Chương 38: Nụ hôn thứ ba mươi tám

Bầu không khí lặng ngắt như tờ.

“Chưa.” Cố Chinh dừng một chút, mãi sau mới nhẹ giọng nói, “Nhưng chắc tôi sẽ tìm thấy thôi.”

Bỗng nhiên Cố Chinh hơi hồi hộp, anh không biết Hạ Lam có hiểu anh đang bóng gió cái gì không.

Hai người lại im lặng một lát, Hạ Lam chợt đáp: “Tôi chúc thầy được hạnh phúc bên người mình yêu.”

Nói rồi, cậu rướn người định mở công tắc đèn. Cố Chinh nóng nảy, anh bắt lấy cổ tay cậu, định hỏi “Cậu đang đánh trống lảng à?” hoặc “Sao tự dưng im lặng?” Thế mà cuối cùng, người đàn ông chỉ khô khan nói một câu: “Vậy còn cậu?”

“Tôi có người mình thích rồi.” Hạ Lam trả lời, cậu cười cười, muốn nói thêm rằng “Vừa mới xác định.”

Nhưng Hạ Lam nghe trống ngực mình đập dồn dập, sau đó, cậu chỉ bảo, “Ừm, người ấy tốt lắm, nhưng hình như người ấy không thích tôi, mà dù có thích đi nữa thì chúng tôi cũng khó lòng đến được với nhau. Tôi vẫn luôn tin tình yêu là một thứ mạnh mẽ, nhưng thầy nói đúng, nó thật sự rất yếu ớt, cả con người cũng thế.”

Hạ Lam mở đèn rồi vào phòng thu dọn, Cố Chinh thẫn thờ ngồi trên ghế salon, đầu óc rối bời.

Ai? Cậu ấy thích ai?

Cố Chinh không định hỏi, nhưng anh không kiềm được, bối rối day dứt đến tận lúc chuẩn bị đi ngủ, Hạ Lam vừa nói “Chúc thầy Cố ngủ ngon” xong thì bị Cố Chinh giữ lại: “Cậu…”

“Dạ?”

Cố Chinh đeo lên một nụ cười tự nhiên kiểu “tâm sự với nhau chút nào”, anh giả đò hỏi: “Cậu có người mình thích rồi à? Tò mò quá, tôi biết người đó không?”

Hạ Lam ngắm nhìn gương mặt của Cố Chinh, cậu nhìn vào mắt anh, thấy cả bóng hình của mình trong đó.

Một đôi mắt tuyệt đẹp.

Hạ Lam cười cười: “Thầy không biết.”

Đêm nay dường như số lần hai người im lặng còn nhiều hơn bình thường.

“À…” Cố Chinh đáp, anh chẳng thể hiểu tâm trạng hiện tại của mình là sao, cảm giác như vừa ngã từ đỉnh núi băng xuống biển nước tối đen lạnh lẽo cô độc.

Haha, vậy giới thiệu cho tôi được không?

Haha, người đó tính cách thế nào, làm nghề gì?

Haha, thích thì theo đuổi đi, khó gì đâu? Anh cổ vũ chú.

Cứ haha thế thôi, nhưng Cố Chinh thật sự cười không nổi.

Hạ Lam tắt đèn, Cố Chinh nằm trên giường, một tay che mặt, tay kia nắm lấy tóc trước trán.

Hạ Lam thích một người mà mình không biết.

Mẹ kiếp.

Tranh thủ lúc cả hai đang ngủ cùng phòng, giờ anh nhào qua bóp chết cậu ta luôn được không, xem đứa nào đau hơn đứa nào.

Cõi lòng Cố Chinh tràn đầy đau đớn và chết lặng, anh tưởng mình sẽ không ngủ được, kết quả lại thϊếp đi lúc nào không biết, y như ngất xỉu. Mà Cố Chinh cũng chẳng muốn tỉnh dậy để rồi phải đối diện với sự thật tàn khốc kia nữa.

Ngay cả trong mơ, anh vẫn thấy mình cứ chạy theo Hạ Lam mãi, cuối cùng bị cậu đá cho một cú, trái tim thủy tinh nát bấy, cõi lòng nhỏ máu.

