Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nén lại một bụng muốn tâm tình đêm khuya, chuyện tình cảm của tôi và Hà Trừng một bước tăng vọt lên, tuy là cũng giống với trước đây vậy, cuối kỳ chúng tôi vẫn như cũ rất ít gặp mặt nhưng ít ra bây giờ tôi sẽ không tùy tiện hoài nghi, cảm thấy bởi vì em ấy không muốn gặp tôi nữa.

Con người cứ mang theo cảm nhận chủ quan phán đoán mọi chuyện bên cạnh mình, thật ra trên thực tế, bị những suy nghĩ viển vong của một nửa này còn nữa kia cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.

Mọi người vẫn cứ dựa theo quỹ đạo vận hành nguyên thủy của cuộc sống, em ấy vẫn theo bạn cùng phòng đi thư viện ôn tập trao đổi với nhau, còn tôi vùi đầu trong phòng ngủ chiến đấu với đống bài tập, khí trời đã vào hè, nó nóng đến nổi khiến người ta phải kêu cha gọi mẹ.

Trước khi lên đại học, tôi từng lên mạng tìm kiếm tất cả chuyên ngành đại học, lúc đó chỉ là kẻ thuộc trường phái mới tốt nghiệp cấp 3, đối với tương lai không có mục đích gì, trên mạng mỗi đoạn phân tích về chuyên ngành đã khiến cho tôi vội vã cuống cuồng nhưng thực tế mấy ngày sau đó, mỗi một chuyên ngành đều thay đổi hoàn toàn.

Học y nói: thật tình khuyên bạn, cuộc đời này không nên đυ.ng vào y khoa, học luật thì nói: không nên học luật, bạn sẽ rụng sạch tóc, học thông tin thì nói: nữ sinh không nên học lập trình, tại sao muốn dùng lập trình tổn thương chính mình, học kinh tế thì nói: tốt nghiệp thì chính là làm tiêu thụ chạy nghiệp vụ, mời dời ánh mắt về nơi khác, các loại.

Kết quả là không có một chuyên ngành nào được người mới nào tán thành, nhưng tôi nghĩ, người đồng ý với chuyên ngành của mình xem ra là người học giỏi, còn có những kẻ ở trên mạng ba hoa.

Thực ra tôi nhớ không rõ tại sao mình muốn chọn chuyên ngành này, chỉ là nhớ đến lúc ấy viết rất mà cái kia được đặt ở vị trí đầu tiên.

Mặc dù không may mắn bởi vì tôi chọn ngôi trường này mà gặp Hà Trừng, nhưng ngẫm lại có lẽ là cơ duyên xảo hợp, chỉ là để chúng tôi quen biết nhau quá sớm, nếu như không có ngày đầu tiên gặp nhau đó, có thể chúng tôi sẽ vào một ngày nào đó hội đồng hương tụ họp sẽ gặp nhau, sẽ ở trên đường phố thành phố A gặp nhau, sẽ gặp nhau ở trường cũ Cao trung.

Mà những ngày nào đó kia chúng tôi tương ngộ nhìn nhau cười sau đó… không còn liên hệ, ha ha ha.

Được rồi, tuy rằng tôi thèm nhỏ dãi sắc đẹp của em ấy nhưng dù sao tôi cũng không có chủ động, nghĩ tới đây, tôi rất cảm ơn tất cả những thúc đẩy đã làm cho chúng tôi có duyên phận gặp mặt, tuy tình trạng của tôi không khá lắm nhưng may mắn là em ấy rất hoàn mỹ.

Tôi đã từng hỏi qua em ấy, vì sao chọn chuyên ngành Vật lý, em ấy không có giải thích quá nhiều, chỉ nói là nguyện vọng của ba mẹ.

Bất quá đối với định hướng công việc sau này, tôi vẫn rất mơ hồ, mặc dù cơ bản không quá 3 loại: một loại đúng chuyên ngành, loại thứ 2 quay lại thi trở thành một nhân viên công chức ăn cơm nhà nước, loại thứ 3 chính là không đúng chuyên ngành làm một công việc bình thường.

Loại thứ 1 đối với tôi mà nói có chút trắc trở, tôi và Ngư Ngư từng nghĩ giống nhau, hai người chúng tôi sau khi ra trường làm việc, chán nản cùng nhau tâm sự, cuộc sống đó tôi không đau lòng chính mình thì mẹ tôi cũng sẽ đau lòng tôi.

