Chương 10: Nụ hôn thứ mười

Hạ Lam nhanh chóng né sang bên cạnh, cảnh giác nhìn anh. Cố Chinh gắng nhịn xuống, anh uống một ngụm soda hạ hỏa: “Tại sao phải đi làm thêm? Bộ cậu quen ai khác giới thiệu việc cho à?”

Hạ Lam nhìn con số ghi trên hợp đồng, nghĩ thầm, phần của mình ít thật ấy… Tuy sau khi bắt đầu biểu diễn thì cậu có thể lãnh lương theo buổi, nhưng thật sự không đủ mà.

Hạ Lam bất đắc dĩ: “Thôi được, để lát về tôi đổi sang phòng trọ khác rẻ hơn…”

“…” Cố Chinh thiếu chút nữa vả cậu thật, một lát sau, anh không kiềm được, nói: “Đưa tài khoản ngân hàng của cậu đây.”

“Để làm gì?” Hạ Lam ngơ ngác.

Từ trước đến giờ Cố Chinh vẫn luôn nhẹ nhàng phong độ, nay cũng nhẹ nhàng phong độ mà nổi bão, anh suýt hất cả cốc nước lên người Hạ Lam, quát lớn: “Bảo cậu đưa thì cậu cứ đưa đi!”

“A…”

Ngày hôm sau, tin nhắn báo có người chuyển cho Hạ Lam 2 vạn, cậu kinh hoàng chạy tới hỏi Cố Chinh: “Sao thầy lại chuyển tiền cho tôi?!”

Cố Chinh đang sắp xếp kệ sách, cũng không thèm nhìn cậu: “Cho cậu thì cậu cứ lấy đi.”

“Nhưng tại sao mới được?!”

“Tiền tạm ứng đấy, đủ không? Thấy cậu sắp không sống nổi nữa nên tôi chuyển cho cậu, đây là tiền lương ba tháng, nhớ kỹ dùm, ba tháng tới cấm đòi đó!”

Hạ Lam trên mặt hoảng sợ nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm động, nhỏ giọng nói: “Tôi còn tiền, vẫn xoay sở được.”

“Ô…” Cố Chinh mặt không đổi sắc, vươn tay về phía cậu, Hạ Lam thò người qua, Cố Chinh ngoắc ngoắc ngón tay, “Thế trả tiền lại cho tôi.”

Hạ Lam lập tức lấy điện thoại ra: “Vâng, số tài khoản của thầy bao nhiêu? Tôi trả cho thầy như nào nhỉ, dùng app online banking được không…”

“…” Cố Chinh nổi khùng: “Tôi cho cậu tiền mà cậu còn đòi trả, cậu muốn tôi sống sao hả?! Đi ra ngoài!”

Nói rồi, anh xô Hạ Lam ra khỏi văn phòng, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Hạ Lam ở bên ngoài sửng sốt hồi lâu, cậu la lớn: “Anh Chinh! Cám ơn anh Chinh! Thầy Cố!”

Cố Chinh đứng sau cửa quát: “Câm mồm!!!”

“A…” Hạ Lam im lặng một lát, lại la tiếp, “Thầy Cố càng ngày càng thích gào thét! Nếu cứ vậy thầy sẽ biến thành giáo chủ Cố đó, không có khí chất!”

Cố Chinh đột nhiên mở cửa ra, thân hình cao to đứng ngược nắng, từ bả vai đến đôi chân dài đều tắm trong ánh sáng màu vàng, anh rất là bình tĩnh, rất là có khí chất hỏi: “Ai không có khí chất?”

Hạ Lam: “…”

Hạ Lam nhanh chóng đáp: “Tôi! Tôi tôi tôi tôi!”

“A…” Cố Chinh cười lạnh một tiếng, lại rất có khí chất mà nắm cằm Hạ Lam, kéo cậu về phía mình. Anh mỉm cười, nhả từng chữ một, “Tập luyện đến đâu rồi? Phu nhân Macbeth?”

Nhất thời, Hạ Lam có vẻ chán chường mà lại vô cùng đau đớn, cậu nắm lấy tay anh: “Chẳng lẽ chàng cứ mãi đắm chìm trong thứ ảo vọng sau khi say sao? Vì giờ đây chàng đã tỉnh lại, đã hối tiếc bản thân càn rỡ nên sắc mặt chàng mới xanh xao tái nhợt đến thế sao?”

