Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Câu nói an ủi này của Hà Trừng làm cho tôi lâm vào khoảng trầm tư rất lâu, tôi là người sợ bị người khác thảo luận về mình, không thích người khác không hiểu được tình trạng của mình, buông lời thảo luận không hay về mình.

Ở trong mắt tôi em ấy là người không màng thế sự không hỏi nhiều chuyện, mà những lời này cho thấy, hình tượng nón xanh của tôi đã lan truyền khắp đại giang nam bắc khoa Lý.

Điều này làm cho tôi rất thất vọng, chuyện này làm sao tôi có thể lấy chồng đượcc chứ.

Tư thế trầm tư duy mỹ gần sát cửa sổ dài dòng này bị một bạt tai của Ngư Ngư cắt dứt, cậu ta không nặng không nhẹ điểm trán tôi, thiếu điều đánh cho tôi té từ trên ghế té xuống.

Cậu ấy nói:

“Cậu biết dáng vẻ vừa rồi của cậu giống gì không?”

Tôi:

“Giống gì?”

Cậu ấy:

“Khỉ thời kỳ động dục.”

Tôi cười lớn, đứng dậy duỗi người:

“Đúng vậy, mình tịch mịch, nhanh giới thiệu đối tượng cho mình đi.”

Cậu ta thưởng cho tôi một ánh mắt thật khinh bỉ, ôm đồ ngủ vào phòng tắm, nhìn bóng lưng của cậu ấy tôi chợt nhớ tới, tôi ôm đồ nhưng chưa tắm.

Ký túc xá của trường bình thường 4 người ở, năm nhất lúc mới vào, bởi vì tình huống của chúng tôi khá đặc biệt, cộng thêm người hướng dẫn cũng quên sắp xếp, tôi và Ngư Ngư vui vẻ vượt qua hai năm bên nhau, thẳng đến khi học muội vào ở.

Khi đó chúng tôi đặc biệt không quá quen, tuy là ở chung với học muội rất hòa hợp, nhưng chúng tôi không vui chút nào, sau này tôi và Ngư Ngư đối với chuyện này tiến hành mở một cuộc thảo luận sâu sắc, không vui có thể là bởi vì hai người chúng tôi vì dành ra hai cái giường đã tốn gần 2 ngày.

Chỗ giặt quần áo của ký túc xá là trên sân thượng, từ trên sân thượng nhìn xuống có thể thấy phong cảnh của ngọn núi ở phía sau ký túc xá, tôi đối với hoa hoa cỏ cỏ không có tình cảm gì nhưng không thể không thừa nhận, khi mùa xuân đến, ngọn núi kia thực sự rất đẹp.

Phía dưới tòa nhà có hai cái cây, vào chạng vạng ngày nào do81 năm ngoái, tôi tình cờ nhìn thấy hoa nở đầy trên cành, còn có một ít rơi xuống đất đỏ đỏ xanh xanh nhìn thấy cứ như tràng cảnh trong những bức hình, phảng phất có một mỹ nhân mặc quần áo đỏ thẫm nhẹ nhàng nhảy múa bên dưới, đẹp không sao tả xiết.

Lúc đó trong lòng tôi chứa đầy lời tán thưởng, xúc động nói:

“Đại hồng hoa* thật là đẹp.”

*Còn gọi là hoa da^ʍ bụt.

Ngư Ngư ở bên cạnh nghe tôi nói xong liền cười nhạo: “Một bức tranh thật đẹp, vậy mà cậu cũng nói là đại hồng hoa, có quê mùa quá không.” Sau đó cậu ta duỗi tay, ôm tôi, dùng tay ra hiệu một cách duyên dáng sang chảnh, chỉ chỉ phía trên cái cây kia, cùng với ít cánh hoa tán lạc trên mặt đất:

“Dĩ (ái) phi, đó là hoa gạo.”

Lúc này trên cành cây hoa gạo chỉ còn lại vài chiếc lá, cũng không khác gì những cây khác, ai cũng không nghĩ nó đã từng đẹp như thế, đã từng có một thời kỳ phồn hoa, khiến người ta vừa thổn thức vừa xúc động.

Tại sao chỉ là giặt đồ thôi đã khiến tôi có thể nghĩ ra những lời nghệ thuật như vậy, tôi đưa tay gãi gãi đầu, chợt nghe cách vách sân thượng truyền tới giọng nói quen thuộc.

