Chương 37

#101cáchlấylevớibạngáicủaChuTiểuDĩbạnnênhọchỏi

————————————

Trở về phòng Ngư Ngư đã thức, đang ngồi trước gương đang vẽ mặt, tôi đóng cửa kín, cậu ấy mím môi liếc nhìn tôi, mập mờ không rõ:

“Mình nghĩ cậu đi hẹn hò rồi.”

Tôi nuốt nước bọt, phả ra một ngụm khói lớn, lấy tay quạt quạt mặt mình, trả lời Ngư Ngư không có.

Cậu ấy đem sữa dưỡng nặn ra ở mu bàn tay, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, lúc này tôi đã đứng ở trước tủ quần áo, cậu ấy cười hì hì qua đứng cạnh tôi, cũng thuận tay cầm cái gương đặt trước mắt tôi.

“Chậc chậc, sao mặt đỏ vậy.”

Tôi khụ khụ hai tiếng, đẩy cái gương ra, làm bộ nghiêm túc chọn quần áo.

Ngư Ngư suy tư một chút, chợt kích động:

“WOW! Không thể nào, sáng sớm cậu đã cùng Hà Trừng làm gì đó rồi!?”

Tôi quay đầu trừng cậu ấy:

“Cái đầu của cậu!”

Ngư Ngư cười ha ha: “Mình cũng hiểu được không có nhanh như vậy, hai người các cậu thoạt nhìn lãnh cảm, ngày đó mình cùng ’em gái đáng yêu’ nói chuyện phiếm, nói đặt tên couple cho hai người nhưng tên của hai người đặt không hay, mặc dù đáng yêu nhất dĩ nhiên là lấy tên cả hai.” Cậu ấy cười cười: “Mình thực sự rất muốn nói cho ’em gái đáng yêu’ cứ gọi hai người các cậu là couple Lãnh Cảm là được.”

Tôi nghiêm túc nghe xong, sau đó tùy tiện lấy ra một bộ quần áo đi vào rồi một lần nữa cầm lấy bộ khác đi ra, hỏi:

“Sao cảm thấy hai đứa mình lãnh cảm?”

Hà Trừng lãnh cảm cũng đỡ, em ấy là người một chữ như vàng, thoạt nhìn vô cùng lãnh cảm, huống chi em ấy còn không thích cười.

Nhưng tôi tôi cảm thấy được tôi chính là kẻ điên…

Quả nhiên Ngư Ngư gật gù đắc ý liền ngồi xuống, tiếp tục cùng đống sữa dưỡng chiến đấu, nói với tôi:

“Hà Trừng không cần nói tới, cậu ấy à, mặc dù thoạt nhìn vui buồn thất thường ha ha ha ha”

Tôi:

“…”

Ngư Ngư: “Nhưng ai nói thế nào đi nữa cũng cảm thấy cậu không hề để ý, không tưởng tượng nổi lúc cậu ở trên giường, bộ dạng líu ra líu ríu.” cậu ấy xoa xoa tay, “Lúc trước Đường Sóc còn thề son sắt với mình muốn chế ngự cậu, kết quả hai người chia tay chậc chậc.”

Trong lời của cậu ấy có một mùi, chính là mùi rác rưởi của Đường Sóc.

Tôi nghĩ, tôi không cần đem cái ý nghĩ vừa rồi muốn sờ Hà Trừng nói cho cậu ấy nghe, như vậy tôi có vẻ hèn mọn.

Sau khi thay quần áo xong ra cửa, Hà Trừng đã đứng ở cuối hành lang chờ, đầu mùa xuân khí trời mát mẻ, em ấy không có buộc tóc, áo khoác thật dài, bởi vì tôi bước ra, em ấy đem điện thoại bỏ vài túi rồi ngẩng đầu nhìn tôi, thuận tay vén vén tóc mái.

Từ sau khi trầm mê sắc đẹp của em ấy, dù bất kỳ động tác gì của em ấy đều làm cho lòng tôi nhốn nháo, cho dù là vén tóc ra sau thôi, chiếc bông tai vểnh lên cũng làm cho tôi cảm thấy rất đáng yêu.

Mọi người xem, xuyên qua cửa sổ, nó còn phản quang nữa.

Tôi nhấc túi xách, ba chân bốn cẳng tiến tới, đứng trước mặt em ấy, nhìn em ấy:

“Đi đâu đây?”

Đầu tiên em ấy nhìn vào mắt tôi, sau đó ánh mắt chuyển dần xuống, đưa tay chạm khẽ vào khóe môi của tôi.

