Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xét thấy Phùng Giang lần đầu đến trường tôi, tôi hiếu khách sáng sớm liền rời giường, cũng ăn mặc chỉnh chu một phen rồi đến nhà ga.

Không phải thời gian làm việc nên giao thông không quá đông đúc, điều này làm tôi rất vui mừng.

Nhẩm thời gian vừa đến, ở cửa ra của trạm xa xa liền thấy cậu ấy, tôi chạy tới chỗ rất xa, cố ý vòng ra sau cậu ấy, cũng gởi cho cậu ấy một tin nhắn đứng ở cái cột nào đó chờ tôi.

Trò đùa này bắt đầu sau khi cậu ấy nhận tin, cậu ấy giả bộ dựa vào cột bày ra tư thế vô cùng hư hỏng chờ tôi, vì vậy lúc đầu muốn từ phía sau lưng hù cậu ấy, nửa đường bị chọc cười không có cách nào tự kiềm chế được.

Cậu ấy nghe thấy tiếng cười của tôi liền quay đầu nhìn tôi, cũng cười, vỗ vai tôi:

“Cái này thật xấu hổ ha tiểu Chu.”

Tôi từ dưới đất đứng lên, tiếng cười còn chưa bớt mà dựa vào cột, học theo kiểu đứng hư hỏng vừa rồi, hỏi:

“Mình soái không?”

Cậu ấy cười ha ha ôm lấy tôi.

Chúng tôi bầu bạn rời đi. Trên đường cậu ấy nói cho tôi biết cuộc thi lần này là mẹ cậu ấy muốn cậu ấy kiểm tra chứng nhận không liên quan đến chuyên ngành, lúc đầu buông tha không muốn tham gia, không nghĩ tới là ở trường tôi, cuối cùng là đi.

Thời gian kiểm tra là 3 giờ chiều, bây giờ còn sớm, trước tôi dẫn cậu ấy đến phố ăn vặt nổi danh ăn điểm tâm sau đó mới trở về trường.

Trên xe nhận được điện thoại của Hà Trừng, em ấy hỏi tôi đón người chưa, còn hỏi tôi khi nào trở về, tôi trả lời vài câu.

“Ôn nhu lại nhỏ nhẹ như vậy, bạn trai?”

Tôi A một tiếng, cười ha ha:

“Lát nữa em ấy ở cổng trường chờ chúng ta.”

Phùng Giang: “Mình đã nói rồi” cậu ấy nhích tới gần tôi, “Nào, nói cho mình biết, có phải Đường Sóc đẹp trai không? Có ảnh chụp không, cho mình xem.”

Trước đó tôi gởi cho Phùng Giang ảnh chụp của Đường Sóc, thực ra tấm hình kia so với Đường Sóc người thật đẹp hơn nhiều lắm, tôi cũng không biết Đường Sóc học ở đâu được kỹ xảo photoshop ảnh, tôi tìm rất lâu trên vòng bạn bè, vẫn không tìm được một tấm ảnh chụp bình thường.

Bất quá nghĩ lại, tôi nhớ đến lúc Phùng Giang nhìn thấy ảnh của Đường Sóc, nói:

“Cậu phải cẩn thận nha, tên bạn trai này nhìn rất ‘gầy’.”

Khi đó tôi không biết rõ cậu ấy bảo tôi cẩn thận cái gì, vì sao Đường Sóc gầy thì phải cẩn thận, còn nghĩ rằng là kiểu trăng hoa, chỉ là ảnh chụp có thể nhìn ra? Bây giờ tôi mới tỉnh ngộ, cậu ấy không phải nói gầy mà là thụ.

“Cái vấn đề soái…” Tôi nghĩ nghĩ, nhìn cậu ấy, “Cậu chuẩn bị sẵn sàng nha, đến lúc đó không nên bị mình hù.”

Cậu ấy lớn tiếng A một tiếng, biểu thị cảm thán, cực kỳ mong chờ nắm tay tôi.

Tôi không biết cậu ấy đem những lời tôi nói hiểu thành ý gì, có lẽ là hiện tại rất soái hoặc là hiện tại rất xấu.

Nói chung đều không phải là tôi nghĩ muốn để cho cậu ấy hiểu về hình dáng.

