Chúng tôi không làm việc đàng hoàng mà cười mấy phút, sau đó tôi gõ đầu gối cậu ấy, ánh mắt cầu xin giúp đỡ:
“Nghiêm túc, làm sao bây giờ?”
Cậu ấy ho khan vài tiếng, thu hồi ý cười, gõ gõ cái ghế bên cạnh ý bảo tôi ngồi, sau khi tôi ngồi xuống, cậu ấy hỏi:
“Cậu nghĩ sao, muốn ở bên em ấy, muốn theo đuổi em ấy hay muốn sao?”
Cho tới bây giờ tôi không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là mỗi ngày trôi qua đối với chuyện này tôi càng không có kế hoạch gì, chẳng qua là cảm thấy thích em ấy, sau đó muốn cùng em ấy đùa giỡn, sau đó thích em ấy, sau đó thì không còn sau đó.
Ngư Ngư nhìn biểu tình ngây đơ của tôi, thở dài, không tự chủ nói:
“Biết ngay là cậu cái gì cũng chưa từng nghĩ.”
Tôi: ha ha.
Ngư Ngư nghiêm túc nhìn tôi hỏi:
“Vậy mình hỏi cậu, cậu có nghĩ sẽ cùng em ấy bên nhau không?”
Tôi suy nghĩ, thốt ra:
“Không biết.”
Ngư Ngư làm bộ đánh tôi cũng làm bộ né.
Sau đó cậu ấy vừa cầm chuối tiêu vừa nói với tôi, hiện tại có một học trưởng thích Hà Trừng, đang theo đuổi em ấy, mà em ấy lúc này mặc dù không có tỏ ý gì nhưng cũng không tỏ vẻ không thích học trưởng kia, học trưởng kia là người tốt, đối xử với Hà Trừng cũng tốt, hơn nữa Hà Trừng cũng không hề có ý định từ chối.
Cậu ấy nói tới đó, tôi lập tức ngắt lời, có thể có chút kích động, cắt đứt trái chuối tiêu trong tay cậu ấy, một nửa rơi trên mặt đất.
Cho nên tôi ân hận lấy giấy xử lý, xử lý xong , tôi hỏi:
“Ai? Ai? Ai thích em ấy, khoa Lý? Hay là khoa khác?”
Ngư Ngư tỏ vẻ không thể tin được:
“Không nghe ra mình đang ví dụ hả?”
Tôi sững sờ:
“Không nghe ra.”
Ngư Ngư: …
Ngư Ngư: “Ý của mình là nếu như tình huống này xảy ra, cậu phải đặt mình vào trong tình huống đó, có thể tiếp thu được không?” nói xong cậu ấy cười, “Bất qua xem ra bệnh của cậu đã ở thời kỳ cuối rồi.”
Quả thực, tôi không tiếp thu được, ngay cả chuyện có người thích em ấy cũng làm cho tôi không tiếp thu được, nghĩ tới hiện tại bên cạnh em ấy không có người khác, nếu có, em ấy sẽ từ từ rời xa tôi, sẽ đối tốt với người kia, sẽ giúp người kia mở nắp chai, sẽ giúp người kia chỉnh tóc và quần áo, sẽ giúp người kia xách túi, sẽ giúp người kia quấn khăn quàng cổ, sẽ dùng giọng nói ôn như với người kia: trời lạnh, đừng để bị cảm, ngủ ngon, nhớ anh.
Trời ơi!
Không được!
Tôi lập tức nắm cánh tay Ngư Ngư:
“Nghĩ lại, mình muốn ở bên em ấy.”
Ngư Ngư lớn tiếng thở dài, duỗi người: “Chu Tiểu Dĩ nhà mình rốt cuộc thông suốt rồi.” nói xong câu đó, mặt cậu ấy mang theo tiếu ý nhìn tôi: “Được, hiện tại nói với cậu một chuyện khác.”
Tôi:
“Nói.”
Ngư Ngư:
“Cậu có cảm thấy Hà Trừng thích cậu không?”
Tôi kinh ngạc:
“Ha ha ha, sao có thể!”
Ngư Ngư bởi vì biểu hiện ngạc nhiên của tôi mà kinh ngạc:
“Vì sao không thể?”
Cái gì mà tại sao, dù sao thì không có khả năng.
A.
Ngư Ngư lắc đầu, theo thói quen đưa tay đập bàn, hỏi:
“Lẽ nào cậu không cảm thấy hai người gần đây rất mờ ám sao? Mình thấy hai người cứ mờ ám, mình không thấy, còn không biết mờ ám ra sao rồi.”
Trong lòng tôi lộp bộp.
