Chương 42

Chương 42:

Cái loại chuyện cãi nhau này trong cuộc sống chúng ta vẫn thường gặp, tôi không biết tôi và Hà Trừng có tính là cãi nhau chưa, nếu như nói phải chúng tôi ngay cả nặng lời cũng không có nói, nhưng nếu nói không…

Tôi uống nước trong ly, tỏ vẻ rất thất vọng.

Mấy ngày nay, tuy chúng tôi vẫn duy trì liên hệ như cũ, vẫn như cũ cùng đối báo cáo những sinh hoạt hằng ngày, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghiên cứu kỹ cũng không biết thế nào.

Đại khái là chiến tranh lạnh.

Gần đến cuối kỳ, em bắt đầu bận rộn, tôi cũng vì ôn tập không có cách nào có nhiều thời gian, rõ ràng ở gần nhau nhưng có đôi khi, cả ngày đều không thể gặp mặt.

Rốt cuộc thật sự bận rộn hay là chung quy mượn cớ hiện tại tôi bận rộn nhiều việc không có cách nào tìm em ấy, tôi không biết. Mà tôi lại có chút sợ, cùng lúc muốn quan hệ chúng tôi duy trì tiếp, về mặt khác lại lo lắng đi sâu vào nói chuyện với nhau sau đó xảy ra ít chuyện ngoài ý liệu kỳ quái.

Đáng sợ hơn, tôi dĩ nhiên quên lúc đó rốt cuộc cãi nhau vì chuyện gì.

Buổi tối sau khi làm hai đề bài tập, phát hiện mình cứ ngẩn người cho nên tôi đành thôi, đem bài tập ném qua một bên, nếu muốn ngây người thì phải làm cho đủ.

Chuyện chiến tranh lạnh rất mơ hồ, nó đáng sợ ở chỗ cãi nhau sẽ đem oán hận chất chứa đã lâu toàn bộ lớn nhỏ kết hợp với nhau, cho dù lúc đó bạn không quan tâm nhưng người chung quy cứ thoải mái mở miệng, huống chi đối phương là người thân nhất ngoài người nhà ra.

Tổn thương người thân nhất, mọi người thích làm nhất.

Thực ra hầu hết thời gian, thậm chí càng nghĩ về sau này, càng hiểu rõ lúc đó mình không nói đạo lý, có thể đã nói ra miệng có thể làm sao chứ, chỉ có thể kiên trì đứng ở bên cạnh chính mình, cho nên bạo phát nói một đống lời nói càn ‘rất có đạo lý’ chứng thực quan điểm của mình, cố chấp cho là mình đúng.

Aizzz, Hà Trừng không phát kẹo cho tôi, tôi cũng chỉ có thể cảm ngộ* cuộc sống này.

*Cảm động thông hiểu.

Đời người cảm ngộ có chút tiêu cực, tôi nhún nhún vai, đem gối ôm ném xuống giường Ngư Ngư, cậu ấy tháo tai nghe xuống, nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi há miệng, sau đó cười với cậu ấy hỏi:

“Cậu và Ngô Đại Gia có cãi nhau không?”

Cậu ấy đem gối ném lại cho tôi:

“Không phải là nói nhảm sao, tụi mình ở bên nhau lâu vậy, không có cãi nhau, bình thường à?”

Tôi Ah một tiếng thật dài, lại hỏi: “Hai người cãi nhau vì cái gì?” nói xong tôi nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu: “Lần gần đây nhất là vì cái gì?”

Ngư Ngư quấn tai nghe quanh ngón tay, suy tư:

“Hình như là… trên đường mua khoai lang nướng, mình nói mình còn muốn ăn bắp nướng, anh ấy không cho, nói mình mua nhiều lắm rồi, cuối cùng đều ăn không nổi toàn bỏ, mình không nên mua, rồi thì rùm beng lên.”

