Chương 40

Vì không để Phùng Giang một mình, buổi tối lúc tôi đi ‘chăm sóc’ cậu ấy thuận tiện dẫn theo Ngư Ngư.

Quả nhiên sự thật bị tôi đoán trúng, lúc chụm lại chơi đánh bài, hai người bọn họ tình bạn tăng vọt lên, cũng biểu hiện trong vòng bạn bè, thậm chí còn cùng nhau chê bai ảnh chụp một động tác từ đầu đến cuối của tôi.

Rõ ràng tôi mới là bạn thân ở chung của họ, nhưng nhìn họ sôi nổi thảo luận couple yêu thích, trong lòng cảm giác cô đơn.

Tôi nhất thời hối hận không dẫn Hà Trừng theo, tuy nói chuyện phiếm không sôi nổi bằng 2 người kia, nhưng chúng tôi có thể cho họ thấy tình yêu đẹp đẽ của chúng tôi.

Nghĩ như vậy, tôi yên lặng liếc nhìn cái giường nhiều lần, nhìn lại bài của mình lần nữa, cảm giác vô lực tăng gấp bội.

Ba không đủ để đánh.

Cuối cùng họ ngay cả đánh bài cũng không chơi, dựa vào giường xem phim cắn hạt dưa, trời nam đất bắc, rõ ràng trò chuyện nhân vật lịch sử, nhưng lại có thể nói về hoàng đế nào cùng vị thừa tướng nào tình cờ tràn đầy tình cảm, sau đó bắt đầu đề cử tiểu thuyết.

Hai người rốt cuộc thảo luận hai phi tử tương thân tương ái, mới ý thức được sự tồn tại của tôi.

Đầu tiên Ngư Ngư liếc mặt nhìn tôi, sau đó vỗ vỗ Phùng Giang nói:

“Để mình đề cử cho cậu một couple bách hợp.”

Tôi mơ hồ có dự cảm chẳng lành, sau khi đem xác hạt dưa nhả ra, quả nhiên nghe cậu ấy nói:

“Couple lãnh cảm.”

Tôi: …

Ngư Ngư: Ha ha ha ha.

Phùng Giang: ???

Phùng Giang nghiêm túc ngồi đàng hoàng, cả người lui vào trong chăn, hỏi tôi:

“Ai ai?”

Ngư Ngư cười đến nổi dựa lên đùi tôi, tôi thờ ơ cười không nổi, Phùng Giang có lẽ hiểu được tình cảnh này, vừa cười vừa A một tiếng:

“Cậu ấy và tiểu học muội.”

Ngư Ngư ngẩng đầu nhìn Phùng Giang, bởi vì cười, lộ hơn nửa hàm răng trong miệng, hai mắt híp lại thành một đường, giọng kỳ quái nói:

“Có phải rất lãnh cảm không?”

Rốt cuộc có một lần Phùng Giang không hiểu quan điểm của Ngư Ngư, cậu ấy mang theo nụ cười ha hả, cho miếng khoai tây vào trong miệng:

“Vẫn ổn chứ.”

Câu ‘Vẫn ổn’ này làm tôi nhớ đến giấc mơ hồi Cao trung của tôi, theo lý mà nói có thể xem là mộng xuân, nhưng kỳ quái nhân vậy chính không phải tôi mà là Tô Hữu Bằng và Lâm Tâm Như.

Bây giờ nghĩ lại ấn tượng vẫn khắc sâu, tôi mơ thấy tôi trốn trong bụi cỏ nhìn họ lăn qua lăn lại.

Ngày hôm sau tôi do dự rất lâu, vẫn đem chuyện này nói cho Phùng Giang, lúc đó mọi người còn là vị thành niên, đối với loại chuyện này vừa ngây ngô xấu hổ vừa muốn thăm dò, chuyện này trực tiếp dẫn tới tôi và Phùng Giang nâng lên đến cảnh giới màu vàng*.

*Màu vàng: theo ý đen tối :v

Sau đó cậu ấy nói cho tôi biết, cậu ấy cũng từng nằm mộng như vậy, bất quá cậu ấy là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mà nhân vật nam chính là Uông Hàm.

