Chương 36

Tôi không tự chủ ngủ quên mất.

Khi tỉnh lại mơ màng trong chốc lát, mới tỉnh ngộ được đây là nơi nào.

Tôi lén lút sờ khóe miệng, yên tâm vì phát hiện không có nước miếng, giương mắt nhìn, Hà Trừng vẫn đang viết báo cáo.

Ở góc độ này có thể nhìn thấy gò má em ấy cùng với đôi mắt rũ xuống, lông mi dài cong cong, tóc vươn trước ngực, trên vai, phía sau như thác nước mà phủ trên lưng, có lẽ chú tâm quá mức, không biết viết cái gì, làm cho khóe miệng em ấy hơi hé, giương mắt nhìn sách vài cái rồi quay lại tiếp tục viết.

Nhìn cũng là một sự hưởng thụ, có thể cẩn thận nghiền ngẫm các góc cạnh gò má của em ấy, lông mi, còn có chớp mũi, bởi vì cúi đầu, môi hơi vểnh, cong cong tôi chưa từng thấy qua.

Còn có mùi hương quen thuộc phát ra từ trên tay em ấy.

Bởi vì nghiêng ngả dựa vào ống sắt, bả vai có chút mỏi, tôi vô thức xê dịch, lại nghe Hà Trừng bỗng nhiên hít vào một hơi, quay đầu nhìn tôi.

Lúc này tôi mới phát hiện, tay em ấy vẫn đặt dưới đầu tôi, làm cái gối đệm.

Hèn chi vì sao tôi cảm thấy cấn cấn.

Vội vàng ngồi thẳng dậy, chỉnh lại tóc, tôi hỏi:

“Em vẫn đặt như vậy?”

Em ấy cười cười, cử động tay, sau đó nắm tay lại lặng lẽ đặt dưới bàn, làm cho tôi cực kỳ lo lắng có phải em ấy đau không?

“Hôm qua ngủ không ngon sao?” Em ấy hỏi.

Tôi lắc lắc cái cổ: “Cũng tàm tạm, nói chuyện với Ngư Ngư rồi ngủ quên mất, chủ yếu là sáng sớm bị cậu ấy đánh thức.” tôi ngửa đầu, chỉ vào cổ, “Em xem xem, cậu ấy hình như còn cào chị nữa, không biết có dấu không.”

Đầu tiên em ấy nhìn tôi, sau đó mới dời ánh mắt đến cổ tôi, tay cầm bút, chỉ là cầm bút gõ gõ bàn, nói:

“Không có.”

Tôi cúi đầu, sờ cổ: “Em không biết tướng ngủ của Ngư Ngư xấu thế nào đâu, chị chỉ nằm ngủ một chút…” tôi ở trên giường em ấy khua tay múa chân qua lại: “Giường nhỏ như vậy nè, hầu như chị dán sát tường, chân của cậu ấy… còn…”

Hà Trừng đang nghe chợt cắt lời tôi, hỏi:

“Bình thường hai người hay ngủ chung à?”

Lúc em ấy nói những lời này, vẫn như cũ cúi đầu viết báo cáo, giọng không nhận ra có thái độ gì.

Cái bài báo cáo này thực sự rất dài, tôi nhìn đã 6 trang rồi, không biết sắp kết thúc chưa.

Mà vấn đề kia…

Xem như tôi nhạy cảm đi, tôi liếʍ liếʍ môi, nhích nhích qua, yếu đuối hỏi:

“Cái kia… không phải chị không thể ngủ chung với người khác chứ?”

Nói xong câu đó, nó làm tôi cảm thấy có quá nhiều khuyết điểm, muốn sửa, nhưng nghĩ thật lâu, vô luận tôi muốn đổi thế nào, nói ra vẫn là cái vị đó.

Hà Trừng nghe xong nở nụ cười, bởi vì ở một bên, tôi thấy cằm em ấy vẽ ra đường cong vô cùng đẹp.

Em ấy nói:

“Không phải.”

Nhưng mà tôi không yên lòng, dù sau câu trả lời đó hơi kỳ kỳ.

Cho nên tôi nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Mùa đông chị và Ngư Ngư thường ngủ chung, sưởi ấm cho nhau, cũng không có gì đặc biệt, em biết mà, cậu ấy có bạn trai.” Nói tới đây, tôi cười: ” Ha ha ha, đương nhiên không có gì đặc biệt, chỉ là, chị và cậu ấy…”

“Được rồi.” em ấy quay đầu nhìn tôi, ngắt lời tôi, mặt mày vui vẻ nói: “Chị đang nghĩ gì?”

Tôi hé miệng nhìn em ấy:

“Chị nghĩ em để bụng chuyện chị và Ngư Ngư ngủ chung.”

Em ấy đưa tay nắm lấy tay tôi, cùng đặt dưới bàn, nói: “Nói không để ý là giả.” em ấy hình như còn muốn giải thích gì nữa, nhưng chỉ thở dài, nắm chặt tay tôi, quay đầu tiếp tục viết.

