Tôi đem tất cả những lời mê sảng quy kết thành tôi uống quá nhiều.
Người trời sinh không có tửu lượng, phải dựa vào việc mỗi ngày uống một chút mới có thể nâng cao tửu lượng, mà tôi là loại như thế, đã nhiều năm không uống một lần rượu, mỗi lần uống đều giống như muốn mạng.
Không có ấn tượng hôm nay uống bao nhiêu ly, nồng độ cao, tuy tôi hứng khởi uống vài ly. Nhưng đây cũng chỉ là nghĩ, khi có Hà Trừng bên cạnh.
Có em ấy bên cạnh tôi cái gì cũng không sợ, em ấy muốn làm gì tôi cũng được.
Trên đường về nhà, tôi chỉ cảm thấy buồn ngủ, cực kỳ buồn ngủ, toàn thân phát nóng rất buồn ngủ.
Em ấy không tính đỡ tôi, tôi dính chặt lấy em ấy, cứ như vậy một đường trở về, không biết em ấy có cảm thấy khó chịu không, sau khi mở cửa, em ấy mở đèn trong phòng khách, tôi nương theo ánh sáng, từ trong túi lấy ra một cái gương nhỏ, quả nhiên từ trong gương nhìn thấy gương mặt mình đỏ bừng.
Tôi thả gương xuống, đưa tay khoát lên vai em ấy, nói:
“Mặt chị rất đỏ.”
Em ấy cúi người thay dép, Ừm một tiếng.
Tôi lại hỏi:
“Có phải rất xấu không?”
Em ấy ngẩng đầu nhìn tôi, cái ngẩng đầu này cũng không bị tóc che khuất tầm mắt.
Có mỹ nhân này, dáng đứng xinh đẹp, cúi mày để cho tay tự do, một cái nhăn mày một tiếng cười đã chọc lòng người.
Em ấy thay dép xong đỡ lấy em tôi, mu bàn tay đặt trên mặt tôi, cảm giác lạnh như băng làm cho tôi ngay lập tức nắm lấy, một khối băng bên gò má trái, một khối băng bên má phải.
Em ấy bật cười:
“Chị vừa rồi uống bao nhiêu?”
Đúng vậy, vừa rồi tôi uống bao nhiêu.
Ý thức rõ ràng, rốt cuộc là tôi không có say chỉ muốn giả say bên cạnh em ấy hay là tôi thực sự say không quên được tất cả những chuyện vừa phát sinh, gắng gượng.
Tôi cười với em ấy.
Em ấy đưa tay sờ cổ tôi, vỗ vỗ hai cái:
“Rất đẹp, không cần lo lắng.”
Nói xong em ấy đẩy tôi tới bên tủ giày, để tôi dựa vào, sau đó ngồi xổm xuống, nắm cổ chân tôi, nói:
“Nhấc chân.”
Phối hợp, mọi thứ đều phối hợp.
Phối hợp mang dép, phối hợp đi vào nhà, ngoan ngoãn ngồi trên sofa, nhìn em ấy ở trước mặt tôi qua lại, đưa cho tôi ly sữa, phối hợp uống hết, phối hợp chờ đợi, chờ đợi em ấy tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra sau đó nhận lấy khăn tắm từ em ấy, phối hợp đi vào phòng tắm.
“Bộ dạng này của chị làm em rất lo lắng.” lúc tôi sắp đóng cửa em ấy nói với tôi như vậy: “Có thể đứng không?”
Tôi đứng ngay ngắn, nói:
“Có thể.”
Em ấy cười, bóp cằm tôi lắc lắc:
“Đi tắm đi, có gì gọi em.”
Người uống nhiều làm việc đặc biệt chậm chạp, tôi rất muốn nhanh chóng tắm rửa, thế nhưng tay cầm đồ mềm nhũn, còn dễ ngẩn người.