Nói rồi, Hạ Lam nhẹ nhàng đẩy anh ra, hờn dỗi chê trách một cách vô cùng nữ tính, dáng vẻ ẩn chứa chút gian xảo, tiếp tục chán ghét nói: “Từ giờ khắc này, ta không còn tin vào tình yêu của chàng nữa. Chàng không dám thống nhất hành vi và dũng khí của chàng sao?”

“Chàng thà sống như một con mèo nhút nhát, chàng cho rằng sinh mạng chỉ như một phẩm sức danh dự, không tiếc trở thành kẻ nhu nhược trong mắt người đời, vĩnh viễn chỉ nói ‘Ta không dám’ thay vì ‘Ta muốn’ sao?”

Cậu càng nói thanh âm càng lớn, cảm giác như đang thức tỉnh đối phương.

Cố Chinh có chút chật vật, không dám chạm vào Hạ Lam, anh diễn theo vô cùng tự nhiên: “Xin nàng đừng nói nữa. Hễ là chuyện đại sự của cánh đàn ông thì việc gì ta cũng sẽ làm. Không ai có thể can đảm được như ta!”

Nhưng anh tựa hồ còn đang do dự, chẳng qua muốn vớt vát tôn nghiêm trước mặt phu nhân nên mới nói vậy. Hạ Lam thấy thế càng thêm tức giận, hai người lại nói vài câu, cuối cùng Cố Chinh hạ quyết tâm, anh mừng rỡ, ôm lấy vai Hạ Lam: “Lòng ta đã định, ta muốn dùng toàn bộ sức mạnh, thực thi hành động vang dội này!”

Anh nhìn về phía trước, dường như có thể trông thấy ngai vàng lóng lánh và máu tươi đầm đìa: “Nào, hãy dùng màn kịch tuyệt vời nhất để dối gạt lòng người, nụ cười gian trá này sẽ che dấu con tim đen tối.”

Hồi thứ nhất, cảnh thứ bảy của “Macbeth” chấm dứt, Cố Chinh và Hạ Lam dựa vào nhau, bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay. Mấy diễn viên nhỏ kẻ thì cười người thì trợn mắt há hốc miệng vỗ tay bôm bốp. Đoàn trưởng Lý đã quen quá rồi, mặt kiểu “Hai người này đúng là hết thuốc chữa”, ông lắc đầu: “Ầy, một đứa dở hơi chưa đủ, nay còn thêm đứa nữa.”

Hạ Lam cười rộ lên, Cố Chinh buông cậu ra, lạnh lùng nhìn cậu một cái, nghiêm khắc nói: “Diễn quá tệ!”

Hạ Lam: “…”

Hạ Lam: “A, tôi biết! Tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!”

Cố Chinh hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm nói với đám người xung quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn, đi làm việc của mình đi!”

Sau đó, Cố Chinh về văn phòng đọc sách. Hạ Lam thò đầu qua cửa, thấy thầy Cố đang ngồi trên ghế nằm bằng gỗ ngoài ban công, uống trà đọc sách. Ngón tay người nọ rất đẹp, mái tóc ngắn đen mượt khẽ lay động trong gió.

Hạ Lam rốt cục cũng hoàn hồn, trong lòng tràn đầy cảm động.

Cố Chinh thấy cậu bỏ tiền ra lúc đi huấn luyện nên đền gấp mười cho cậu, giờ lại sợ cậu bị công ty đóng băng không có tiền nên ứng hẳn ba tháng lương. Thật ra chuyện mâu thuẫn với công ty hoàn toàn do Hạ Lam không chịu chơi quy tắc ngầm, chẳng liên quan gì đến Cố Chinh cả, nhưng Cố Chinh lại coi cậu như diễn viên của anh, người của anh, cho nên mới giúp cậu, thế mà còn ra vẻ khó chịu, nhưng thật ra do anh ngại mà thôi.

Hạ Lam lại nở nụ cười, cậu thật sự vui vẻ từ tận đáy lòng.