Sau khi tôi đem suy nghĩ này nói với Hà Trừng, em ấy chỉ tôi một câu:

“Chị thì sao? Chị muốn làm gì?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ, rất lâu sau vẫn không nghĩ ra nguyên do nào, vòng vo cái tai nghe điện thoại: “Không biết.” nói xong tôi thở dài: “Em chỉ mới năm nhất, không thèm nói chuyện với em mấy thứ này.” tôi hướng về phía loa cười cười: “Bất quá em chờ xem, chờ chị kiếm thiệt nhiều tiền nuôi em.”

Tôi nghe em ấy ở bên kia bật cười:

“Nuôi em thì không cần, thế nhưng Chu Tiểu Dĩ, nghĩ đến tương lai nhất định phải suy nghĩ đến em.”

Tôi nói được.

Sau khi cúp máy, Ngư Ngư ném một trái chuối qua, tôi nhận lấy mỗt cách an toàn, cậu ấy giơ chân đá ghế tôi, vừa gặm chuối tiêu vừa nói:

“Mỗi ngày cách một bức tường gọi điện, có chuyện gì không thể mặt đối mặt nói chuyện à.”

Tôi: hơ hơ hơ.

Nhưng nếu nghĩ tới công việc, tôi thuận miệng hỏi Ngư Ngư một câu:

” Cậu đã nghĩ kỹ sau này làm gì chưa?”

Ngư Ngư lắc đầu: “Chưa, nghĩ cái này làm chi, chúng ta là người mới đáng yêu vào năm 3 đại học.” hai tay cậu ấy đặt dưới cằm làm bộ dạng bông hoa, phía dưới bông hoa còn có vỏ chuối tiêu mềm mềm, “Người mới không cần suy nghĩ những thứ này, nửa năm sau chúng ta sẽ bàn bạc lại chuyện này.”

Ừm, rất có đạo lý, cuộc sống ngay lập tức trở lại.

Trước tiên ngay lập tức ăn chuối tiêu.

Ngày đó sau khi thi cuối kỳ xong, tôi và Hà Trừng quyết định mời cơm, ý nghĩ này chủ yếu là nghĩ tới là do Đường Sóc và tôi trước đây cũng làm những chuyện này, chuyện này thực ra ở đại học rất bình thường, bạn cùng phòng thoát kiếp FA thì phải mời một bữa chúc mừng.

Tuy lúc đó Đường Sóc phô trương, suýt chút nữa đã khiến tôi hối hận ở bên hắn, nhưng phần tâm tư này cũng đúng.

Chúng tôi bàn luận một hồi, cảm thấy không cần khoa trương như vậy, tuy rất nhiều người không ác ý nhưng bọn họ thật sự không hiểu, chúng tôi cũng không cần thiết làm cho chính mình ngột ngạt, xã hội bình yên hài hòa phát triển, có thể lừa được bao nhiêu thì cứ lừa bấy nhiêu.

Cho nên chúng tôi chỉ mời Ngư Ngư và Triệu Giai.

Nếu không có bạn bè tụ họp thì thoạt nhìn cũng giống như bữa cơm thường ngày, chúng tôi tùy tiện tìm một tiệm cơm. Có lẽ bởi vì cuối kỳ, trong tiệm rất nhiều người, mấy phút sau, chủ tiệm chỉ cái bàn trống ở đằng kia cho chúng tôi, tùy tiện hỏi thăm sau đó chúng tôi ngồi xuống.

Ngư Ngư và Triệu Giai khách khí giao thực đơn cho tôi, tôi vui vẻ dựa vào khẩu vị của mọi người chọn đồ ăn, còn chuẩn bị tiếp tục vui vẻ đảm nhận nhiệm vụ duy trì sự náo nhiệt của hội bạn thân của cái bàn này, Hà Trừng nói cho tôi biết, 3 người họ có có một nhóm chat.

Tôi: ???

“Vì sau 3 người các người có nhóm chat?” Tôi kinh ngạc quét qua 3 người bọn họ, khoanh tay, “Như vậy mình sẽ hiểu lầm các người nói xấu sau lưng tôi.”

Ngư Ngư nghe xong liền tiếp lời tôi:

“Cậu không có hiểu lầm đâu.”

Tôi giả bộ đánh cậu ấy.