Rất nhanh, xe đến trường, còn chưa xuống xe, tôi đã thấy Hà Trừng đứng ở dưới trạm dừng, em ấy cũng nhìn thấy tôi, xuyên qua cửa sổ cùng đối mặt cười.

Sau khi chúng tôi xuống xe, em ấy đã đi tới, mở miệng tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại đưa ánh mắt rơi vào tay của tôi.

Tôi cũng nhìn theo, phát hiện tôi và Phùng Giang nắm tay nhau.

Thật là theo bản năng cho nên tôi giống như bị em ấy bắt gian tại trận, ngay lập tức buông tay ra.

“Chị giới thiệu một chút.” Tôi kéo Hà Trừng qua, “Đây là Phùng Giang.”

Hà Trừng lễ phép gật đầu với Phùng Giang, chào hỏi:

“Chào học tỷ.”

Phùng Giang cũng đồng dạng cười:

“Chào em.”

Tôi đứng bên cạnh Hà Trừng, kéo tay em ấy, đối với Phùng Giang nói: “Đây là Hà Trừng, cùng trường Cao trung với chúng ta, là sinh viên mới nhỏ hơn mình 2 khóa, à…” Tôi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Hà Trừng: “Bạn gái của mình.”

Nói xong mới phát hiện, đây là lần đầu tiên tôi trước mặt người khác giới thiệu thân phận Hà Trừng như vậy, tuy là quan hệ sáng tỏ nhưng vẫn cảm thấy là lạ.

Nói xong, đầu tiên Phùng Giang Ồ một tiếng, lại A một tiếng, chỉ vào Hà Trừng nói: “Chị vừa mới nghĩ, đã thấy qua em ở đâu.” cậu ấy cười ha ha ha ba tiếng: “Em là ảnh trên màn hình khóa của Chu Tiểu Dĩ.”

Nói xong cậu ấy vỗ vai tôi:

“Có phải em ấy không, phải không?”

Tôi bất đắc dĩ gật đầu:

“Phải.”

Màn hình khóa điện thoại Hà Trừng không biết.

Tôi lúng túng ngẩng đầu nhìn em ấy một cái, nhận được ánh mắt dò xét nghi hoặc của em ấy, đang hỏi tôi thật vậy chăng?

Tôi yếu ớt gật đầu.

Phùng Giang bởi vì xác minh suy nghĩ trong lòng mình, hưng phấn cười, vẻ mặt từ ái nhìn Hà Trừng nói:

“Em còn đẹp hơn.”

Trên đường vào trường, tôi vẫn muốn hỏi Phùng Giang, mới vừa rồi rốt cuộc cậu ấy có nghe tôi giới thiệu Hà Trừng là bạn gái tôi không, rốt cuộc cậu ấy có nghe vào đầu không.

Bất quá nhìn biểu hiện bây giờ của cậu ấy, đoán chừng là không chú ý đến, hơn nữa có lẽ cũng quên cái chuyện cái tên bạn trai của tôi sẽ ở cổng trường chờ.

Mấy phút sau, Phùng Giang dẫn chúng tôi đến tiệm giải khát ở lầu dưới căn tin trường, không biết cậu ấy hỏi thăm ai, nói trứng hấp sữa hai tầng váng sữa ở đây uống rất ngon, không thể không đến nếm thử, sau khi tôi gọi một ly cho cậu ấy, ngồi đối mặt với cậu ấy và Hà Trừng ở ghế ngồi.

*Song bì nãi (双皮奶): double-layer milk pudding/custard, trứng hấp sữa hai tầng váng sữa

Chủ tiệm rất nhanh đem đồ làm xong lên, cậu ấy ăn một miếng sau đó vô cùng ghét bỏ: “Cũng vậy thôi.” nói xong lại ăn một miếng vẫn ghét bỏ như cũ: “Ba hoa chích chòe khuếch đại.”

Tôi cười cười:

“Nói không chừng cậu nhìn thấy giấy giới thiệu là của chủ tiệm gởi đó.”

Cậu ấy tiếp thu mà Ồ một tiếng thật dài.