Tôi cũng không biết vì sao cầm sữa tắm lại nhìn thấy kem đánh răng, vì vậy bắt đầu đọc chữ phía trên cùng công dụng.
Đọc xong liền bắt đầu đánh răng, vừa nhìn gương vừa đánh, vừa đánh vừa nhếch miệng cười, cười xong tiếp tục đánh, đánh răng xong tắm, nhìn sữa tắm và dầu gội đầu, dĩ nhiên một phút đồng hồ mới phân biệt được đâu là đầu đâu là đuôi.
Trong lòng tuy biết những hành vi này rất ngu ngốc nhưng thân thể không thể khống chế cứ tiếp tục làm.
Tắm được nửa chừng thì nghe tiếng đập cửa, Hà Trừng ở bên ngoài hỏi một câu, tôi cũng trả lời một câu.
Hỏi cái gì chỉ quay đầu liền quên mất.
Rốt cuộc sau khi tắm xong lau khô cơ thể mặc đồ ngủ đi ra ngoài, Hà Trừng tóc ướt nhỏ giọt, tùy ý đắp khăn trên đầu, nhìn thấy tôi đi ra liếc mắt nhìn tôi.
Cằm cọ cọ đầu gối em ấy, em ấy đem máy sấy chuyển hướng khác, thổi lên mặt tôi vài lần, tắt máy, hỏi:
“Có đỡ hơn chút nào không?”
Tôi gật đầu.
Nói xong tôi lại đem mặt cọ lên đầu gối em ấy.
Hà Trừng thở dài, nghiêng đầu nhìn tôi:
“Chị thực sự là…”
Tôi ngửa đầu nhìn em ấy:
“Chị làm sao?”
Em ấy cúi người nhìn tôi, đưa tay không biết muốn làm gì với tôi, bị tôi bắt lại, lật qua mu bàn tay, đặt xuống một nụ hôn, cũng tiện tay đặt nó dưới cằm.
Hà Trừng bật cười.
Tôi ngửa mặt lên cao:
“Hữm?”
Em ấy không nhanh không chậm đầu tiên là đem máy sấy đặt qua một bên, giật giật chân, vô cùng nhẹ nhàng thoát khỏi sự ràng buộc của tôi, sau đó từ trên sofa bước xuống, nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh tôi, nhìn tôi, ánh mắt xa xăm. Trong chốc lát bổng nhiên vòng qua cổ tôi, một tay đè mạnh xuống sofa, hôn lên.
Đầu lưỡi vói vào trong, tay cũng luồn vào.
Không gian giữa sofa và bàn trà rất chật hẹp, nhưng tôi lại thích loại cảm giác này.
Vì vậy chúng tôi thử một lần, lăn xuống sàn nhà dưới tivi một lần, đêm nay không cần ngủ, tóc không cần thổi khô.
Trên sofa lại một lần nữa.
Thật vất vả mới giải được rượu lại bị em ấy làm say.
Chung quy thích rượu nhưng không qua được em ấy, tất cả mỹ thực trên đời, em ấy là món ngon nhất.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã 2 giờ chiều, tuy số lần ngủ chung không nhiều, nhưng khó có dịp tôi thức trước lại còn có thể nhìn thấy em ấy còn đang ngủ.
Em ấy ngủ rất say, tôi sờ mặt nhưng em ấy không có cảm giác, hôn em ấy cũng không có cảm giác, tôi bật cười, từ trên giường bò dậy.
Hôm qua em ấy dỗ tôi ngủ, nhưng mà tôi quên lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết làm nũng để cho em ấy dỗ dành, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất xấu hổ, em ấy mệt mỏi như vậy còn phải chiếu cố tôi.
Đắp kín chăn cho em ấy, tôi nhẹ nhàng từng bước bước xuống giường, rửa mặt xong thuận tiện quét dọn căn phòng khách khó coi kia, sau khi sắp xếp lại gối ôm thì nghe thấy tiếng chào buổi sáng trầm trầm.