Xét thấy trên cái bàn này Hà Trừng sẽ không nói sạo với tôi, cho nên tôi ôm cánh tay em ấy, nhích tới hỏi:

“Tại sao tại sao tại sao? Ba người các người ở trong đó nói cái gì?”

Ngoại trừ chuyện nói xấu tôi, tôi thực sự không nghĩ ra được cái nguyên nhân nào khác.

Hà Trừng cười với tôi, đem mọi chuyện đổ cho Triệu Giai:

“Em hỏi cậu ấy, cậu ấy lập.”

Tôi đầy mong chờ nhìn Triệu Giai, Triệu Giai lớn tiếng cười vài tiếng: “Không có gì, ngay từ đầu ở bên trong gởi những sinh hoạt thường ngày của chị, chủ yếu là cho Hà Trừng xem, tuy cậu ấy không thường nói chuyện.” em ấy nhún vai, “Sau này biến thành em và học tỷ Ngư Ngư nói chuyện phiếm, học tỷ chủ yếu phụ trách gởi truyện tranh của chị ấy, em phụ trách tung hô.”

Tôi Ah một tiếng thật dài: “Cho nên đây là diễn đàn tấu nói* à.” Tôi hỏi Triệu Giai: “Vai phụ trái lương tâm mệt không?”

*Tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)

Triệu Giai đầu tiên nhìn Ngư Ngư, sau đó vẻ mặt trái lương tâm nói:

“Không thể nói vậy, học tỷ vẽ vẫn rất đẹp.”

Tôi ha ha ha cười ba tiếng:

“Nếu em không xé khăn giấy, độ tin cậy của câu này sẽ cao hơn một chút.”

Ngư Ngư nghe xong rút một tờ khăn giấy vò lại rồi ném vào qua.

Thảo nào gần đây cậu ấy ít nói nhắc tới truyện tranh của cậu, thì ra có người ái mộ mới, chuyện này thật hiếm có, lần trước ’em gái đáng yêu’ lúc đi học nói cho tôi biết, Ngư Ngư vẽ càng ngày càng không dám nhìn thẳng, còn nói không hiểu nổi trước đây rốt cuộc nó đáng yêu chỗ nào. Tôi tỏ vẻ đồng ý, vị bạn học này cuối cùng cũng từ trong tổ chức đa cấp của Ngư Ngư thoát ra được.

Nhưng việc này tôi không có nói cho Ngư Ngư, cho dù khoảng thời gian đó cậu ấy bởi vì ’em gái đáng yêu’ mà có chút ngạo mạn, tôi lựa chọn lừa gạt cậu ấy, dù sao có người thích vẫn tốt hơn, cậu ấy vẽ mấy thứ kia lại không ảnh hưởng tới sự phát triển xã hội, cũng không cản trở sự tiến bộ của cộng đồng, thậm chí còn làm cho thể xác và tinh thần của cậu ấy khỏe mạnh, vậy tại sao lại muốn vạch trần chuyện khiến người ta khổ sở, không thích đừng xem, không ai bắt bạn.

Có đôi khi tôi cảm thấy tôi giảng đạo lý, chân tướng là kẻ giả trí thức.

Nếu có người khen tôi, thì tốt thôi, tôi cũng muốn trải nghiệm một chút tư vị ngạo mạn.

Bữa cơm này cực kỳ vui vẻ, sau khi ăn xong Triệu Giai và Ngư Ngư bắt đầu tranh công của nhau, đã không còn dáng vẻ e ấp như vừa rồi, họ đang vắt kiệt óc khoe khoang chính mình, vì để cho Hà Trừng và Chu Tiểu Dĩ bên nhau, bản thân đã thiết công lao vĩ đại thế nào.

Triệu Giai nói, em ấy bình thường cho đám bóng đèn trong ký túc xá được ‘nghỉ ngơi’, để tôi và Hà Trừng có cơ hội chung đυ.ng.

Ngư Ngư nói, việc này cậu ấy cũng làm, chỉ cần cậu ấy không ở phòng, tôi và Hà Trừng muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Triệu Giai nói, bình thường trước mặt tôi em ấy toàn nói tốt về Hà trừng.

Ngư Ngư nói, bình thường cậu ấy cũng ở trước mặt Chu Tiểu Dĩ khen Hà Trừng.

Triệu Giai nói, em ấy bày mưu tính kế cho Hà Trừng, làm gì mới có thể theo đuổi được học tỷ.