“Thoa son?” Em ấy hỏi.

Tôi cười ha ha:

“Bôi một chút.”

Tôi nhìn ngón tay em ấy hồng hồng, chắc là do son môi của tôi thoa bị lệch, cho nên tôi mím môi, theo bản năng liếʍ môi, ngẩng đầu nhìn em ấy hỏi:

“Được chưa?”

Em ấy nhìn chằm chằm môi tôi, bàn tay kia còn đặt trong không trung, ngón cái cùng ngón trỏ xoa xoa theo vòng tròn, làm cho màu trên môi tôi phai đi.

Mấy giây sau, em ấy lộ ra khuôn mặt tươi cười:

“Đẹp.”

Tôi liếʍ môi, tiến tới nắm lấy cổ tay em ấy, nói:

“Đi thôi.”

Tôi cho rằng chúng tôi chỉ tùy tiện tìm một chỗ ăn, tuyệt không nghĩ tới em ấy lại dẫn tôi vào thành phố, càng không nghĩ tới chính là Hà Trừng đứa trẻ ngoan học trò tốt này lại trốn tiết.

Kẹt xe làm thời gian trễ nãi chút chút, sau khi vào trong tiệm ngồi xuống cũng đã hơn 1 tiếng, trường đại học ở vùng ngoại thành thực sự bất tiện, chúng tôi trở về cũng mất hai tiếng, có thể từ trường học đến trạm xe sẽ mất một tiếng.

Sau khi kết thúc việc chọn món, Hà Trừng nói cho tôi biết, tiệm này dưới cái nhìn của em ấy mùi vị rất ngon, là tiệm ngon nhất em ấy từng ăn qua, sau khi đánh giá xong em ấy còn tiếp tục nói cho tôi biết, thành phố này những thứ khác em ấy cảm thấy ăn cũng ngon, thậm chí chỗ ăn vặt đầu đường cũng không buông tha.

Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên, bạn nhỏ này tới đây không phải chỉ mới nửa năm sao, những lời của em ấy làm cho tôi rất nghi ngờ, em ấy thật ra là… kẻ tham ăn.

Sau khi em ấy phê bình hết con đường dài các món ngọt liền cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, nhìn tôi mỉm cười:

“Sẽ dẫn chị đi, chị nghĩ xem muốn ăn ở đâu trước?”

Tôi nuốt nước bọt, sững sờ:

“Sao em biết nhiều như vậy?”

Em ấy cười giải thích:

“Lúc nhàm chán thì đi ra ngoài dạo.”

Tôi Ồ một tiếng thật dài, lại hỏi:

“Một mình?”

Em ấy lắc đầu “Không hẳn.” nói xong cúi đầu cầm khăn giấy vừa lau bàn ném vào trong thùng rác, giọng nhỏ hơn một chút: “Có lúc đi cùng vài người bạn.”

Tôi lại Ồ một tiếng thật dài.

Có lúc đi cùng vài người bạn, là ai, là người kia sao?

Tiếng Ồ này thì phục vụ cũng mang món ăn lên, cũng ngắt ngang nghi ngờ trong lòng tôi.

Khẩu vị của Hà Trừng cũng tốt, chí ít rất phù hợp với tôi, cộng thêm lần trước em ấy làm bữa tối cho tôi, chí ít làm tôi cảm thấy nếu như sau này cùng sống bên nhau, không cần lo lắng về phương diện ăn uống.

Không giống ba mẹ tôi tuy rằng rất ân ái, nhưng bởi vì ba không thích ăn hành, kết hợp với chuyện mẹ cố chấp cho rằng bỏ nhiều hành vào sẽ chữa hết tật xấu này của ba, dẫn đến nhiều lần hai người cãi nhau.

Nhưng nghĩ tới chuyện này, tôi cầm đũa nhìn Hà Trừng hỏi:

“Em có ăn hành không?”

Em ấy nghĩ một hồi, hỏi ngược:

“Chị không thích?”

Tôi gật đầu.

Em ấy cười:

“Em biết rồi.”

Tôi: ???

Cái con người này quá ôn nhu!!!

Đối thoại chỉ có ba câu, cũng làm cho tôi nghĩ đến viễn cảnh sau này tôi và em ấy sẽ sống bên nhau, em ấy làm những món tôi thích, có thể em ấy còn đút cho tôi ăn những món mình thích, có thể em ấy còn dùng miệng đút, có thể chúng tôi còn ăn ăn…

Tôi nuốt nước bọt, nhìn lát cá sống trên bàn, cảm thấy rất tội lỗi.