Tôi quay đầu nhìn em ấy, tóc hơi loạn, tuy lấy tay chải nhưng vẫn có những sợi tóc nghịch ngợm không muốn nằm trên những đường tóc bình thường.
“Không còn sớm.” Tôi dời bước qua.
Tâm trạng thật sự rất tốt, tôi ôm eo em ấy, muốn hôn, em ấy chặn vai tôi ngăn cản hành động của tôi, che miệng:
“Chưa đánh răng.”
Không sao!
Tôi cười ha ha, lấy tay em ấy ra, mạnh mẽ hôn lên môi em ấy.
Đây là bộ dạng thường ngày của tiểu nữ thần nhà tôi, tóc lộn xộn, góc quần áo đều đầy nếp nhăn, sáng sớm thức dậy còn chưa đánh răng nhưng có sao đâu!
Lúc sau không có chuyện gì làm tôi liền theo em ấy, nhìn em ấy đánh răng, nhìn em ấy rửa mặt, chải tóc kỹ càng, em ấy ở trước mặt tôi tuyệt đối không hề để ý, không giống tôi, sợ chỗ nào đó trên người mình không may biến dạng trước mặt em ấy.
Bữa sáng bữa trưa cả bữa tối đều ăn chung, em ấy nấu hai chén mì đơn giản, có lẽ quá đói, tôi húp sạch nước, còn thiếu điều cầm chén liếʍ.
Hôm nay không có kế hoạch ra đường, ăn mì xong em ấy từ chối thỉnh cầu rửa chén của tôi, cũng nhanh chóng đem chén đi rửa sạch.
Không biết những đôi tình nhân khác bên nhau sẽ làm những gì, nói chung có lẽ không phải là làm việc nhà đâu, chúng tôi cùng nhau thay ga giường trong phòng, ném chúng vào máy giặt.
Đồ ít cho nên không thể dùng máy giặt, đành cầm bỏ vào chậu ngâm.
Sau khi tôi quét dọn phòng xong, ra sân thượng thì phát hiện em ấy đang giặt quần áo.
Chỗ này nhìn xuống, phong cảnh thành phố cũng không tệ lắm, tôi đóng cửa lại, đưa nửa trái táo đã gặm một nửa tới, em ấy thuận miệng cắn một cái.
Cuộc sống này trải qua cứ như đôi vợ chồng, rốt cuộc chúng tôi bên nhau 5 tháng hay là 5 năm.
Nghĩ nghĩ tôi lui ra sau một bước, đang chuẩn bị dựa vào máy giặt tuông trào văn chương ra sức cảm thán cuộc sống này thật mãn nguyện, máy giặt chợt động.
Vì vậy văn chương của tôi A một tiếng.
Tôi hỏi:
“Em có nghe qua câu chuyện nào đó về máy giặt không?”
Tay áo của em ấy xoắn lên một nửa, còn giặt quần áo, nước từ vòi ào ào chảy lên mu bàn tay của em ấy, cũng không quay đầu nhìn tôi, thuận miệng trả lời:
“Chuyện gì?”
Tôi khụ khụ:
“Chuyện kia…”
Vì để thể hiện câu nói kia không quá mập mờ không rõ, tôi vừa nhai táo vừa nói, nghĩ nghĩ giải thích, lại làm cho tôi hơi ngượng ngùng.
Rốt cuộc em ấy cảm thấy có gì không đúng, tắt nước quay đầu liếc nhìn tôi, vẫn hỏi:
“Chuyện gì?”
Tôi nuốt nước miếng:
“Ha ha ha.”
Chính là…
Tôi đưa tay đặt trên máy giặt, lúc này có lẽ đang ở giai đoạn xả nước, làm cho thân máy chuyển động theo quy luật.
Tôi cười ha ha với em ấy, đầu tiên em ấy ngẩn người, sau đó mới cười với tôi, nụ cười này tôi biết em ấy hiểu rõ ý tôi.