Bởi vì cánh cửa thế giới mới mở ra cộng thêm ham muốn khám phá, khoảng thời gian sắp thi cuối kỳ, chúng tôi không làm việc đàng hoàng mà thường thường online thăm dò một ít tri thức bên ngoài không nhắc tới, cũng làm bộ như lão quái xế* nửa đêm điên cuồng thảo luận.

*Lão quái xế: trên mạng hay dùng với những người có thâm niên trong nghề, có nhiều tài nguyên, còn hay khoe ra để cho thấy sức mạnh của mình, hay chỉ các nick trên diễn đàn.

Khi còn trẻ chúng tôi dốt nát lúc đó tỏ vẻ kỳ quái tam quan, có chút không bình thường cũng cực đoan, cố chấp đem thế giới này đặt ở góc độ cực đoan mà định nghĩa, luôn cảm thấy không phải đen chính là trắng, nói tới nói lui cũng hết sức dõng dạc.

Không biết nội dung trò chuyện bây giờ còn lưu lại không, nếu có có thể đem ra, tôi nhất định cười nhạo mình của trước đây.

Phùng Giang đương nhiên không cho là tôi lãnh cảm, dù sao chúng tôi đã từng đồng thời có qua da^ʍ ý với ngôi sao nam.

Nếu trọng tâm câu chuyện đến tôi rồi, Phùng Giang bỗng nhiên tò mò, cậu ấy nhích tới chỗ tôi, đυ.ng tôi, mở miệng hỏi:

“Nói chút xem, sao lại cong.”

Tôi nhún vai:

“Không biết.”

Cậu ấy nhướng mày:

“Nếu tiểu học muội nói em ấy theo đuổi cậu… cậu là bị bẻ cong?”

Ngư Ngư nghe xong cười vài tiếng:

“Cậu ấy còn bẻ cái gì, cậu ấy đã sớm rơi vào trong bẫy ái tình của Hà Trừng rồi.”

Lúc cậu ấy nói những lời này, dồn sức từng chữ từng chữ đem ‘bẫy ái tình’ nói rất nặng, nói rất khôi hài.

Phùng Giang nghe xong cảm thấy hứng thú hơn, dùng cái mông ra sức lắc giường mấy cái, nói:

“A, thật tò mò làm sao hai người bên nhau.”

Loại chuyện này, nói thì rất dài dòng, tuy tôi và Hà Trừng chỉ mới quen nhau chưa tới một năm, những chuyện xảy ra giữa chúng tôi cũng vô cùng bình thản, nhưng thực sự muốn nói lại không biết nói từ đâu, giống như phí mở miệng rất cao, từ khi bắt đầu đến bây giờ.

Nói rất dài dòng, vậy thì…

Đừng nói nữa.

Cho nên tôi ở trong không khí phất tay mấy cái:

“Cứ như vậy như vậy, bên nhau thôi.”

Ngư Ngư phụt một cái bật cười, làm bộ làm dạng như người biết chuyện nói: “Phùng Giang, mình nói cho cậu biết, Hà Trừng cái người này rất ôn nhu, nói từng chữ từng câu, người thoạt nhìn thanh tâm quả dục.” cậu ấy vừa nói vừa ăn, “Tiểu Dĩ, cậu còn nhớ năm ngoái đưa khăn quàng cổ cho cậu không, thực ra mình không có nói cho cậu, buổi sáng hôm đó em ấy nói với mình, trời đã bắt đầu lạnh, mình còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, em ấy liền hỏi mình có phải cậu mặc ít quá không.”

Ngư Ngư cười ngây dại, cầm khăn lau tay: “Mình đây liền hiểu phải hay không.” Cậu ấy nhướng mày với tôi: “Cho nên khăn quàng cổ của em ấy liền đưa ra.”

Tôi ngơ ngác cắn thanh chocolate, hình như có chuyện này, nhưng tôi chỉ nhớ rõ ràng cảm giác em ấy đưa khăn quàng cổ cho tôi, nguyên nhân kết quả tôi quên hết rồi.

Ngư Ngư nhìn Phùng Giang, nói:

“Từ ký túc xá tới lớp học lộ trình 20 phút, Hà Trừng bữa đó không có tiết đặc biệt đưa tới.”

Phùng Giang vẻ mặt mờ ám nhìn tôi.