Sau khi cơm nước xong, lúc chúng tôi đi về phía quầy tính tiền, nổi lên một tranh chấp nhỏ.

Em ấy theo bản năng móc tiền liền bị tôi cản lại, tôi chắn trước mặt em ấy, cầm ví tiền đã chuẩn bị xong trước đó, nhưng mắt thấy nhân viên muốn lấy tiền của tôi, lại bị em ấy cản lại.

“Đừng làm rộn.”

Em ấy dùng hết khí lực kéo tôi ra sau.

Tôi quýnh lên ôm lấy eo em ấy, em ấy bật cười nhìn tôi, sờ đầu tôi nói:

“Được rồi, chỗ này là em dẫn chị tới, nên để em trả, lần sau chị dẫn em đi ăn thì tính được không?”

Tôi ôm chặt em ấy:

“Em khi dễ người ta.”

Rõ ràng khi dễ tôi đây một trạch nữ không hiểu biết chỗ có thức ăn ngon, cho nên tôi kéo em ấy lui ra sau mấy bước:

“Lần trước cũng là em trả tiền, lần trước nữa cũng là em, em không để chị trả tiền một lần à, không được, chị muốn trả tiền.”

Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, thuận tiện cũng nhìn thấy biểu tình của nhân viên.

Người đó chắc nghĩ chúng tôi là hai kẻ điên, tranh nhau trả tiền cũng thành bộ dạng kia, mà tôi đuối lý vì muốn đạt được mục đích nên sử dụng kỹ năng khóc nức nở.

Lúc đầu chỉ đơn thuần là muốn tranh trả tiền, cũng không ngờ rằng lúc này lại biến thành cục diện như thế, nhưng việc đến nước này, Hà Trừng nếu như còn cố chấp, tôi nghĩ tôi sẽ khóc cho em ấy xem.

Lâu lắm không khóc, tôi nghĩ nên lớn tiếng khóc hay nhỏ giọng nức nở.

Cũng may Hà Trừng bỏ qua cho tôi, cũng có thể là em ấy cảm thấy tôi lúc này mà khóc thật thì mất thể diện, thở dài một hơi, thỏa hiệp nói được.

Tôi vui mừng, cũng có thể trời cao chiếu cố xuống, rút ra trúng tờ 100.

Cho nên bỏ ra tờ 100 này, chúng tôi quyết định đi xem phim, khổ ở chỗ gần đây không có phim gì hay để xem.

Hai người chúng tôi đứng ở trước mấy tấm poster do dự mấy chục phút, vẫn không đưa ra được kết luận, 2 hay 2.1, rốt cuộc chọn thế nào. Đây không phải cá và hùng chưởng (loại thực phẩm cao cấp) đây đây cũng không phải là vị chocolate của bánh và bánh vị chocolate.

Cuối cùng tôi lựa chọn bộ phim 2.1, mà không hề rời khỏi bởi vì tôi bỗng nhiên nghĩ đến xem phim, đã không hề đơn giản là vậy, chỉ là xem phim.

Cũng may Hà Trừng mọi thứ đều thuận theo tôi, dù sao bây giờ tay tôi cầm số tiền lớn, tôi mới là đại gia.

Đại gia tôi đây mua một phần bắp rang lớn, mua một ly coca lớn cắm 2 ống hút, cũng dự định một hồi cố ý là rớt mất một cái.

Cái ý nhỏ này thực hiện rất tốt đẹp, lối đi của rạp chiếu phim rất hẹp, tôi nhường em ấy đi trước, cũng chắc chắn bảo em ấy không cần cầm coca.

Cho nên không cẩn thận tôi lắc lắc ly coca, đáng tiếc nó dính chặt miệng ly, không có cách nào rớt ra, tôi cắn răng đưa tay kéo ống hút ra ngoài một chút, lại lắc lắc vài cái, nó vẫn không chịu rớt, cho nên tôi quýnh lên, trực tiếp kéo ống hút ra, đem nó đặt ra bên ngoài.

Tôi hài lòng, vui vẻ chuẩn bị làm chứng nó không cẩn thận rơi xuống đất, đáng tiếc, Hà Trừng bất chợt quay lại.

“Không có ai, chúng ta ngồi ở chỗ này đi.”

Em ấy đang nói sau đó mở mắt trừng trừng nhìn tôi lắc ống hút rồi rớt xuống.