Tôi nhích tới gần, nhìn tiến độ viết, cũng sắp xong, tuy vừa rồi tôi ngủ không say nhưng cũng chỉ có mấy chục phút thôi.

Cho nên tôi dựa vào thời gian em ấy còn ý tưởng, không quấy rầy, nói:

“Về sau chị sẽ không ngủ cùng Ngư Ngư nữa.”

Em ấy mỉm cười, tiếp tục viết:

“Cũng không cần phải vậy.”

Tôi cười ha ha hai tiếng:

“Cần cần, trước đây không có suy nghĩ nhiều như vậy.”

Hơn nữa, quyết định này đối với tôi mà nói không có tổn thất gì, quan hệ giữa tôi và Ngư Ngư cũng sẽ không bởi vì chuyện ngủ chung mà trở nên phai nhạt.

Sau mấy phút, bài báo cáo của em ấy cũng viết xong, tôi chống đầu nhìn em ấy cất bút, khép sách lại, đóng báo cáo lại, nhìn thấy em ấy sắp gập bàn chuẩn bị dẹp, tôi nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.

Có thể quá kích động, tay tôi đυ.ng trúng bàn khá mạnh, mạnh lắm.

Sau đó tôi để bàn xuống, vững vàng đặt trên giường, tay rất đau.

Em ấy nhìn tôi đè bàn xuống, tò mò nhìn tôi:

“Sao vậy?”

Tôi đem bài báo cáo em ấy mở ra, chỉ vào tên em ấy viết, kích động nói:

“Chữ này của em, giống với chữ của chị.”

Kỳ quái là cũng chỉ có hai chữ Hà Trừng, còn lại đều không giống, mà rõ ràng, Hai chữ Hà Trừng, phong cách viết ở bên dưới cũng không giống.

Tôi nhìn em ấy, chỉ vào cột tên, hỏi:

“Cái này là người khác giúp em viết à?”

Em ấy lắc đầu:

“Em tự viết.”

Tôi kinh ngạc:

“Oa!”

Tôi vội vàng cầm lấy cây bút ở bên cạnh cuốn sách của em ấy lên, tìm một tờ giấy nháp, viết lên trên ‘Hà Trừng’.

“Em nhìn đi có phải rất giống không, mặc dù lệch chút chút, nhưng móc qua cùng với chấm rất giống.” Tôi hít một hơi, suy nghĩ nói “Đặc biệt giống chữ hồi cấp ba của chị.”

Có thể tôi quá kích động, Hà Trừng quá bình tĩnh, em ấy nhìn bộ dạng tôi giống như đang nhìn một tên ngốc.

Tôi vò đầu, cười ha ha, đem bút nhét vào tay em ấy, chỉ vào bản nháp nói:

“Em cũng viết chữ vào đây đi.”

Em ấy rất thong thả thoạt nhìn có vẻ không nguyện ý nhưng vẫn viết ‘Hà Trừng’.

Sau khi viết xong, em ấy nói:

“Em cảm thấy không giống.”

Tôi cắn môi nhìn mấy lần, vẫn cảm thấy rất giống, cho nên dưới tên em ấy viết, viết thêm vài lần.

“Không giống sao?” tôi quay đầu nhìn em ấy, “Chị cảm thấy rất giống.”

Em ấy nói:

“Không giống.”

Tôi há miệng:

“Được rồi.”

Hà Trừng đã thành công dập tắt ngọn lửa nhỏ trong lòng tôi, cho nên tôi ũ rũ nhìn mấy dòng chữ, ũ rũ đem bản nháp cất vào, giúp em ấy dọn bàn.

“Sao chị cảm thấy rất giống chứ.” cất đồ xong, tôi không cam lòng nói.

Em ấy nghe thấy bật cười, đưa tay ra sau kéo cái nón của tôi lên, mạnh mẽ chụp lên đầu tôi, trong lúc tôi không nhìn thấy gì, nói:

“Ánh mắt chị… không tốt.”

Lúc em ấy nói những lời này, giữa câu còn mạnh mẽ dừng lại, làm cho tôi vô cùng nghi ngờ, thực ra em ấy muốn nói là, mắt chị bị mù.

Nhưng Hà Trừng của tôi ôn nhu như vậy, em ấy sẽ không nói vậy với tôi.

Tôi lắc lắc đầu, hé hai mắt ra, Hà Trừng đã vén chăn lên, ở cửa truyền tới tiếng chìa khóa tra ổ.

Mấy giây sau, Triệu Giai vào, làm tôi sợ đến nổi ngay lập chui vào trong chăn, bọc lại, rúc đầu vào trong, nằm thẳng.

Triệu Giai về thu bài của Hà Trừng, nội dung trò chuyện của hai người cũng rất đơn giản, giọng nói chuyện của Triệu Giai vẫn bình thường, không giống như thần thái phấn khích khi ở trước mặt tôi, vô cùng bình thường.

Sau khi thông báo vài câu về chương trình học, phòng chợt yên lặng, trong lúc tôi chuẩn bị ló đầu ra nhìn xem chuyện gì xảy ra, chợt nghe Triệu Giai cao giọng, lớn tiếng nói:

“Học tỷ, buổi sáng tốt lành nha!”