Ngư Ngư mang theo vẻ mặt mờ ám nhìn tôi.

Tôi: …

Tôi hỏi:

“Bất quá sao cậu biết em ấy đặc biệt đưa tới?”

Ngư Ngư kinh ngạc:

“Cậu không biết?”

Tôi:

“Mình không biết.”

Ngư Ngư mang theo vẻ mặt kinh ngạc mở miệng: “Mình nghĩ cậu biết.” nói xong cậu ấy kéo tay áo tôi: “Chuyện em ấy đưa thuốc cảm cậu biết không?”

Tôi hoảng sợ:

“Thuốc cảm là em ấy đưa? Không phải cậu nói Triệu Giai à?”

Ngư Ngư vẻ mặt hoảng sợ càng sâu hơn, vẻ mặt không nói nhìn Phùng Giang, nắm lấy cổ tay cậu ấy chà chà hai cái:

“A! Mình muốn quỳ lạy cậu a Chu Tiểu Dĩ.”

Nói xong câu đó, cậu ấy kích động vạn phần nói cho tôi biết, đêm Giáng sinh năm ngoái Hà Trừng viết cho tôi câu kia: “Giáng Sinh vui vẻ, Chu Tiểu Dĩ!” bên trongba chữ “Chu Tiểu Dĩ’, cùng với chữ ‘Chu Tiểu Dĩ’ bên trong thuốc cảm giống nhau như đúc.

Cậu ấy nói cậu ấy còn hét lên vài tiếng.

“Cậu có nghe không hả?”

Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, hình như có chút ấn tượng, nhưng hôm nay bởi vì cảm giác mình hình như thích Hà Trừng, vẫn luôn tâm thần không yên, không quá chú ý.

Ngư Ngư tức giận chọt đầu tôi:

Tôi cười ha ha:

“Có nghe.”

Ngư Ngư tức giận chọt đầu tôi:

“Cậu có thể để tâm chút không!?”

Tôi cười ha ha.

Ngư Ngư:

“Khó trách sau này mình nói cho cậu biết Hà Trừng thích cậu, cậu cũng không tin.”

Tôi: Ha ha ha.

Ngư Ngư:

“Em gái cậu ah.”

Tôi: Hi hi hi.

Quần chúng ăn dưa Phùng Giang rốt cuộc để ý rõ nguyên nhân kết quả, giống như mọi ngày A một tiếng thật dài, đưa ra nghi ngờ trong lòng:

“Nói như vậy, hai người đã sớm thích lẫn nhau, vậy tại sao, gần đây mới bên nhau.”

Ngư Ngư tặc lưỡi hai cái: “Còn không phải bởi vì kinh sợ, cả hai đều tự hù mình, sợ như vậy.” cậu ấy ôm cổ Phùng Giang: “Hơn nữa kịch đặc biệt hay, cậu biết không, hai người này bên nhau dĩ nhiên là Đường Sóc tác hợp.” Ngư Ngư nhướng mày với Phùng Giang: “Đường Sóc có biết không, bạn trai trước của Tiểu Dĩ.”

Ngư Ngư tiếp tục nhiều chuyện:

“Đường Sóc lúc đó muốn cùng Tiểu Dĩ hòa hợp, tiểu Dĩ không chịu, kết quả là trợ công, thực ra ở đây mình cũng không hiểu lắm.”

Cậu ấy nói xong nhíu mày nhún vai.

Phùng Giang kinh ngạc Ồ một tiếng thật dài, đổi lại giơ tay lên cổ ‘Chát’ ba cái:

“Đặc sắc đặc sắc.”

Cho nên nói cái loại chuyện xưa này, vẫn nên tìm cái có thể nói, nhìn tôi đi, nhìn lại Ngư Ngư, tôi nghĩ, nếu như Triệu Giai đại biểu tới trình bày, nhất định càng ba hoa chích chòe hơn.

Từ trong câu chuyện ‘thoát ra’ nhìn nhận lại chuyện xảy ra, luôn có một mùi vị lạ không thể gọi tên ra, nói rõ bản thân, vốn mang theo cảm giác xx, cái cũng khó trách những người nghe kia luôn có thể bị mang ra xuyên tạc.