Người bây giờ thủ đoạn tuyên truyền liên tục xuất hiện, một cái tài khoản thuận theo vấn đề, mặt khác lại đăng ký một cái tài khoản khác đi ngược lại vấn đề, sau đó sẽ đăng ký tài khoản khen một chút.

Loại chuyện này tôi cũng từng làm, từ sự kiện trên Wechat lần trước của Hà Trừng, tôi liền đăng ký nhiều tài khoản đối nghịch với người khác.

Phùng Giang ăn cái gì cũng rất chậm, tôi và Hà Trừng cứ như vậy chờ, trong lúc đó Hà Trừng hỏi tôi có muốn ăn chút gì khác không, tôi tỏ vẻ không muốn.

Dù sao hiện tại tâm tư của tôi không ở chuyện ăn uống.

Rốt cuộc Phùng Giang ăn hơn nửa tiếng sau đó ngẩng đầu nhìn tôi nói:

“Tiểu Dĩ cậu làm gì đó?”

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy:

“Gì?”

Cậu ấy dùng cằm chỉ về phía Hà Trừng nói:

“Làm gì mà kè kè em ấy vậy.”

Tối há miệng cúi đầu cười, mặc dù hỏi một đằng trả lời một nẻo nhưng tôi dựa vào vai Hà Trừng, như con chim nhỏ nép vào người em ấy, nũng nịu nói:

“Mình dựa bạn gái của mình không được à.”

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi mấy giây, cắn cái muỗng không, cười nói:

“Bạn gái?”

Phùng Giang có vẻ nhiều lần nghiền ngẫm ba chữ này.

Thật lâu chỉ A một tiếng, sau đó lại cao giọng A một tiếng:

“Con mẹ nó! Bạn Gái!”

Tôi khẽ thở dài, thực sự không dễ dàng.

Cậu ấy kích động đem cái muỗng bỏ vào trong ly, cắm sâu vòng trong thịt quả, sau đó cậu ấy nghiêng về trước một tí, hai tay đặt lên bàn, chỉ vào người tôi lại chỉ vào Hà Trừng:

“Loại quan hệ kia?”

Tôi nghĩ, nếu không có cái bàn này, cậu ấy có thể nắm cổ áo tôi kéo lên.

“Ừm.” Tôi trả lời.

Cậu ấy kinh ngạc che miệng.

Thực ra tôi có chút khẩn trương, tuy là lúc nghỉ đông, cậu ấy cũng nói cho tôi thái độ cậu ấy đối với đồng tính luyến ái, còn nói cho tôi biết cậu ấy là hủ nữ, nhưng loại chuyện này thật sự xảy ra bên cạnh mình, tôi không biết cậu ấy có ghét bỏ không.

Giống như vài người rõ ràng ủng hộ đồng tính luyến ái, nhưng lại nói nếu như con của mình là đồng tính thì sẽ đánh gãy chân nó.

Tôi không biết cái ủng hộ này là có ý gì.

Thật lâu sau, Phùng Giang cuối cùng cũng đem vẻ mặt ngạc nhiên thay đổi, tà mị cười nhìn tôi, nhướng mày nói:

“Giỏi lắm nha Chu Tiểu Dĩ.”

Tôi thở dài một hơi.

Cậu ấy đẩy ly sữa trứng 2 lớp qua bên cạnh, nhìn Hà Trừng nói:

“Nè học muội, chị nói với em, học tỷ này của em mơ ước sắc đẹp của em từ rất lâu rồi, em phải cẩn thận.”

Nói xong cậu ấy lại nhìn tôi, mặt đầy tò mò:

“Mau nói cho mình biết, sao cậu theo đuổi được tiểu mỹ nữ người ta vậy.”

Tôi quay đầu nhìn Hà Trừng, đang muốn nói chuyện, em ấy lại trước tôi một bước, nói với Phùng Giang:

“Là em theo đuổi chị ấy.”

Tôi há miệng.

Phùng Giang lại A một tiếng với ý sâu xa.

Còn lại trọng tâm câu chuyện không có liên quan đến Hà Trừng, tuy tôi rất muốn chiếu cố em ấy nhưng rõ ràng em ấy không thích hợp với loại chuyện thẳng thắn mà nói chính là quá hưng phấn của Phùng Giang, cho nên tôi chỉ nắm tay em ấy, đem tay em ấy đặt bên người.