Thực ra tôi cũng hiểu được là có chút mờ ám, có một số việc tôi không có cố ý nói tới, cũng không phải cố ý miêu tả, dù sao tôi rất lo lắng là mình nghĩ quá nhiều, không phải có đôi lời nói là mắt hủ nữ nhìn đâu cũng thấy tình yêu (nam nam, nữ nữ) sao, tôi luôn cảm thấy Ngư Ngư là loại như vậy, mà tôi cũng chính là thế.
Em ấy ôn nhu nói chuyện với tôi, ôn nhu giúp tôi thu xếp đồ đạc, ôn nhu xoa đầu tôi rồi cùng tôi nói ngoan, câu nói này thoạt nghe là mắng chửi người nhưng thật ra là lời cưng chìu, hết thảy mọi thứ, đã thoát ra khỏi ý tứ kỳ quái, theo lẽ thường mà nghĩ về nó thật ra là nhưng chuyện rất bình thường.
Tự mình đa tình là thế, không đáng nhất là làm người đơn phương càng lún càng sâu.
Vạn nhất em ấy đều đối xử với mọi người như thế thì sao đây, tôi nên làm gì bây giờ.
Đều nói mờ ám khiến người ta nhận hết ủy khuất, tôi nghĩ tôi thực sự ủy khuất chết đi được, ngay cả em ấy có cùng tôi mập mờ hay không, cũng không biết nữa.
Hơn nữa.
“Hà Trừng là người thoạt nhìn… thẳng ha ha.” Tôi nói.
Ngư Ngư nghi hoặc nhìn tôi, hỏi:
“Tại sao nhìn ra được?”
Tôi suy nghĩ.
Tuy chỉ là những động tác rất nhỏ nhưng lại khiến người ta sa vào, nhưng những động tác này hầu như không có tiếp tục, đến đây là ngừng, không phải đều nói thẳng sẽ cong sao, rõ ràng em ấy chính là em ấy, huống chi tôi cảm thấy em ấy làm những điều đó, đều là vô thức, không nghĩ nó sẽ biểu đạt quá nhiều điều gì.
Dù sao người lương thiện bản chất thích quan tâm người khác vẫn còn tồn tại.
Sau khi đem ý nghĩ này nói cho Ngư Ngư, cậu ấy cũng lâm vào trầm tư, nhưng cậu ấy vẫn tận sức tác hợp tôi với Hà Trừng, cho nên tôi cảm giác được, cậu ấy sẽ bác bỏ quan điểm của tôi.
Quả nhiên cậu ấy nói:
“Đã vậy, hai người ngày nào đó thích con gái sẽ tự động cảm thấy đối phương không thẳng nổi đâu, sau đó tìm nguyên nhân thẳng rồi không dám tiến tới, cho nên Chu Tiểu Dĩ rốt cuộc cậu đang sợ cái gì, tiếp tục chậm trễ như thế là ai, lẽ nào cậu chưa từng nghĩ Hà Trừng cũng là cong sao?”
Tôi lắc đầu: “Chưa từng nghĩ.” nói tới đây tôi nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, “Sao có thể, em ấy còn…”
Ngư Ngư ngắt lời tôi:
“Mình nói gì nhỉ.”
Tôi há miệng.
Ngư Ngư nhún vai:
“Ngược lại mình cảm thấy Hà Trừng thích cậu, đã sớm cảm thấy rồi, nhưng mình cũng không dám ở trước mặt cậu nói, dù sao cái chuyện bẻ cong queo người khác không phải chuyện đùa, huống chi cũng không phải mình muốn ở bên cậu.”
Tôi nghe cậu ấy nói một đoạn dài như thế, nghiêm túc tiêu hóa, Ồ một tiếng rồi A một tiếng:
“Cho nên, cậu cũng không cho mình được ý kiến thực tế nào.”
Ngư Ngư ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ một chút:
“Ha ha ha, hình như thế.”
Tôi: …
Ngư Ngư:
“Mình cũng không theo đuổi người khác, sao mình biết.”
Tôi há miệng, nhìn Ngư Ngư, yếu ớt hỏi:
“Có thực theo đuổi không?”
Cậu ấy đưa tay đánh tôi, lần này tôi không kịp tránh, đầu bị vỗ có chút méo, quay đầu, nghe cậu ấy nói:
“Cậu đang lo lắng cái gì?”
Tôi:
“Không biết.”
Ngư Ngư:
“Lại sợ chứ gì, cậu đó!”
