Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu như lấy tư cách là người ngoài nhìn vào thời gian quả thật lâu, nhưng lấy tư cách là Chu Tiểu Dĩ, nụ hôn này vô cùng ngắn ngủi.

Lúc em ấy buông ra, tôi suýt chút nữa không biết xấu hổ mà ôm lấy em ấy, muốn hôn nữa.

Tôi mở mắt nhìn Hà Trừng trước mặt, em ấy liếʍ liếʍ môi, đưa tay chỉnh lại tóc cho tôi, mặt đã không giống trước mà trở nên đỏ hồng, tôi vô thức bắt chước em ấy liếʍ liếʍ môi, cảm nhân tay em ấy đặt ở cằm tôi, nói:

“Chị đỏ mặt.”

Tôi bật cười, chỉ về phía mặt em ấy, gương mặt không phục muốn hờn dỗi quay lại thái độ lớn tiếng:

“Mặt của em đỏ hơn.”

Em ấy cười thật sâu, đưa tay xoa nhẹ tóc tôi, còn không để tôi chỉnh mà trực tiếp ôm lấy tôi.

Cũng giống như lần trước, có thể em ấy thích đặt cằm lên xương quai xanh của tôi, tôi cũng thích đứng, cảm giác khớp xương chạm nhau còn da thịt thì gần gũi hơn.

Em ấy cọ cọ cằm, nói:

“Chúng ta bên nhau rồi!”

Đúng vậy, chúng tôi bên nhau rồi.

Tôi cười ha ha.

Tôi rất vui vẻ, thậm chí có chút hưng phấn, hơn nữa, tôi cũng hiểu được em ấy cũng vui vẻ.

Thu dọn xong đồ đạc trong lớp học, khóa cửa chúng tôi cùng nhau rời đi, bình thường thời gian này, hành lang dài thật dài này không bật đèn, làm tôi rất sợ, vừa hát vừa đi, có đôi khi khoa trương hơn sẽ bỏ chạy.

Tôi còn nhớ rõ hồi mới xem tiểu thuyết huyền hoặc, ngày hôm sau vẽ bảng báo, trên đường về, khăn lau bảng đột nhiên rơi xuống, suýt chút nữa hù tôi tè ra quần.

Lúc đó tôi sử dụng sức lực toàn thân chạy như điên, chạy đến khi thấy có người, mà bọn họ nhìn bộ dạng của tôi giống như đang nhìn kẻ não tàn.

Tại sao giờ khắc này ở nơi đây tôi lại nhớ đến chuyện kia chứ, quả thật tôi não tàn.

Để giảm bớt bầu không khí lúc này, tôi tùy tiện tìm chủ đề thỉnh thoảng nói một chút, em ấy vẫn như cũ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ mở miệng.

Trong lúc tôi nói về những chuyện buồn cười xảy ra trong lớp năm 2 đại học thì em ấy bỗng dừng lại, tôi cũng dừng lại, em ấy nhìn tôi, nói:

“Nắm tay.”

Không chờ tôi kịp phản ứng, em ấy giơ tay lên nắm tay tôi bởi vì khoa chân múa tay còn cương cứng trong không trung, nắm bỏ vào trong túi áo của em ấy.

Chúng tôi tiếp tục đi, được vài bước, em ấy hỏi:

“Bạn tnam của người bạn kia nhận điện thoại sau đó thì sao?”

Tôi phục hồi tinh thần, A a vài tiếng:

“Sau đó, đầu bên kia vừa lúc hỏi hắn một câu, câu đó lão sư đã hỏi bọn chị, sau đó, lão sư, người bạn trai kia, lão sư liền…”

Rốt cuộc tôi đang nói gì.

Tôi chỉnh sữa một chút, lần nữa mở miệng:

“Lão sư vừa hỏi bọn chị, đề trên bảng có phải giải như vậy không, người kia đang nghe điện thoại vừa nói với đầu bên kia ‘Phải’.”

Ha ha ha.

Không buồn cười, tôi cũng biết không buồn cười, nhưng lúc đó thật sự rất buồn cười, cho nên mấy cái loại chuyện cười, chẳng những phải có khiếu hài hước mà còn phải tùy thời điểm, địa điểm.

Lúc trước có tên thái giám, phía dưới không có gì.

Nghe lâu cũng không buồn cười.

Đi tới con đường nhỏ lần trước chúng tôi đến, dừng ở giao lộ, chúng tôi nhìn nhau, ánh nhìn này làm cho tôi nhớ cuộc trò chuyện của chúng tôi trên con đường nhỏ này, tôi đã nói nếu như em ấy có đối tượng có thể dẫn đến đây, phải nhớ công của tôi.

Bây giờ, công lao này, tôi tự mình ghi công, mặc dù không quá phù hợp với cảnh hiện tại nhưng tôi vẫn muốn cảm thán: tạo hóa trêu người.

Con đường nhỏ không phải trùng hợp mà thực sự chỉ chứa được hai người, thật là một thiết kế tài hoa, chúng tôi nắm tay kề vai nhau đi tới, mới đầu xuân, côn trùng còn đang ngủ, trên đường rất yên tĩnh.