Đầu toàn nghĩ những chuyện hèn mọn, quả nhiên phải cân nhắc một chút, đề tài lúc này hoàn toàn bị tôi đặt trên nét mặt, đã không còn chỗ trống để quay đầu.
Trên mặt bắt đầu nóng lên, tôi không thể làm gì khác hơn là kiên trì, nói:
“Có theo cảm giác không?”
Em ấy khẽ cười, quay đầu lại, thong thả nói:
“Có thể thử.”
Thật là một người khó ưa, nói không muốn thử nhất định là giả, nhưng việc này bị nói thẳng bị nhìn thấu có cảm giác kỳ quái.
Thực sự… quá xấu hổ.
Tôi còn là Chu Tiều Dĩ đơn thuần hiền lành không…
Bây giờ có thể làm đúng là chạy trốn, tôi kéo cửa sát đất, tiếng máy giặt đang hoạt động, giống như đang chê cười tôi.
Căn phòng được sắp xếp, thoạt nhìn dễ chịu hơn, cái cảm giác thỏa mãn giống như mỗi lần tôi sắp xếp phòng của mình, đồ đạc lộn xộn được xếp lại cạnh nhau, tâm tình vô cùng vui vẻ, hận không thể tự mình khen thưởng cho sự chuyên cần.
Hà Trừng giặt đồ xong cũng đi vào phòng, nhìn tôi ngồi tê liệt trên sofa, tiện tay đem tóc xõa ra, sau đó lắc lắc điện thoại của tôi trong tay em ấy, ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi ngay lập tức sát tới, em ấy lùi ra sau một chút, ôm eo tôi.
“Huyên Tĩnh gởi tin nhắn cho chị.”
Giọng em ấy lãnh đạm.
Tôi Ồ một tiếng, nhận lấy điện thoại từ trong tay em ấy.
Tôi là người có thói quen thích chạm lên màn hình rồi dùng vân tay mở khóa, cái thói quen này là lúc trước theo dõi nhóm hóng chuyện dưỡng thành, bọn họ thích kéo (màn hình)qua, nhưng bọn họ không biết mọi thứ thể hiện là sẽ thể hiện ở chỗ màn hình chưa mở khóa.
Vì vậy còn chưa mở điện thoại thì vẫn có thể nhìn thấy 2 tin nhắn của Huyên Tĩnh.
Huyên Tĩnh: Không nghĩ tới.
Huyên Tĩnh: Cậu lại thích con gái.
Tôi nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Hà Trừng:
“Em nhìn thấy?”
Em ấy Ừm một tiếng.
Tôi vừa mở điện thoại vừa hỏi:
“Ý cậu ấy là sao?”
Theo lý mà nói, tôi và em ấy đã quá hiểu lẫn nhau, không đến mức để em ấy lặp lại lần thứ hai, bất kể là quan tâm hay tính toán, cũng không thể.
Xét thấy tình bạn lúc trước, tôi trả lời cậu ấy.
Tôi: Ừ.
Huyên Tĩnh: Chuyện lúc nào?
Tôi: Đại học.
Huyên Tĩnh: Ah.
Huyên Tĩnh: Chúc phúc cậu.”
Tôi: Cảm ơn.
Đoạn đối thoại nhìn chung vô cùng tẻ nhạt, tôi đang nói chuyện trời đất thì Hà Trừng ở bên cạnh nhìn, sau khi kết thúc, tôi lại hỏi:
“Ý của cậu ấy là gì?”
Hà Trừng bĩu môi, đầu tiên là nhìn tôi, sau đó đưa tay cầm điều khiển tivi tới, chuyển từ kênh quảng cáo này tới kênh quảng cáo khác.
Quá trình này tôi vẫn nhìn chằm chằm em ấy, cuối cũng lúc cho rằng em ấy không trả lời tôi thì bất ngờ em ấy hướng về phía tôi, hỏi:
“Từ trước Huyên Tĩnh đã thích chị?”