Tôi vừa ló đầu ngó, nhìn thấy Hà Trừng ở đầu bên kia nghe điện thoại, sợ đến nổi tôi lập tức rụt đầu về.

Cái tòa nhà ký túc xá này kết cấu rất kỳ quái, cách vách sân thượng không phải là cách vách ký túc xá, mà là cách vách của cách vách ký túc xá, trước đây vì nghiên cứu hiện tượng kỳ lạ này, tôi còn đặc biệt đi xuyên cửa, kết quả phát hiện, sân thượng của ký túc xá bên cạnh là ở một đầu khác, đáng thương cho các cô gái cảnh sắc nhìn thấy từ trên ban công chỉ là trong cầu thang.

Có phải nói như vậy quá khó hiểu hay không, lúc đó tôi cũng nói với đám bạn học Cao trung như vậy, họ không hiểu, suýt chút nữa làm cho tôi đem bản vẽ cấu trúc ra, may mắn là các cậu ấy ngăn cản tôi đúng lúc, cũng rất phũ phàng nói: bọn họ không care (không quan tâm).

Chuyện này nói cho các bạn biết, có khi bạn lại bị kích động muốn phát huy quan đại nhưng cũng có người nhất định không quan tâm.

Oa, thật là đạo lý sâu xa mà, lần giặt quần áo này thật quá tuyệt!

Giọng Hà Trừng ở bên kia rất nhỏ rất khẽ, nhưng lúc này ký túc xá quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi để cho tôi có thể nghe rõ được giọng nói của em ấy.

Nếu không phải nội dung cuộc trò chuyện quá mức đơn giản không có nội dung, có lẽ tôi thực sự đã chuồn đi.

“Rất tốt… dạ… đều tốt… sẽ không, rất quen… dạ.. nói với ba ba đi ngủ sớm một chút… dạ…”

Nghe như là cùng mẹ nói chuyện điện thoại, em ấy thực sự trước sau tiếc chữ như vàng, tôi nghĩ đến tràng cảnh em ấy cùng người nhà, có phải người một nhà ngồi trên sofa đều không nói lời nào.

Nếu thật như thế, thì quả thật toàn gia nghiêm túc.

Em ấy gọi điện như vậy, tôi mới phát giác đã lâu rồi tôi không có gọi điện cho người nhà, trước đây vừa mới vào trường, mỗi ngày đều muốn cùng mẹ nói thêm vài câu, thậm chí một ngày gọi 3 cuộc, nói chuyện trời nam đất bắc, nhưng bây giờ lại vài ngày chỉ có một cuộc gọi.

Trước đây một dì sát vách gϊếŧ gà nấu canh, thuận tiện cho nhà tôi một chén lớn, chuyện này mẹ cũng ‘báo cáo’ với tôi, cho tới bây giờ bà đi trên đường thấy tai nạn xe cộ nghiêm trọng lại úp trên vòng bạn bè cũng không nói cho tôi biết.

Có thể mẹ tôi cảm thấy tôi đã không còn quan trọng bằng chuyện khiêu vũ ở quảng trường*, cùng con gái nói chuyện điện thoại có gì hay không bằng bà đi khiêu vũ cho rồi.

*Đọc thêm về khiêu vũ ở quãng trường của những phụ nữ lớn tuổi: https://kienthuctiengtrung.info/2014/08/19/slow-chinese-93-zhongguo-dama-de-guangchang-wu-khieu-vu-o-quang-truong-cua-nhung-phu-nu-lon-tuoi-trung-quoc/

Có một khoảng thời gian mẹ tôi điên cuồng mê luyến khiêu vũ ở quảng trường, nghỉ hè về nhà tôi thuận miệng hừ vài câu của Tiểu Bình Quả, dĩ nhiên bà dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, nói, con cũng nghe qua mấy bài hát này à.

Tôi:…

Hà Trừng nói chuyện điện thoại xong kéo cửa kính trở về ký túc xá, sân thượng một lần nữa trở lại yên tĩnh, nơi này yên tĩnh làm cho tôi cảm thấy rất tịch mịch, tịch mịch đến nổi có cổ xung động muốn làm cho Hà Trừng đi ra gọi điện thoại cho tôi nghe.

Khí trời có dấu hiệu trở lạnh, ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đá chăn và gối đầu rớt xuống đất, còn hắc hơi hai cái liên tục, thành công tuyến bố tôi bị cảm.

Nương theo cái cớ này, hai ngày cuối tuần tôi đều làm ổ trong ký túc xá xem kịch, tới bữa thì gọi cơm phần trải qua cuộc sống vui vẻ không cần ra cửa.

