành.

Với thu nhập hiện nay, dù ăn tiêu tằn tiện suốt 10 năm tới cô cũng không trả nổi tiền mua nhà, huống hồ hiện tại cô lại sắp lập gia đình. Được cái này mất cái khác, nào còn có tiền để nghĩ đến cha mẹ.

Thừa Hoan cúi đầu, có chút xấu hổ, tử nữ phải không cảm ân nhiều, cô liền là một cái trong số đó.

Bà Mạch ngẩng đầu lên."Mẹ nhớ con nói, hoàn cảnh của Tân gia dường như không tệ."

"Dạ, cha của Gia Lượng mở xưởng in."

"Quy mô thế nào?"

"Cỡ trung, thuê hơn hai mươi ba mươi công nhân, làm ăn tốt lắm, thường xuyên làm việc cả đêm."

Bà Mạch nói: "Làm ăn làm ăn, cho nên nói, làm thuê cả đời không được gì, giống như cha con —— "

Thừa Hoan vội vã cắt ngang mẫu thân: "Giống cha con, chăm chỉ làm việc, nhiệt tình yêu thương gia đình, thực sự là gương tốt."

Bà Mạch cũng chỉ gượng cười.

Đêm đó, chủ hộ Mạch Lai Thiêm tăng ca, không về nhà ăn cơm, chỉ có hai chị em cùng mẹ ăn cơm.

Không biết tại sao, bà Mạch không đói bụng, chỉ ngồi ở một bên uống trà.

Thừa Tảo lại hỏi: "Chị, sau khi chị dọn ra ngoài, phòng nhường cho em, em sẽ chuyển từ phòng khách sang phòng chị."

Thừa Hoan đáp: "Đương nhiên."

Thừa Tảo kêu lên hoan hô, rồi vội nói: "Nhưng nhiều nhất chỉ được một năm, thi vào đại học rồi, em sẽ chuyển đến ký túc xá."

Bà Mạch thất kinh.

Nói như vậy, chỉ chưa tới một nam, con trai con gái của bà sẽ biết bay đi ra ngoài sống độc lập, nơi đây sẽ chỉ còn lại bà cùng lão Mạch hai người?

Thừa Hoan đã mệt, không để ý đến mẹ đang thừ người ra, cô đi tắm, rồi nằm trên giường đọc báo, sau đó quay người lại, lăn ra ngủ.

Khi đó còn chưa hơn 9 giờ, khu vực xung quanh ồn ào náo nhiệt, hàng xóm truyền tai nhau nghe tin đồn, tất cả các TV đều phát cùng một chương trình, tiếng đánh mạt chược bắt đầu vang lên, tiếng xe tiếng người náo động, có lúc còn nghe tiếng máy bay rầm rầm.

Nhưng với Mạch Thừa Hoan, từ nhỏ đã nghe quen loại hòa âm đô thị này, nghe mãi thành thói quen, vẫn ngủ cực kỳ ngon.

Mạch Lai Thiêm về đến nhà thì đã 11 giờ đêm.