Tôi không biết em ấy có nhớ lần trước chúng tôi đi qua nơi này không, nhưng trong khi tôi cho rằng em ấy rất thích thì ở chỗ rẽ bỗng nhiên em ấy nói:

“Đây là lần cuối em cùng chị tới chỗ này.”

Tôi ngạc nhiên, há miệng hỏi:

“Tại sao?”

Em ấy hơi hé miệng sau đó nói:

“Nơi này là Đường Sóc dẫn chị tới.”

Tôi ngất.

Em ấy tiếp tục nói:

“Tuy hắn giúp em, nhưng người này, em không thích.”

Tôi Ồ một tiếng thật dài, để tỏ lòng tôi và em ấy cùng đứng trên mặt trận thống nhất, lòng tôi cũng đầy căm phẫn nói:

“Chị cũng không thích hắn.”

Cho nên bởi vì con đường này là lo kẻ mà mình không thích giới thiệu, cũng không muốn tới, đạo lý này tôi cũng rất hiểu, tuy là cố tình gây sự nhưng đa số đều sẽ bởi vì việc của người nào đó khiến chúng ta không vui, nghĩ đến cả đời chung quy cũng không thích.

Xem ra bây giờ con đường này cũng chả có gì đặc biệt, không có đèn, tối như mực, cỏ đã lâu không có người cắt tỉa, còn không biết bên trong có con chó béo phệ nào không.

Tôi rất muốn nghiêng đầu qua cọ cọ trên cánh tay em ấy, nói ‘Được sau này không tới nữa!’ nhưng hành động này trong mắt tôi quá thân mật, tôi cảm thấy chúng tôi mới bên nhau, mọi việc nên tiến hành theo một trình tự nhất định.

Cho nên tôi thuận theo ngữ khí vừa rồi, nói:

“Sau này không tới nữa!”

Nhưng lại thay đổi suy nghĩ, tại sao sau khi hôn nhau rồi, cọ mặt hành động này lại quá thân mật?

So với chuyện hôn nhau thân thiết hơn thì chuyện cọ này có là gì? Đại khái chính là…

A, loại chuyện này, thật sự là nên tiến hành theo trình tự.

Nhưng nghĩ tới một ít hình ảnh đầy màu sắc, mặt tôi bỗng nhiên nóng ghê gớm, vì không để Hà Trừng phát hiện, tôi vẫn duy trì động tác cũng như tốc độ lúc đầu.

Sau khi ra khỏi con đường nhỏ, cách ký túc xá cũng không xa, tuy chúng tôi đã đi chậm rồi, nhưng thời gian chung quy sẽ trôi qua.

Bởi vì nắm tay nhau, nhiệt độ lòng bàn tay của chúng tôi đã như nhau, một hàng bậc thang thật dài, em ấy bỗng nói:

“Có một câu hỏi.”

Suýt chút nữa tôi bởi vì câu này mà lăn xuống cầu thang.

Cái nhạc đệm này thực sự đến vội vàng không kịp chuẩn bị, nhạc đệm này cũng báo trước vấn đề tiếp theo, không phải vấn đề bình thường.

Quả nhiên em ấy hỏi:

“Khi nào thì thích em?”

Tôi bỗng nghiêng đầu nhìn em ấy, há miệng.

Tôi nghĩ nghĩ, ha ha, đảo khách thành chủ:

“Khi nào thì em thích chị?”

Em ấy nhìn tôi, mang theo ý cười:

“Em hỏi trước.”

Tôi hừ một tiếng:

“Nhưng chị muốn biết trước.”

Em ấy vẫn như cũ:

“Em hỏi trước.”

Nét mặt em ấy nói cho tôi biết, chuyện này, em ấy nhất định bắt tôi mở miệng trước.

Khó có dịp được ở ‘trên’ em ấy, em ấy và tôi giống nhau đều bướng bỉnh, bộ dạng không lùi bước mặc dù không giống em ấy của bình thường nhưng rất đáng yêu.

Cho nên tôi đầu hàng, nghiêm túc nói:

“Có thể là khi qua học kỳ.”

Em ấy giống như có điều suy nghĩ, bước chân chậm hơn nhiều.

Tôi cũng phối hợp với em ấy, cũng bước chậm hơn nhiều, nghe em ấy nói:

“Khi qua học kỳ à?”

Tôi Ừm một tiếng,

Em ấy hỏi:

“Sau lễ giáng sinh?”

Tôi ngạc nhiên, buộc miệng thốt ra, thừa nhận:

“Sao em biết?”

Em ấy cúi đầu mỉm cười: “Chị trốn tránh em rất rõ ràng, lúc đó em còn tưởng…” em ấy dừng lại, ý cười càng sâu: “Thì ra là bởi vì nguyên nhân này.”

Em ấy không chờ tôi bổ sung câu hỏi, thở dài hỏi tôi:

“Sao không nói cho em biết?”