Trong lúc Ngư Ngư nhiều lần cố gắng kéo tôi đi dạo phố cùng, bị tôi hung hăng từ chối.

Cậu ta lúc nào cũng thích để cho tôi làm kỳ đà cản mũi, không biết có gì thú vị, trước đây tôi đã làm một lần, tuy toàn bộ quá trình đối tượng Ngư Ngư nói chuyện phiếm đều là tôi, kéo cũng là cánh tay của tôi, hỏi thăm ý kiến cũng là ý kiến của tôi, nhưng nhìn thấy bạn trai của cậu ta bị bỏ rơi ở phía sau, rốt cuộc tôi cũng có chút mơ hồ cảm thấy áy náy.

Vì vậy tôi sẽ không tham gia vào thế giới hai người bọn họ nữa.

Mấy lần trước cậu ta còn oán giận tôi, nói bạn trai cậu ta ánh mắt không tốt chút nào, tại sao tôi không đi, tại sao tại sao, càng về sau này cậu ta coi nhẹ tôi, đồng thời nói, về sau bạn trai cậu ta chọn cái gì, cậu ta không chọn cái đó là được.

Điều này làm cho tôi nghĩ tới Mạch Gạt (McDull)*, dựa theo những con số mà cậu ta gạt bỏ thì chọn mua vé số, nhất định trúng giải, nhưng mẹ của cậu ta dường như không có lãnh hội được điểm này, cũng có thể lãnh hội được nhưng không muốn thử, dù sao bà yêu con trai mình, yêu đến ngay cả tiền cũng không muốn.

*Là một chú heo tên McDull, một nhân vật hoạt hình.

Tôi nghĩ phần yêu này mẹ tôi không có, nếu như tôi có năng lực như Mạch Gạt, xem chừng mỗi ngày mẹ tôi đều tới làm phiền tôi.

Chiều chủ nhật, rốt cuộc Ngư Ngư cũng thành công tìm được một cái cớ lừa tôi ra ngoài.

Cậu ấy bảo hôm nay mở họp cho tân sinh viân, để tôi lộ mặt

Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy kỳ quái, vì sao họp tân sinh viên mà muốn tôi lộ mặt, lúc đầu cậu ấy nói là từ phương diện ý nghĩa của việc xây dựng chủ nghĩa cho đến đạo lý của hoài bão nhân văn cuối cùng bị tôi liếc mắt một cái, rốt cuộc cậu ta cũng nói rõ sự tình cho tôi biết.

Cậu ấy nói: tuần trước cậu ấy đồng ý với học đệ học muội sẽ dẫn hoa khôi của lớp đến cho họ xem.

Cậu ấy còn nói, trong lúc đó nói những lời này, trực tiếp đem bầu không khí có vẻ sắp nóng đun nóng lên, sau đó làm nũng với tôi, để tôi nhất định phải đi.

Tôi muốn cự tuyệt, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, cậu ta lại bổ sung một câu.

“Chu Tiểu Dĩ, nếu cậu đi buổi tối về mình mời cậu ăn tôm hùm nhỏ.”

Thành giao.

Thực ra lấy tư cách của lớp làm việc, Ngư Ngư phụ trách rất nghiêm túc, dáng vẻ xử lý mọi chuyện của cậu ấy cùng với bộ dạng bình thường giống như hai người, vì vậy vừa đến lớp học, tôi liền thấy khuôn mặt nghiêm túc của cậu ấy.

Vẻ mặt nghiêm túc này lâu lắm rồi mới thấy, có chút không quen.

“Được rồi, tuy là mình nói những lời này rất nhàm chán nhưng trọng điểm là, hiện tại, để cho các cậu không quá nhàm chán.” Ngư Ngư bộ dạng cười cười hỏi: “Tuần trước mình nói rồi sẽ dẫn ai đó đến?”

“Hoa khôi!”

Trong lớp bầu không khí bỗng nhiên nóng lên suýt chút nữa làm cho điện thoại của tôi rớt xuống đất.

Vì làm việc hiệu quả, Ngư Ngư đặc biệt đem tôi đẩy ra sau cửa.* còn không cho tôi vào, vì vậy sau đó một khoảng thời gian dài, tôi-hoa khôi này- giống như chó con cuộn mình sau cửa, ở trong góc chơi điện thoại.

*(ví với việc làm tiêu cực)

Hình ảnh này thật xót xa.