Bên kia, Hạ Lam thì âm thầm quyết tâm.

Ngày nay xã hội đã rộng rãi và bao dung hơn, có rất nhiều người mạnh dạn come out, cậu may mắn biết bao mới gặp được Cố Chinh, phải biết nắm giữ cơ hội, nếu không thật uổng công những người luôn hết lòng đấu tranh vì cộng đồng LGBT.

Sợ cái gì? Chẳng có gì phải sợ cả, mày đã xác định được tình cảm của mình rồi. Muốn quên đi nỗi sợ của bản thân thì phải hành động.

Hạ Lam quyết định, cậu muốn theo đuổi Cố Chinh, dốc hết sức lực theo đuổi Cố Chinh!

Không điên cuồng, không phải sống. (1)

Thật ra ngày cuối cùng khá thảnh thơi, có diễn viên sáng nay quay xong đã về trước để chạy show tiếp, mấy người ở lại không bận nên đặt vé máy bay ngày mai, chiều có thể dạo mát xung quanh rồi tối đi chơi.

Sáng nay Cố Chinh vô cùng cáu kỉnh, anh không nói chuyện với Hạ Lam, vừa đến trường quay đã bắt đầu làm việc ngay. Người ngoài thì không thấy gì, chỉ có Hạ Lam hiểu nên cậu cứ lo sợ bất an, chẳng biết mình có làm gì để thầy ấy giận không, nhưng nghĩ mãi không ra.

Cậu vừa quyết định muốn theo đuổi Cố Chinh, ai dè chưa kịp suy nghĩ chiến lược đã gặp ngay tình huống này, cậu sợ lắm, nên lúc Cố Chinh bước qua chỗ cậu, Hạ Lam vui đến mức muốn nhảy cẫng lên. Hạ Lam tưởng Cố Chinh muốn thảo luận chuyện gì, có khi còn định mắng cậu, nào ngờ anh lại bảo: “Đi thay đồ rồi trang điểm, cậu diễn vai này.”

Hạ Lam nhìn kịch bản, vai của cậu đương nhiên là vai quần chúng, cậu sẽ diễn điếm tiểu nhị trong tửu lâu nơi nam chính đánh nhau. Nhưng trước khi vào phòng trang điểm, Hạ Lam chợt nghe Cố Chinh bỏ nhỏ với nhân viên: “Trang điểm cho cậu ta kỹ kỹ nhé, người thời Tống rất đẹp, cứ đánh phấn bạo tay vào.”

Nhân viên trang điểm nghiêm túc gật đầu, trong đoàn không có ai là không thích đạo diễn Cố, mấy bạn make up đương nhiên cũng thế, cũng không ai không thích trai đẹp sáng sủa chăm chỉ, huống chi trai đẹp này còn thân với Cố Chinh.

Vì thế Hạ Lam trang điểm mất một lúc lâu, nhân viên ngắm nghía cậu tới lui, nói: “Hạ Lam này, cậu đúng là đẹp trai từ trong trứng đấy, phẫu thuật thẩm mỹ cũng chưa chắc được thế này đâu.” Hạ Lam được khen mà mặt mày đỏ lựng. Cậu đánh phấn thay đồ xong, vừa soi gương đã suýt ngất xỉu trước sắc đẹp của mình, ngoại hình thế này nào giống điếm tiểu nhị, quả thực đẹp ngang ngửa Phan An.

Cố Chinh nhìn thấy cậu, anh sửng sốt một chút rồi nhanh chóng quay đi, gật gật đầu, nghiêm mặt hỏi: “Thuộc lời thoại chưa? Đi thôi!”

“Vâng!” Hạ Lam phất chiếc khăn lau, cười bước theo.

Lời thoại cũng rất đơn giản, chỉ có dăm ba câu kiểu “Ngài muốn nghỉ tạm hay trọ lại qua đêm?” vân vân. Cố Chinh không bấm máy ngay mà cho mọi người nghỉ 20 phút, anh nhìn vào màn hình: “Hạ Lam, cậu thử diễn trước cho tôi xem đi.”