Tôi cười hì hì le lưỡi, “Ngượng lắm, khi đó còn rất mơ hồ, cảm giác hình như là thích, hình như cũng không phải, hơn nữa loại chuyện này, không phải nên cẩn thận sao, chúng ta còn cùng giới tính, càng phải cẩn thận hơn, hơn nữa, chị còn không biết em có thích chị không.” nói tới đây, tôi quay đầu nhìn em ấy, đưa tay chọt chọt vai Hà Trừng hỏi: “Còn em thì sao, từ khi nào thích chị?”

Khó có dịp tôi không bị em ấy đem đề tài bẻ qua chỗ khác, bởi vậy có thế thấy, những đôi tình nhân thực sự rất quan tâm những chuyện này, thích từ khi nào, tại sao thích, thích bao nhiêu, có mãi thích không?

Em ấy đối với vấn đề của tôi không hề né tránh, nói:

“Sớm hơn so với chị.”

Tôi cầm tay em ấy lại, dùng răng cắn.

Sớm hơn tôi…

Tôi a một tiếng, không có ý tốt nhìn em ấy, nhướng mày:

“Không phải là em đối với chị nhất kiến chung tình chứ?”

Em ấy vẫn thản nhiên như cũ, nhưng lời không hề có ý đùa giỡn:

“Phải.”

Lời thừa nhận này, làm tôi không khỏi nhớ tới tràng cảnh ngày đầu tiên khai giảng, tôi tự nhận là ngày đó tôi rất nhếch nhác, bởi vì khí trời, mồ hôi chảy, tóc bết lại, hơn nữa ăn mặc rất tùy ý, dưới chân là đôi dép.

Như vậy cũng có thể nhất kiến chung tình sao…

Tôi bẹp miệng, quay đầu trừng em ấy, dùng sức nhéo tay em ấy, cắn răng nói:

“Gạt người!”

Em ấy nghe xong cười cười, không giải thích nhiều, bất ngờ không kịp chuẩn bị chợt quay lại hôn tôi một cái.

Tôi: …

Nghiện- chữ này rất thần kỳ, có người nghiện thuốc lá, họ thích cảm giác khói thuốc đi vào khoang trong phổi , một ngày chạm vào sẽ không muốn dừng, ngoại trừ nghiện thuốc, vẫn còn tồn tại những thứ khác, số ít còn lại nghiện những thứ kỳ quái.

Tỷ như có người thích sờ râu, tỷ như có người thích cầm giấy trong tay, tỷ như có người thích cảm giác ấn đầu khớp xương, tỷ như có người thích dùng kim đâm vào trong da thịt, tỷ như có người thích ngửi mùi kỳ lạ.

Tỷ như Chu Tiểu Dĩ thích Hà Trừng hôn mình.

Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng đủ để cho tôi quyến luyến, nếu thời gian và không gian cho phép. Tôi có thể sẽ biếи ŧɦái hơn, muốn cùng em ấy hôn nhau 3 ngày 3 đêm không ngừng.

Đêm đã khuya, có vài bạn học tình cờ đi ngang qua, có tình nhân, cũng có người đi bộ cùng nhau, chúng tôi hai người nhỏ bé trong đám người, đối với trường học mà nói rất nhỏ, đối với thế giới này càng nhỏ hơn.

Nhưng tôi nhìn được, tối này tâm tình vui vẻ, vui đến nổi có thể bao trùm cả thế giới này, dư sức.

Tuy cước bộ vẫn chậm rãi nhưng con tim đã muốn bay rồi.

Ánh trăng treo trên cao, không phải mùng một không phải mười lăm, không phải khuyết cũng không tròn ở trên bầu trời, ánh sáng vàng óng ánh làm cho những ngôi sao chung quanh đều lu mờ, lúc đi ngang qua cây đại thụ, nó giống như đứa nhỏ e lệ, nép vào.

Chúng tôi cứ như vậy mà đi, không cần nói chuyện cũng cảm thấy vui vẻ, bởi vì em ấy rất tinh tế, toàn thân em ấy toát ra vẻ tinh tế, loại tâm tình này giống như mọi thứ đều thuộc nhóm thực vật không thể chuyển động, tất cả đều được nhân cách hóa, đang cùng bạn cười, cùng bạn chào hỏi, cùng bạn nói chúc mừng.

Cùng bạn nói, hai người các người đơn giản là trời đất tạo nên một đôi.

Rất nhiều người thích phong cảnh, cũng thích miêu tả phong cảnh, chụp hình phong cảnh, tất cả mọi thứ có liên quan. Tác gia thích, nhϊếp ảnh gia thích, đạo diễn cũng thích.

Ngoài trừ vẻ đẹp của nó, còn có thể tạo được hiệu quả thời gian, tỷ như người xem một tập phim truyền hình, đến đoạn hồi tưởng dường như không có chiếu nội dung cụ thể nào.

Chỉ có như vậy, xuyên qua hồi ức, xuyên qua đoạn đối thoại của người không quan trọng, nhưng lại làm nổi bật cảnh sắc.

Một tập, liền kết thúc.

———————–

Ps. Dĩ tỷ càng ngày càng biếи ŧɦái 😂😂😂

Bữa nay tui đi phỏng vấn, người ta đánh tui rớt chỉ vì tui cận 😂😂😂 ôi cuộc đời 😂😂😂
« Chương TrướcChương Tiếp »