Tôi: …

Bởi vì có thể thấy cãi nhau vì chuyện này thực sự là… tồn tại.

Có đôi khi cũng không phải cảm thấy ý kiến hai người không hợp nhau, mà đơn thuần là muốn cãi nhau.

Tôi cảm thấy có thể Ngư Ngư đem chuyện cãi nhau trở thành một loại sở thích, mà khoai lang nướng là công cụ tình thú của bọn họ… ách, tôi đang nói cái gì vậy.

Mắt thấy cậu ấy lại muốn đeo tai nghe, tôi lại muốn ném cái gối qua nhưng nghĩ ném gối truyền tin không tiện cho nên tôi bò hẳn sang giường cậu ấy, cũng tạm dừng việc xem phim của cậu ấy.

Tôi hỏi:

“Chiến tranh lạnh đó, hai người từng chiến tranh lạnh chưa?”

Ngư Ngư hỏi ngược lại tôi:

“Hình như không có, anh ấy nhân nhượng hơn mình, trong ngày nhất định sẽ nói chuyện với mình.”

Thức ăn cho chó… trước tiên nhịn, tôi ôm gối vào lòng:

“Không phải nói chuyện, nói thì vẫn nói nhưng chính là đang chiến tranh lạnh.”

Khóe miệng Ngư Ngư giật giật:

“Chiến tranh lạnh cái gì?”

“Thì là…” tôi nghĩ nghĩ: “Nhìn bên ngoài qua lại cũng bình thường, nói cũng giống bình thường, nhưng đúng là có cảm giác là lạ, bằng mặt không bằng lòng?”

Ngư Ngư suy nghĩ thật lâu sau nói:

“Nếu như là người khác, mình sẽ cảm thấy khoảng cách chia tay không xa, nhưng nếu như là cậu và Hà Trừng, mình cảm thấy qua mấy ngày là hòa thôi.” Cậu ấy nhìn tôi cười: “Yên tâm đi.”

Tôi Ồ một tiếng:

“Ai nói cho cậu biết mình và Hà Trừng chiến tranh lạnh chứ?”

Cậu ấy nhướng mày với tôi, cậu ấy chọt tôi một cái:

“Chiến tranh lạnh lâu rồi à?”

Tôi quyệt miệng:

“Ai nói mình và em ấy chiến tranh lạnh.”

Được rồi, không phải xoắn xuýt cái này, lúc này rồi tôi còn quắn quéo cái gì.

Cho nên không đợi Ngư Ngư giải thích, tôi lập tức nói:

“Khoảng một tuần trước, như vầy như vậy, sau đó mình cảm thấy giữa mình và em ấy là lạ, không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, mình cảm thấy em ấy không muốn gặp mình, có khi mình đổ cho việc cuối kỳ sắp tới, nhưng đặt trong tình huống hiện tại không đúng lắm, em ấy nói em ấy bận, em ấy không bận thì mình bận, tụi mình không thuộc về nhau.”

Ngư Ngư nghe xong tôi nói một đống, chợt cười hỏi tôi:

“Như vầy như vậy là gì, hai người cái kia? Không hòa hợp?”

Tôi: …

“Không có!” tôi cầm gối đập lên đầu cậu ấy, “Sao có thể chứ, đây là trường học đó.”

Ngư Ngư Ồ một tiếng:

“Vậy như vầy như vậy là gì?”

Tôi: …

Tôi:

“Bạn học, bạn có thể lý giải kỹ không?”

Cậu ấy cười: “Có thể có thể.” nói xong cậu ấy và tôi nhìn nhau mấy giây sau đó mới nói: “Mình cũng không biết.”

Tôi nghe xong Aizz một tiếng, rốt cuộc cái thứ ảo giác gì đã khiến cho tôi cảm thấy Ngư Ngư sẽ thực sự cho tôi một ý kiến xác thực.