Lâu rồi Hạ Lam chưa đóng phim nên hơi hồi hộp, cậu bước vào vị trí quay, đi ra cửa quán cười tủm tỉm: “Khách quan, người muốn nghỉ tạm hay trọ lại qua đêm?”

Vừa chuẩn bị đọc câu tiếp theo, Cố Chinh bỗng nhiên quát: “Cậu đang chơi trốn tìm với ai đấy?! Bộ đọc kịch bản xong không biết mình phải đứng đâu hả?! Không hiểu thì cũng phải nhìn thấy camera chứ?!” Dứt lời, anh lại mắng cậu thêm vài câu, sau đó lạnh lùng nói, “Làm lại!”

Tuy Hạ Lam đã quen bị Cố Chinh mắng nhưng lần này cậu cũng giật mình, vội vàng nhẩm lại lời thoại, quan sát cảnh quay, đại khái hiểu mình sai chỗ nào, rút kinh nghiệm bắt đầu diễn lần hai. Chưa được mấy phút, Cố Chinh lại quát: “Cậu có biết cậu đang làm nghề gì không?! Cái mặt này chả giống điếm tiểu nhị tí nào cả! Chẳng qua tìm diễn viên khác thì phiền nên đoàn mới gọi cậu, vậy mà cậu không biết quý trọng cơ hội! Điếm tiểu nhị con khỉ, nhi tử của chưởng quầy tửu lâu cũng chả bằng! Làm lại!”

Hạ Lam xin lỗi lia lịa, đành phải diễn lại từ đầu, dựa theo phương pháp lúc trước Cố Chinh dạy, nhắm mắt hồi tưởng, tự tập một lát, thấy ổn rồi bèn bắt đầu diễn.

Nhưng cậu vẫn bị Cố Chinh mắng.

Các diễn viên và nhân viên đang ngồi cạnh nghỉ ngơi đều ái ngại nhìn Hạ Lam.

Vì thế, chỉ một vai quần chúng mà Cố Chinh mắng Hạ Lam những bốn, năm lần, câu từ vô cùng phong phú, Hạ Lam quả thực moi hết kiến thức từ thời cha sanh mẹ đẻ ra để diễn vai này. Cậu đọc lời thoại nhiều đến nỗi cảm thấy mình sắp xuyên về thời Tống, biến thành một điếm tiểu nhị quang vinh.

Biên kịch hôm nay cũng có mặt, thấy Hạ Lam lại bị mắng, đang cầm kịch bản vò đầu đi tới đi lui bèn bước tới, cười nói: “Đạo diễn Cố sao thế, có chuyện gì không vui hả? Lần đầu tiên thấy anh thế này đó.”

Thỉnh thoảng Cố Chinh cũng hay mắng diễn viên, còn đâu phần lớn thời gian anh đều bình tĩnh lịch sự, tuy thái độ có vẻ không nhiệt tình nhưng thật ra rất tốt bụng, quan hệ khá ổn với đồng nghiệp trong nghề.

Cố Chinh nhìn Hạ Lam trên màn ảnh, trang phục thường dân cổ đại cũng chẳng che lấp được khuôn mặt như quan ngọc, mắt như chấm mực, vai rộng chân dài cùng khí chất trong sáng của cậu. Cố Chinh vừa nhớ tới chuyện anh chẳng thể tỏ lòng với người này, con đường tình cảm mờ mịt, cậu ta còn hồn nhiên khoe rằng đang thích người khác là anh lại muốn tăng xông.

Hơn nữa, nếu người Hạ Lam thích cũng thích cậu, hai người ở bên nhau thì thôi, nhưng cái tên đó dám không thích cậu ấy?!

Hạ Lam có chỗ nào không tốt?!

Bây giờ cậu ấy chưa nổi tiếng, một tháng chỉ có thể kiếm được 1, 2 vạn, nhưng tiền ít cũng là tiền mà! Chưa kể sau này cậu ấy nhất định sẽ thành danh!

Cho dù không thành danh cũng rất tốt!!!

Cố Chinh cũng chả biết mình đang tức cái gì.

Anh trầm giọng trả lời: “Học trò của mình khác với diễn viên bình thường. Người ta diễn ổn là được, nhưng đây là trò cưng của tôi, tôi phải chỉ bảo và dìu dắt cậu ấy.”