Tôi nuốt nước bọt, xốc chăn lên, quả nhiên nhìn thấy Triệu Giai nhón chân tới chỗ tôi, ra sức vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi:

“Chào buổi sáng.”

Thực ra tôi cũng không vì sao mình lại chui vào chăn, nếu như vừa rồi cứ thản nhiên, chắc sẽ không trở thành cục diện xấu hổ như bây giờ, đối mặt với ánh mặt đầy mờ ám của Triệu Giai, quả thực y chang Ngư Ngư.

Vì để cho bạn học Triệu Giai không khổ cực như vậy, tôi vô cùng chu đáo nhích ra ngoài, bảo em ấy đứng cho đàng hoàng, mà em ấy treo nụ cười thật sự khiến người ta khó hiểu, không có hảo ý nói:

“Học tỷ, chị bọc chặt vậy, em sẽ nghi ngờ vừa rồi hai người vừa làm chuyện mờ ám.”

Nói xong, em ấy còn dành cho tôi một cái nhướng mày của Ngư Ngư, làm tôi sợ đến nổi vội đem chăn xốc lên, lộ cả đồ ngủ, nửa ngồi nửa quỳ trên giường, nói cho em ấy biết tôi và Hà Trừng trong sạch.

Triệu Giai cười càng vui vẻ hơn, cầm bài vẫy vẫy tay với tôi:

“Em đi nha, không quấy rầy hai người.”

Sau khi em ấy đi, tôi từ trên giường chạy xuống, nhìn Hà Trừng vô cùng tự nhiên đem từng quyển từng quyển sách nhét vào giá sách, tôi dùng tay chọt chọt em ấy.

Tôi hỏi:

“Triệu Giai đã biết?”

Em ấy Ừm một tiếng.

Tôi A lên, lại hỏi:

“Em nói cho em ấy biết?”

Em ấy vẫn như cũ Ừm một tiếng.

Trước đó, tôi vẫn cho rằng quan hệ giữa Triệu Giai và Hà Trừng không tốt lắm, mặc dù không có đối chọi gay gắt nhưng không đến mức có thể chia sẽ những chuyện này.

Cho nên trong lòng tôi đầy thắc mắc, nhìn em ấy, lại hỏi:

“Là em chủ động nói cho em ấy biết hay là em ấy hỏi?”

Hà Trừng mặt không đổi sắc:

“Em nói.”

Tôi kinh ngạc Hà Trừng.

Em ấy quay đầu, mặt đối mặt với tôi, đưa tay bóp cằm tôi, bật cười nhìn tôi:

“Rất lạ sao?”

Tôi gật đầu.

Em ấy không giải thích quá nhiều, chỉ là vòng qua ôm lấy tôi, cúi đầu nhìn tôi, nhỏ giọng nói:

“Về thay đồ đi, chúng ta đi chơi.”

Lúc này tay của tôi đặt ở trước ngực, tuy là đồ ngủ của em ấy rất dày nhưng rõ ràng tôi có thể thông qua bàn tay cảm nhận được ngực của em ấy như có như không, dường như nhúc nhích sẽ biến mất, cho nên tôi không dám cử động.

Tôi chưa từng biết tiếp xúc với con gái sẽ cảm thấy mãnh liệt như vậy, từ trước chỉ cảm thấy em ấy mặc cái gì cũng đẹp, bây giờ nghĩ lại, nếu em ấy không mặc quần áo càng đẹp hơn.

Tôi chỉ muốn cỡi quần áo của em ấy.

Mẹ ơi, để tôi sờ cho đã.

Trời ơi, tôi đang nói cái gì vậy.

Sao tôi lại biến thành con người như thế.

Tôi đem cảm giác ngứa trên tay quy chụp cho em ấy làm, mà không phải do vải vóc của quần áo, tôi nghĩ, nếu như em ấy chỉ mặc nội y bên trong, thì rất xấu hổ.

Cho nên vào một buổi sáng sớm nắng đẹp, bạn nhỏ Hà Trừng đơn thuần muốn cùng Chu Tiểu Dĩ đi ra ngoài ăn cơm dạo phố, mà Chu Tiểu Dĩ dĩ nhiên ban ngày ban mặt tuyên da^ʍ.

Cái tâm tư thô bỉ này không thể để em ấy phát hiện, có lẽ tôi cũng xấu hổ, để không đỏ mặt tôi liền đến gần cái bàn bên cạnh.

Em ấy khıêυ khí©h tôi, cứ thế tôi thua trận trước.

Tôi đưa tay chọt vào giữa xương quai xanh của em ấy, dùng sức đẩy em ấy ra, em ấy cũng thuận theo lui ra sau.

Tôi cúi đầu cười:

“Được, chị về thay đồ.”

Nói xong tôi xám xịt chạy đi.

Tôi về thay quần áo.

——————–

Suy nghĩ của năm: “Tôi chỉ muốn cỡi quần áo của em ấy. Mẹ ơi, để tôi sờ cho đã.”

Chu tỷ thật đáng sợ :v