Ngay lúc tôi định rời khỏi giường của cậu ấy, cậu ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi, tôi quay đầu nhìn cậu ấy, nghe cậu nói:

“Nếu không thì…”

“Nếu không cái gì?” Tôi hỏi.

Cậu ấy cười giả dối:

“Hai người như vầy như vậy, nhất định ok!”

Tôi đạp cậu ấy một đạp, leo về phía giường mình, vẫn nghe cậu ấy ở phía sau rêu rao bậy bạ:

“Cưỡng hôn, cưỡng hôn không được thì mạnh lên!”

Sau khi leo lên giường mình rồi, đúng lúc màn hình điện thoại sáng lên, ở cái thời điểm nhạy cảm này, bất kể là ủy viện học tập hay là Hà Trừng, gởi tin tới tôi tất nhiên đều muốn xem.

Mọi người xem tôi đem Hà Trừng xem như kỳ thi quan trọng cuối kỳ, nói rõ em ấy ở trong lòng tôi thật sự rất quan trọng, nếu có người hỏi tôi, thi cuối kỳ và Hà Trừng tôi chỉ có thể chọn một, như vậy tôi nhất định chọn Hà Trừng.

Bạn xem, tôi thật sự yêu em ấy.

Tuy rằng em ấy và kỳ thi không đồng dạng để có thể đem ra so sánh ngang bằng, nhưng lúc này tôi muốn biểu đạt mình rất quan tâm tâm tình của em ấy, đương nhiên, chuyện này không quên cuối kỳ có thể thi lại là chuyện thật.

Aizzz, không có Hà Trừng, toàn bộ sinh hoạt đều trở nên nhàm chán, tôi dĩ nhiên bản thân đang có da^ʍ ý với em ấy, mà rõ ràng cái da^ʍ ý này là ở trên giường, tôi không có da^ʍ ý bằng hình ảnh xxx mà là thi cuối kỳ.

Tôi cười nhạo mình một phen, mở điện thoại, Hà Trừng gởi tin cho tôi, hỏi tôi có đói bụng không? Em ấy ở ngoài về, mang cho tôi chút đồ ăn.

Tôi nói có.

Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa, tôi vội vàng từ trên giường xuống, suýt chút nữa té lăn ra đất, Ngư Ngư nhìn dáng vẻ khẩn trương của tôi, cho rằng xảy ra chuyện gì, cũng may tôi dùng khẩu hình miệng nói cho cậy ấy biết là Hà Trừng đến, cậu ấy không có trách tôi quá hưng phấn.

Tôi mở cửa ra.

Thực ra trong lòng đã nghĩ là em ấy ở ngoài cửa một mình, giống như thường ngày, chúng tôi còn có thể an tâm nói chuyện, còn có thể ngầm hiểu với nhau không cần bật đèn, chỉ có đồ ăn nóng hổi.

Nhưng không may, ngoài cửa là em ấy cùng bạn cùng phòng, Triệu Giai ở sau lưng em ấy chào hỏi tôi, các học muội cũng nhiệt tình, em ấy đưa đồ ăn khuya cho tôi, chỉ nói với tôi câu ngủ sớm chút sau đó lại nở một nụ cười tạm biệt đúng chuẩn.

Không biết sao hoa rơi muốn nói chuyện, nước chảy không hiểu, tôi tự nhận mình dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn em ấy nhưng em ấy vẫn xa cách ánh mắt của tôi.

Sau khi giải quyết xong đồ ăn khuya tôi nghĩ rất nhiều, có lẽ tôi nghĩ quá nhiều rồi, có thể em ấy thật sự bận, trong lịch sử cũng không phải chưa từng xuất hiện chuyện hiểu lầm như vậy, trong lúc bạn cho rằng bản thân để ý người khác nhưng phát hiện đối phương căn bản không để ý chuyện này.

Đoán mò, rất khó chịu, cho nên tôi cầm điện thoại, mở avatar em ấy ra nói thẳng: Em có cảm thấy gần đây chúng ta rất lạ không.