Cũng may Phùng Giang cái tên này không phải bách hợp, cậu ấy đối với chuyện này hiếu kỳ cũng chỉ bởi vì nó xảy ra ở trên người tôi.

Ngư Ngư sau khi khen Hà Trừng vài câu, trọng tâm câu chuyện đã bị dắt tới chỗ khác.

Có lẽ bởi vì chuyện quá khứ thật sự bị khui ra, dẫn tới lúc này tâm trạng của tôi vô cùng vui vẻ, thậm chí có chút ngọt.

Chơi mấy ván tiểu miêu điếu ngư, tôi và Ngư Ngư thu dọn rồi trở về.

Chỉ là không nghĩ tới, ở cửa phòng đυ.ng phải Hà Trừng.

Quần áo em ấy mặc xem ra không phải là đi ra ngoài, trên chân vẫn là một đôi dép lê, chiếc áo khoác thật dài mặc bên ngoài, tôi thấy em ấy trước, không biết xa như vậy em ấy có thể nhìn thấy nụ cười của tôi không, nhưng tôi vẫn vẫy tay cười với em ấy.

Ngư Ngư nhìn tôi vẫy tay, theo ánh mắt nhìn qua, còn đang thảo luận bài mới vừa rồi không nên đánh, sau khi nhìn thấy Hà Trừng, Ố ồ ố ồ:

“Đón cậu kìa.”

Nửa phút sau, chúng tôi đi đến trước mặt em ấy, Hà Trừng đầu tiên là liếc nhìn tôi, sau đó lắc lắc bao trong tay, giải thích:

“Xuống lấy bưu kiện, gặp được hai chị.”

Ngư Ngư giọng lạ nói tiếp:

“Không cần ngụy biện, chị hiểu chị hiểu.”

Nói xong cậu ấy chạy nhanh như làn khói.

Cái tên này tính giác ngộ rất cao, trở về Chu lão sư sẽ thưởng cho một giấy dáng hoa hồng nhỏ.

Đêm khuya, trên đường chỉ thưa thớt vài người, chúng tôi đi rất chậm, em ấy rất tự nhiên nắm tay tôi.

Trước đó Ngư Ngư đã dạy qua cho tôi một khóa học, cậu ấy nói rằng nhìn cằm có thể đoán ra công thụ, nắm tay cũng có thể đoán công thụ, cằm bình thường chuyển động, nếu cằm nhọn tay thụ, cằm ngang khi công.

Mà cái chuyện nắm tay, ở trước là công, ở sau là thụ.

Nghĩ vậy, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, cái này trần trụi nói tôi là thụ…

Tôi nuốt nước miếng, dùng sức nhéo tay em ấy một cái, nhìn em ấy nói:

“Tới đây, nói cho học tỷ biết, có phải em đã sớm đối với chị có ý đồ rồi không?”

Em ấy quay đầu:

“Hữm?”

Tôi cười ha ha:

“Hôm nay Ngư Ngư nói cho chị biết, em đem thuốc cảm cho chị, có phải không? Chị nghĩ, chuyện kia thực sự đã sớm xảy ra.”

Tôi nghiêng người trực tiếp nhìn em ấy, vừa đi vừa hỏi:

“Em hãy thành thật nói, khi đó em quan tâm chị hay thích chị!?”

Em ấy không có né tránh:

“Thích chị.”

Tôi ngất.

Thản nhiên như thế nhưng lại làm tôi ngượng ngùng.

Tôi ha ha ha mà cười gượng vài tiếng, nghiêm túc đứng đàng hoàng.

Thực sự thần kỳ, sống lâu như vậy, tôi chưa bao giờ biết tôi có thể yêu con gái- cùng thuộc tính với mình, ngay từ đầu sợ hãi lắm, thậm chí không dám nhìn em ấy, nhưng bây giờ cũng rất may mắn, may mắn tôi gặp được em ấy.

Bất kể bởi vì em ấy hay tại con tim cho phép, chí ít hiện tại tôi thực sự rất hạnh phúc.

Tuy tên rất khó nghe, thậm chí còn có chút tự luyến thế nhưng lãnh cảm đối với tên đề cử này, tôi là người ‘ăn’ đầu tiên.

————————-

Ps. 20.10 vui vẻ! Cuối tuần vui vẻ!^^