“Thì cũng đừng hung dữ thế chứ…” Biên kịch bật cười, “Không nghe câu ‘người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời’ à?”

Sau đó, anh ta tiến lại gần Cố Chinh, khẽ hỏi, “Mới cả, nếu anh làm người ta sợ quá, người ta không thích anh nữa thì sao?”

Cố Chinh liếc biên kịch một cái, anh trầm mặc hồi lâu rồi rủa thầm, thế thì cậu ta chết với tôi!

Khóe miệng Cố Chinh cong lên thành một nụ cười lạnh: “Cậu ta dám sao, đầu óc ngu ngốc không phân biệt được ai tốt ai xấu thì cậu ta thiệt thôi, còn lâu tôi mới thèm quan tâm.”

Tôi ngầu nhất, tôi không quan tâm!

“…” Biên kịch ưu sầu nhìn anh, dường như muốn nói gì, cuối cùng chỉ bóng gió: “Cố Chinh, dù anh có để ý người ta thật thì đó cũng là chuyện bình thường, ai cũng có thứ mình thích mà, sao anh lại xấu hổ. Đừng để sau này phải hối hận.”

Nhưng thứ tôi thích đã thuộc về người khác rồi.

Thích người khác thì thích đi, tôi thèm ngăn cản sao? Còn lâu tôi mới đeo bám cầu xin cậu ta suy nghĩ lại… Tôi ngầu thế này cơ mà!

Cố Chinh yên lặng một hồi, trong lòng khó chịu vô cùng.

Cố Chinh, mày sao vậy, trước kia mày có thế đâu. Hạ Lam thích người khác thì sao? Chẳng phải tên kia có mắt như mù không thèm để ý cậu ấy đấy thôi?

Đâu phải anh chen chân vào tình cảm của bọn họ, có gì mà không thể? Anh là đang cứu vớt tên nhóc ngốc ngếch kia ra khỏi bể khổ cuộc đời, công đức vô lượng!

Cố Chinh nhìn Hạ Lam trên màn hình, đúng vậy, vì sao anh không thể?

Anh phát hiện cậu ấy trước, người khác không biết cậu ấy tốt đến mức nào, anh biết, vậy tại sao không?

Chỉ cần Cố Chinh muốn, thẳng như cột sắt anh cũng có thể bẻ cong, huống chi hiện giờ tối ngày đã tình chàng ý thϊếp, tại sao không thể?!

Cố Chinh tức giận nghĩ, trong lòng vừa ghen tỵ vừa đau khổ. Rốt cục, khi bắt đầu quay chính thức, anh giận dỗi điều chỉnh camera và ánh sáng, quay Hạ Lam đến đẹp như tranh, không chỉ làm vài giây cận cảnh, còn quay cho cậu một đoạn siêu dài trong phạm vi hợp lý, định bụng nếu hậu kỳ đòi cắt đi anh cũng phải nhét lại!

Cố Chinh là một con người kiêu ngạo ưa vòng vo tam quốc, thích cái gì còn phải nghĩ cách để người khác đưa tới cho mình, nhưng nếu quá trình không có chút thử thách nào, anh đã chẳng khát vọng đến thế.

Cố Chinh va chạm bao nhiêu năm, có thành tích nào chưa đạt được, có sóng gió nào chưa vượt qua, tất cả những gì của anh hiện tại đều do anh tự mình giành lấy. Cố Chinh chưa bao giờ e sợ, cũng chưa bao giờ lùi bước.

Lửa giận của thầy Cố bùng cháy kéo theo cả sự sĩ diện cao ngút trời của thầy, xúc cảm dâng trào như hoàng đế mặc áo mới, cảm thấy cả vũ trụ đều nằm trong lòng bàn tay. Đến giờ nghỉ trưa, Cố Chinh bực bội quát Hạ Lam: “Qua đây! Qua nhìn coi mình ngầu cỡ nào!”

Cậu diễn viên siêu đẹp trai này nhất định phải là của anh!

————————————————

(1) Lời kịch của Trình Điệp Y trong “Bá Vương biệt cơ”