Ra ngoài xã hội mới biết lòng tốt rất hiếm hoi, có được một người thật lòng lo lắng cho mình quả là vô cùng quí giá.

Hạ Lam nghĩ thầm, mình thật may mắn khi gặp được Cố Chinh, thầy Cố đối xử với cậu rất tốt, thật sự rất tốt.

Vậy nên cậu quyết định: Mình muốn diễn kịch vì thầy Cố!

Diễn đến chết!

Hạ Lam phấn chấn rời đi, chạy sang phòng tập nhảy. Cố Chinh thấy ngoài cửa đã yên lặng, nghiêng đầu liếc mắt một cái. Lúc anh nhìn thấy dáng đi uy phong lẫm liệt của Hạ Lam thì không khỏi khẽ cười, sau đó lại hắng giọng, nuốt nước bọt, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

Nhóc ngốc.

Anh nghĩ thế, trên mặt bình thản nhưng trong lòng vẫn đang cười. Người đàn ông lại thở dài, nhủ thầm: ngốc thì ngốc, ngốc cũng được.

Tối hôm đó Cố Chinh có tiệc nên Hạ Lam tự về nhà. Cậu đeo kính đen, đội mũ, lúc đi tàu điện ngầm thỉnh thoảng cũng có người nhìn, Hạ Lam không biết là họ nhận ra cậu hay chỉ đơn giản đang ngắm trai đẹp.

Đến gần cổng chung cư, rất nhiều ô tô đậu ven đường, một chiếc trong đó có hai người đang ngồi, cửa kính màu đen nên nhìn không rõ lắm, Hạ Lam cũng không để ý, đi lướt qua. Nhưng chưa được bao xa, cậu chợt nghe sau lưng mình có âm thanh mở cửa xe, ngay sau đó, tiếng bước chân rón rén vang lên.

Hạ Lam quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy hai người ban nãy ngồi trong xe đi ra, bỗng nhiên cảm thấy có gì kỳ lạ, cậu bước nhanh hơn, nhưng bọn họ thấy mình đã bị phát hiện nên vọt tới, một người túm chặt Hạ Lam không cho cậu vào nhà, người còn lại định lôi cậu lên xe.

Gần 8 giờ, trời chưa tối hẳn, chắc mọi người đều đi ăn cơm nên cửa chung cư vắng tanh, cũng không thấy bảo vệ đâu. Hạ Lam tránh né hai người kia định chạy vào trong nhưng bọn họ nhất quyết không buông tha cậu, ngay lúc cậu sắp bị đẩy lên xe, Hạ Lam đưa đùi ngáng chân một gã, lại đẩy gã kia ra, nhìn thấy con đường gần đó có một chiếc taxi không có khách đang chạy chầm chậm, cậu đột nhiên bùng nổ sức mạnh, lao về phía nó.

Trong nháy mắt, cậu còn nghi rằng mình đang bay, phỏng chừng tốc độ cũng chẳng kém Bolt (1) là bao, cậu vừa thét gọi “TAXI!” vừa xông tới.

Chiếc xe dừng lại, Hạ Lam mở toang cửa ra chui vào, ngay lúc hai gã cao to kia chạm vào thành xe liền hung bạo dập cửa lại, thiếu chút nữa kẹp đứt ngón tay bọn chúng.

Hạ Lam la lớn với tài xế: “Bác tài mau chạy đi! Nhanh lên!”

Chắc tài xế đã từng trải qua trường hợp nghiêm trọng như vậy, cũng không hỏi đi đâu, bình tĩnh nhấn chân ga, chiếc taxi y hệt như tên bắn lao vào giữa dòng xe cộ.

Hạ Lam vội vàng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy chiếc xe màu đen kia cũng khởi động, bám riết phía sau bọn họ.

Mẹ nó! Hạ Lam thầm mắng, cậu chợt nghĩ ra, có khi nào cái ông họ Lý kia không tìm thấy mình nên phái người tới tận cửa không!

Phắc!!! Sao ổng dai thế?! Chuyện gì đang xảy ra vậy nè?!

————————————————

(1) Usain Bolt: Vận động viên nổi tiếng người Jamaica được đặt biệt danh là “Bolt tia chớp” với thời gian chạy 100m trong vòng 9.58 giây.