Câu hỏi này nghe có mùi vị trần thuật.
Tôi cười:
“Hả? Làm sao có thể.”
Có thể bị em ấy nói như vậy, đoạn đối thoại không giải thích được này dường như đã không còn kỳ quái.
Nói chung là không phải chuyện lớn, mặc kệ suy đoán này sai thật hay không, tôi và Huyên Tĩnh cũng sẽ không có quá nhiều liên hệ, nhưng biểu hiện của Hà Trừng trong mắt tôi rất kỳ lạ, nói là nổi máu ghen nhưng lại không giống, nói chung so với trước kia, nói chuyện cùng em ấy mỗi chữ mỗi câu đều nghiêm túc trả lời, động tác cơ thể của em ấy cũng ăn ý đáp lại.
Có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi!
Bởi vì cả ngày hôm nay làm việc, tối trước khi ngủ tôi đem kỹ năng mát-xa nhìn thấy ở nhà dùng trên người em ấy, em ấy ngồi trên giường, tôi quỳ sau lưng em ấy, như có như không đấm bóp, cùng nhau xem bộ phim trên điện thoại đặt trên đùi em ấy.
Phim hơi chán, nhìn diễn viên trong phim ngáp một cái, tôi cũng ngáp một cái, nhưng mới ngáp xong Hà Trừng chợt xoay người ôm lấy tôi.
Cái ôm này không thể tưởng tượng nổi, chân của tôi còn chưa chuẩn bị xong, đã trở thành một tư thế vặn vẹo.
Tôi đẩy em ấy ra, đặt chân đàng hoàng, đang muốn hỏi em ấy sao vậy, em ấy bất ngờ hôn tôi.
Vụn vặt giống như gà con mổ thóc, hôn lập tức rời khỏi, rời khỏi trong chốc lát lại hôn, làm tôi nhắm mắt cũng không được mở mắt cũng không xong, xấu hổ chết đi được.
Cuối cùng vẫn là tôi giữ đầu em ấy lại, trả lại cho em ấy một nụ hôn thật dài.
Sau khi tách ra, em ấy nhìn tôi cười.
Tôi cực kỳ lo sợ nhìn em ấy, nắm cằm em ấy, nghiêng đầu hỏi:
“Sao?”
Có phải có điểm khác thường không.
Ý cười càng sâu, em ấy lui ra giải phóng cằm của mình, nói:
“Thời gian chúng ta quen nhau quá đúng lúc.”
Em ấy chính là người luôn nói lời ẩn ý, tôi hiểu cũng trọn một phút đồng hồ, sau đó mới Ồ một tiếng:
“Em nói Huyên Tĩnh.”
Em ấy cười.
Tôi: …
Nhìn tôi giống loại có thể bẻ cong người khác sao…
———————————–
Ps. Cuối tuần vui vẻ! Ngoài lề tí, chuyện là hôm trước sau khi mua phải truyện fake và bị lừa, mình được một chị tặng cho một bộ truyện Eng 24/12 về Vn. Sau khi suy nghĩ mình muốn dùng số tiền định mua truyện làm một việc có ý nghĩa vào cuối năm. Vì hi vọng sẽ mang đến niềm vui cho người khác-có thể chỉ là nhất thời và nhỏ bé thôi. Giống như chị tặng truyện cho mình khi mình nghĩ mình xui xẻo nhất thì ít ra có người cho mình niềm vui, cho mình thấy cuộc sống vẫn có điều tốt đẹp. Với năm nay cũng là năm có nhiều chuyện quan trọng xảy ra với mình. Mình muốn kết thúc năm với một điều tốt đẹp nhất. Hiện vẫn chưa nghĩ được là làm gì vì số tiền cũng ít. Mình định mua 2 suất quà tặng cho người vô gia cư. Hi vọng mọi người cho ý kiến với. Cảm ơn nhiều!^^