Ngư Ngư nói, cậu ấy cũng nghĩ kế cho Tiểu Dĩ mà.



Hai người bất phân cao thấp, bầu không khí giống như uống say, chỉ chút nữa là đánh nhau ác liệt, tôi lập tức đứng ra can ngăn hai người, giống như lão sư nhà trẻ an ủi bạn nhỏ, từng câu từng chữ nói cho hai người biết, mỗi người đều rất giỏi.

Được khen hai bạn nhỏ trong nháy mắt đều trở nên rất biết điều, có lẽ thế giới này đã thay đổi tôi, tôi dĩ nhiên thấy hai người họ có cảm giác một đôi, trong mắt hủ nữ nhìn người đều cảm thấy những lời này thật tốt, biết rõ cái ý nghĩ này không đúng nhưng tôi vẫn không nhịn nổi kí©h thí©ɧ thuận tiện đặt cho 2 người một cái tên gọi là Yoga.

Trên đường ở về Ngư Ngư và Triệu Giai đi phía trước, Hà Trừng và tôi đi phía sau, có thể vừa có ý tường mới đó, càng ngày càng thấy họ hữu ái, cho nên thừa dịp kéo khoảng cách với hai người họ, tôi nhéo nhéo tay Hà Trừng, nhỏ giọng đem ý nghĩ vừa rồi nói cho em ấy biết.

Hà Trừng nghe xong khẽ cười, nụ cười rất khẽ, quay đầu nhìn tôi:

“Suốt ngày chị nghĩ gì vậy?”

Tôi cười ha ha, đưa ngón tay chỉ vào lúm đồng tiền của mình, cười thật sâu, nghiêng đầu nhìn em ấy:

“Có phải chị rất đáng yêu không?”

Hà Trừng bật cười:

“Đáng yêu!”

Nói xong em ấy cầm tay tôi, mạnh mẽ chọt vào lúm đồng tiền của tôi, tôi sờ sờ mặt, quả nhiên ở trên để lại dấu móng tay, vì vậy tôi cũng cầm tay em ấy, vốn nghĩ muốn mạnh mẽ dùng ngón tay em ấy chọt lên mặt em ấy, thế nhưng bị em ấy thoát được, tức giận, tôi cố gắng khiễng chân giữ đầu em ấy sau đó hướng về phía mặt em ấy gặm lên.

Không dám dùng lực, động tác thoạt nhìn giống như hôn, mà đúng lúc này, hai người ở đằng trước nghe âm thanh chiến đấu của chúng tôi phát ra , cả hai đồng thời quay đầu nhìn.

Cả hai làm tròn, tôi đây đang cưỡиɠ ɠiαи Hà Trừng.

Tôi lập tức buông Hà Trừng ra, nhìn hai người kia đang cười với ý xấu xa, có vẻ tôi chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, quá đáng là Hà Trừng dĩ nhiên giả vờ với vẻ mặt vô tội.

Tôi nghe Ngư Ngư ở phía trước ghét bỏ lên tiếng:

“Ái chà, Tiểu Dĩ cậu đang làm gì đó?”

Triệu Giai tiếp lời:

“Tới mạnh lên.”

Hà Trừng bổ đao:

“Khí lức chị ấy quá lớn.”

Tôi: …

Tôi khi lực lớn hay không, Hà Trừng lại không biết sao…

Thật sự không hổ danh từ trong một động chui ra, các người gϊếŧ tôi đi.

—————————————-

Ps. Tuần này tui gặp nhiều drama quá không có động lực edit, 1 chương ngâm cả tuần. Cuộc sống thật đáng sợ, khi bạn đóng vai hiền, thiên thần thì nói gì người ta cũng ủng hộ, còn đã mang vai ác thì ho thôi cũng để người ta ghét. Mà tui đóng vai ác. Khi bạn làm sai bạn sẽ không thể nào sửa được nếu người ta cứ chăm chăm vào lỗi sai đó mà khai thác để tôn lên vẻ thiên thần. Một sự việc xảy ra đừng chỉ đứng ở góc độ ‘người bị hại’ mà nhìn, bên trong nó là gì chưa ai biết được. Nhưng vai ác thì mãi mãi cũng chẳng thay đổi được. A chỉ muốn lảm nhảm chút thôi.

生活应该想前看,错过的步骤以走向美好的未来.

Buổi tối tốt lành!
« Chương TrướcChương Tiếp »