Tôi sững sờ nhìn em ấy.

Cái này….

Nói sao đây…

“Ha ha” Tôi nuốt nước bọt, ngón tay chỉ xuống đất, “Chỉ là… chỉ là bất cẩn rớt xuống.”

Rõ ràng tôi nghe được từ trong mũi em ấy phát ra tiếng cười, mọi thứ đều bị nhìn thấy.

Em ấy ngồi xổm xuống nhặt ống hút trên đất lên, kẹp giữa ngón giữa và ngón trỏ sau đó nghiêng đầu nói:

“Em đi bỏ.”

Tôi mặt không chút thay đổi:

“Ừ.”

Em ấy còn cười, cầm ống hút sát tới gần tôi, hỏi:

“Hay là lấy thêm một cái ống hút nữa?”

Lúc này trong lòng tôi khó xử hết sức, cũng xác định là em ấy đang trêu chọc tôi, tình huống này, tôi muốn nói không cũng không được, mà nói được cũng không xong.

Làm khó làm dễ cũng qua đi, em ấy cười khẽ, bởi vì thấp hơn tôi một bậc, đưa tay xoa đầu tôi cảm giác không được tự nhiên, đưa bắp rang cho tôi, đi về phía cửa.

Khi em ấy quay lại, tôi len lén liếc nhìn, em ấy không mang theo bất cứ thứ gì giống ống hút.

Phim rất nhanh thì bắt đầu, trong kế hoạch của tôi, sau khi có một quá trình quan sát tốt đẹp, tuy là ý nghĩ mới vừa rồi có chút bần, nhưng kỳ thật, có thể cùng em ấy dùng một cái ống hút tôi liền rất vui vẻ.

Đang lúc tôi nghĩ cách gì chuyển qua, tiếp đến nắm tay em ấy, em ấy đã thuận lợi không nói hai lời kéo tay tôi đặt trên đùi em ấy.

Em ấy ở trước mặt tôi làm mọi thứ rất tự nhiên, tự nhiên cùng tôi bên nhau, tự nhiên cùng tôi hôn nhau cùng tôi ôm, dường như em ấy đã quen biết tôi từ rất lâu rồi và cũng lý giải tôi thật lâu, mà tất cả đều là trong lúc không để ý em ấy biểu lộ ra ngoài những thói quen nhỏ, không có bất luận sự cố ý làm nào.

So sánh với bên dưới, tôi khá sợ.

Những lời này trong dấu ngoặc không thể để người ta biết.

(So sánh với bên dưới, tôi liền khá sợ)

Ha ha Chu Tiểu Dĩ lừa mình dối người.

Bộ phim chiếu được khoảng 10 phút, hàng trước có đôi tình nhân nối bước nhau đi vào, nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu rồi ngồi xuống, sự chú ý của tôi từ màn hình lớn chuyển đến trên đầu người con gái trước mặt, cảm thấy người này cực kỳ quen thuộc.

Tôi quay đầu nhìn Hà Trừng, sau khi em ấy thu được ánh mắt của tôi, mở tay tôi ra, ở trên lòng bàn tay tôi từng nét từng nét chậm rãi viết ra hai chữ.

Trần Tuệ.

Tôi: …

Thực sự xui xẻo.

Tôi theo bộ dạng em ấy, cũng mở bàn tay em ấy ra, ở trong lòng bàn tay em ấy viết một câu, biểu thị tôi biết rồi.

Em ấy lại lật tay tôi, từng chữ từng chữ hỏi:

“Đi không?”

Tôi viết viết lên lòng bàn tay em ấy, cũng dành cho em ấy một ánh mắt đầy sâu xa.

Sau đó tôi nắm ghế dựa của Trần Tuệ, vỗ vỗ người bên cạnh, hắn quay đầu nhìn tôi, hiển nhiên có chút sửng sốt.

Tôi mỉm cười nhìn hắn nói:

“Thật trùng hợp a Vương Khải Kiệt.”

Hắn biểu tình xx nhìn tôi, mở miệng chửi con mẹ nó sau đó kéo Trần Tuệ đi không để cho cô ta có cơ hội dò hỏi, cũng không quay đầu lại rời đi.

Lần đầu tiên cảm thấy, quan hệ tương khắc như thế này có chút thú vị.

————————————

Ps. Tuần mới tốt lành!^^

À, hiện tại thì chỉ có một mình mình edit và beta 2 bộ đang thầu nên hơi chậm nha!