Không biết Ngư Ngư có nói hay không, thực ra trong lớp chúng tôi cũng chỉ có 2 nữ sinh.

Tôi nghe cậu ấy nói “Vào đi.” cửa mở, sau đó ánh mắt của mọi người ào ào nhìn về phía tôi, quá trình từ cửa sau đến bục giảng, tưởng chừng như cảm giác đi trên thảm đỏ.

Quả nhiên tôi không có số minh tinh, loại cảm giác này thực sự con mẹ nó khó chịu.

“Vỗ tay!” Ngư Ngư bỗng nhiên ở bên tai tôi rống lên, vì vậy ở bên dưới vang lên những tiếng vỗ tay như sấm.

Má ơi, tôi cảm thấy mặt tôi đỏ lên rồi.

Từ sau hồi năm 3 tiểu học nhận được giải thưởng học sinh ưu tú nhất, tôi không còn được chú ý như vậy nữa.

Dường như tôi nghe bên dưới ồn ào thảo luận.

“Ha ha đó là hoa khôi à, lớp tụi mình tiêu rồi.”

“Hoa khôi lớp sao chỉ mang một đôi dép lào tới.”

“Hoa khôi của lớp này khí chất không tốt lắm, không có chút cường đại.”



Được rồi, những điều này là tôi nghĩ ra, thực ra bọn họ cái gì cũng không có nói, chỉ phối hợp vỗ tay thôi.

Nhưng tôi thực sự rất xấu hổ, nếu như biết hiện trường như vầy, dù cậu ấy mời tôi ăn 5 cân tôm hùm nhỏ tôi cũng không tới.

Trừ phi mời ăn 10 cân.

Mấy phút sau, tôi mượn cớ đi WC rời khỏi phòng học, vừa ra ngoài, cảm thấy không khí bên ngoài thật sự tốt lành hơn nhiều.

Nhưng thật sự tôi muốn đi WC, sau khi ra ngoài nhìn vào cửa phòng học, trong lúc đang xoắn xuýt là có nên đi vào hay là rời đi, bên cạnh có người đi vào làm tôi kiên định hơn với lựa chọn của mình.

“Hà Trừng!” Tôi mang theo bộ dạng như thấy mẹ ruột ra nghênh đón: “Em định đi đâu?”

Em ấy hiển nhiên bị tôi hù, vẻ mặt như thấy quỷ lui ra sau một bước, nói:

“Em về ký túc xá.”

Tôi lập tức khoác tay em ấy:

“Chị cùng em về.”

Vì vậy tôi vui vẻ cùng Hà Trừng làm bạn cùng nhau về, cũng gởi cho Ngư Ngư một tin nhắn.

‘Tình cờ gặp được học muội, một thân một mình cảm thấy đáng thương nên cùng em ấy về ký túc xá, cáo lui trước, đừng thương nhớ.’

Sau khi cùng Hà Trừng đi một đoạn đường mới phát hiện em ấy có vẻ cứng nhắc, nhất là cánh tay mà tôi kéo, giống như khúc gỗ.

Tôi mới chợt tỉnh ngộ, vừa rồi quá đường đột, chỉ nghĩ cho chính mình không hỏi em ấy có đồng ý cùng tôi trở về hay không.

Nghĩ vậy tôi thốt lên:

“Em không ngại cùng chị về chứ?”

Lời vụt ra khỏi miệng mới phát hiện không thích hợp cỡ nào, cái này phải tình cảm lắm mới cùng về, tôi ngại.

Quả nhiên, Hà Trừng nhàn nhạt trả lời:

“Không ngại.”

Trong lòng tôi ha ha vài tiếng, cũng lặng lẽ buông cánh tay đang khoác lên tay em ấy nhưng quá trình quá chậm làm cho tôi không cẩn thận chạm vào bàn tay của em ấy.

“Em đổ mồ hôi.” Tôi nghi ngờ hỏi, cũng từ trong túi lấy khăn giấy đặt vào tay em ấy:

“Sao ra nhiều mồ hôi như vậy, không sao chứ?”

Em ấy mặt không đổi cầm khăn tay xoa xoa, cúi đầu nói:

“Không sao.”

——————–

Học tỷ: nói nhiều-ham ăn-ảo tưởng sức mạnh :v

Học muội: Siêu cấp kiệm lời.

—————

Ps. Cảm ơn đã ủng hộ trong suốt thời gian qua. Cuối tuần vui vẻ!^^
« Chương TrướcChương Tiếp »