Trạng thái như vậy cũng không tệ, thỉnh thoảng tôi quay đầu nhìn em ấy, em ấy biết bởi vì trọng tâm câu chuyện thú vị mà mỉm cười, không quá mức hiu quạnh.

Phùng Giang nói cho tôi biết, gần đây có một anh chàng muốn theo đuổi cậu ấy, mà cậu ấy nghĩ muốn cho anh chàng đó và học trưởng của mình trở thành một đôi.

Tôi nghe nói hủ nữ đặc biệt đáng sợ, cố gắng gieo rắc cho anh chàng kia một ít tư tưởng kì quái, cố gắng đem anh chàng kia bẻ cong.

Thời gian trò chuyện trôi qua rất lâu, Hà Trừng nhìn điện thoại nhắc nhở chúng tôi sắp đến giờ kiểm tra, chúng tôi kết thúc tính tiền xong tiễn Phùng Giang đi thi, cũng bảo cậu ấy sau khi thi xong thì gọi điện cho tôi.

Giống như bậc phụ huynh nhìn theo cậu ấy đi vào, chúng tôi liền rời đi, trên đường trở về, chúng tôi đối với vấn đề chỗ ở tối nay của Phùng Giang tiến hành một cuộc thảo luận sâu sắc.

Theo lý mà nói. Phùng Giang sẽ ngủ chung với tôi, hơn nữa tôi cũng rất muốn giới thiệu Ngư Ngư cho Phùng Giang biết, tôi cảm thấy hai người này nhất định hận gặp nhau trễ.

Nhưng bây giờ có chút biến hóa.

Tôi có bạn gái.

Những lời này cũng không quá kêu ngạo, cũng không có kỳ thị mấy tên độc thân cẩu kia, chỉ là đơn giản trình bày tỏ trạng thái hiện tại của tôi mà thôi.

Tôi đem lo lắng nói cho Hà Trừng, em ấy suy tư thật lâu.

Trong lúc em ấy suy nghĩ, bỗng nhiên làm cho tôi nhớ tới vừa rồi ở cổng trường em ấy đã thấy chúng tôi nắm tay nhau.

Tôi hỏi:

“Chị cùng mấy người con gái khác tiếp xúc thân mật, có phải em cảm thấy không vui không?”

Em ấy chỉ chút nữa là suy nghĩ xong, nhưng bởi vì những lời này của tôi, em ấy lại suy nghĩ thật lâu.

Thật lâu sau, em ấy nói: “Tuy em biết chị đã quen, em cũng biết từ trước đến nay đây chính là tính cách của chị, nhưng em hi vọng, chuyện cùng người khác thân mật chị nên giảm bớt đi.” em ấy nói tới đây ngừng lại, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em sẽ không vui.”

Tôi liếʍ môi.

Em ấy lại nói:

“Có thể quan tâm tâm tình của em không?”

Tôi há miệng gật đầu 3 cái.

Từ khi vừa bắt đầu, mỗi yêu cầu của em ấy đều mang theo sự trưng cầu ý kiến, rõ ràng hẳn là em ấy nên hùng hồn cưỡng chế yêu cầu tôi, nhưng lại không có. Đột nhiên điều này làm cho tôi mơ hồ có chút thương cảm, em ấy không nên đem bản thân hạ thấp như vậy.

Tôi không thích bầu không khí này, cho nên tôi thở dài một hơi, cười ha ha, chỉ ra chỗ ngoài trường:

“Tùy tiện tìm cho cậu ấy một khách sạn là được rồi, không cần phải quản cậu ấy.”

Hà Trừng nhìn tôi bật cười, đưa tay ra sức xoa tóc mái của tôi, cúi đầu đến bên tai tôi nói:

“Chu Tiểu Dĩ chị thật ngoan.”

Ngoan à.go

Nếu cảm thấy tôi ngoan thì hãy hung hăng tới chà đạp tôi. Chà đạp tôi a.

————————————-

Chu tỷ: Come on baby :v

Ps. Tuần mới tốt lành!^^
« Chương TrướcChương Tiếp »