Nhấn gởi đi, tôi chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, quá trình này vô cùng dày vò, cái này làm cho tôi cảm thấy một tin nhắn cực tệ, sao không thể học weibo chút chút, người ta đã xem tin thì hiển thị đã đọc.

Sau mấy phút, tin nhắn hiển thị đang nhập… tôi phát hiện mình khẩn trương ghê gớm.

Nhưng kỳ quái là nhập rất lâu lại chậm chạp không có tin tới, cuối cùng lại trở về ghi chú của em ấy, không có gì nữa.

Tôi cắn mép chén, nhìn đi nhìn lại tin đã gởi kia, trong lòng nghĩ vừa rồi rốt cuộc là gì, vừa xóa cái gì, trong lòng càng thêm dày vò.

Cho nên tôi quyết định thư giản để giảm bớt tâm tình hiện tại, nhưng tiếc là tôi tắm xong giặt đồ xong, Hà Trừng vẫn như cũ không có trả lời tôi.

Đêm đã rất khuya, đêm khuya như vậy, lũ con gái sẽ dễ nghĩ loạn, không phải điều này buộc tôi mất ngủ sao, gần đây chất lượng giấc ngủ không tốt.

Tôi vẫn tin, hoocmon cơ thể con người cùng ánh trăng có quan hệ mật thiết, nếu không… vì sao ban đêm cảm xúc con người ta dễ dàng đi xuống cũng dễ khóc.

Nói vậy, hiện tại tâm tình đau khổ của tôi cũng không quá khó hiểu.

Ký túc xá đã tắt đèn, tôi lật qua lật lại vẫn không buồn ngủ, Hà Trừng vẫn không có trả lời tôi.

Cảm thấy có chút khát, có phải nóng lòng thì người ta liền làm, cho nên tôi rót ly nước, cầm ghế định ra ban công ngồi, nhưng không khéo chính là mới vừa ra ngoài thì thấy một cánh tay trắng xóa ở cách vách, đang vuốt ve lá cây trong bồn hoa.

Tôi ló đầu ra nhìn, là Hà Trừng, đang dựa vào ghé, tựa hồ đang suy nghĩ.

Không có chột dạ giống như từ trước tới nay, vốn định em ấy không thấy tôi, rút đầu về nhưng rất nhanh em ấy liền bắt gắp ánh mắt tôi, nhìn thấy tôi đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới nói:

“Sao chưa ngủ?”

Khoảng cách này rất xa, bất kể là tôi và em ấy hay em ấy và tôi.

Tôi thở dài, nhỏ giọng nói:

“Em cũng chưa ngủ.”

Em ấy ừm một tiếng:

“Không ngủ được.”

Tôi cũng ừm một tiếng:

“Chị cũng không ngủ được.”

Đoạn đối thoại này rõ ràng không chút dinh dưỡng, nó làm tôi cảm thấy thương cảm, chúng tôi không nên như vậy.

Tôi nhìn em ấy, hỏi:

“Em còn không trả lời tin nhắn của chị.”

Toàn bộ đèn ký túc xá đều tắt, tôi không mang kính nên chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ thể em ấy, nhưng tôi có thể từ động tác của em ấy đoán được em ấy mang theo biểu tình gì, nhưng cũng có thể tôi đoán sai.

Mặc kệ đúng sai, tôi cảm thấy bây giờ em ấy đang nhíu mày.

Em ấy nói: “Không biết trả lời gì, muốn nói phải, cũng muốn nói không phải.” nói xong em ấy chậm rãi từ ghế đứng lên, tới gần bên tôi một chút, khẽ nói: “Chu Tiểu Dĩ, chúng ta làm hòa đi.”

————————————–

Ps. Mệt mỏi với Ngư tỷ, toàn xúi dại con nhà lành :v nhưng mà fangirl thích :v

Tuần mới tốt lành!^^