Quả thật rất sợ, phân tích lâu vậy, nói nhiều những lời moi tim mổ bụng như vậy, cuối cùng ngay cả bước đầu tiên cũng không dám bước ra, so với việc bị từ chối tôi càng sợ chính là bước nhiều bước Hà Trừng sẽ bị tôi dọa mà chạy mất, tuy tôi rất muốn cùng em ấy tiến thêm một bước nhưng mạnh mẽ tiến thêm một bước thì hậu quả có thể là em ấy sẽ không bao giờ để ý tới tôi, cho nên tôi tình nguyện duy trì hiện trạng này.
Loại tâm tình này tất cả mọi người có hiểu không, cũng không phải tôi bởi vì sợ bị cự tuyệt đâu.
Đương nhiên, con người càng trưởng thành tâm càng nhỏ lại, bị cự tuyệt, thực sự rất mất mặt.
Tôi và Ngư Ngư nhìn nhau mấy phút, giằng co không nghỉ, không có lời nào để nói, sau đó chúng tôi thở dài, tôi gục xuống bàn, cậu ấy tiếp tục chơi máy tính của cậu ấy.
Cậu ấy mở webpage, mở weibo, tôi đưa tay kéo ống tay áo cậu ấy, hữu khí vô lực nói:
“Nói nha, sao cậu thấy được mình thích Hà Trừng.”
Ngư Ngư bật cười, quay đầu dáng vẻ kệch cỡm giơ lan hoa chỉ, ánh mắt quyến rũ liếc nhìn tôi, ưỡn ẹo cơ thể hướng về phía tôi, ỏn à ỏn ẻn nói:
“Hà Trừng, em ngửi thử xem, tay chị có phải rất thơm không?”
Nói xong cậu ấy đưa tay đặt trước mặt tôi, bị tôi ghét bỏ đẩy ra, cậu ấy vẫn ưỡn ẹo, đưa tay đưa lên giữa không khí, đặt trước mặt tôi:
“Đây là chị mua một tặng một, nhiều quá, cho em.”
Tôi đưa tay bốp lên mặt cậu ấy:
“Bớt buồn nôn đi, mình đâu có thế.”
Có lẽ cậu ấy bị kỹ xảo khoa trương của chính mình chọt trúng điểm cười, cười mấy giây sau nhìn tôi nói:
“Dưỡng da này hai đứa mình cùng đi mua, sao mình không biết mua một tặng một.”
Tôi hùng hồn nói:
“Thì sao!?”
Ngư Ngư tặc lưỡi:
“Thì muốn cho Hà Trừng và cậu cùng dùng đồ đôi.”
Tôi lần nữa hùng hồn nói:
“Đúng, rồi sao!?”
Ngư Ngư:
“Ái chà chà, bây giờ ngon rồi.”
Còn muốn cùng cậu ấy đấu võ mồm nữa, đáng tiếc điện thoại reo, tôi nhìn màn hình, thì ra là tin nhắn của Hà Trừng, cho nên tôi lập tức vứt bỏ Ngư Ngư, cầm điện thoại lên.
Hà Trừng nói chúng tôi cầm nhầm giày của nhau.
Chân của em ấy lớn hơn tôi một số, lúc thử giày, lẽ ra em ấy chọn cho tôi mang, sau đó bởi vì bên ngoài không có số của tôi cho nên chủ tiệm vào kho lấy, tôi thuận tiện kêu Hà Trừng thử xem.
Sau khi em ấy mang xong, chủ tiệm cũng đem số của tôi ra, tôi cũng mang vào, chúng tôi cùng nhìn chân mình trong gương, bỗng nhiên tôi cảm thấy cảm giác này cực kỳ tốt.
Tôi không biết lúc đó em ấy nghĩ như thế không, nhưng tôi nói:
“Nếu không thì em cũng mua đi, tụi mình sẽ có một cặp giày giống nhau.” sau đó, em ấy vui vẻ mua.
Tôi không biết bởi vì bản thân em ấy cảm thấy đẹp hay là bởi vì câu nói kia của tôi.
Xem đi, tình hình này rõ ràng có hai hướng giải thích, bạn không nên dựa vào bản thân mình , có thể có cách khác.
—————–
Lúc cầm giày đi ra ngoài, Hà Trừng đã ở bên ngoài chờ, trên tay cầm túi.
Không biết cầm từ lúc nào, chúng tôi nửa đêm mò ra, theo thói quen không bật đèn hành lang, làm giống như hẹn hò.
Bởi vì vừa rồi mới nói chuyện với Ngư Ngư, lúc này tôi không có cách nào nhìn thẳng em ấy, tôi cúi đầu, đem túi đổi ra sau, ngây ngốc cười, nói:
“Lấy về không nhìn kỹ, không biết cầm nhầm.”
Em ấy ừm một tiếng:
“Em cũng nhìn thấy số giày trên túi mới phát hiện.”
Ừm.
Ừm không phản đối.
Tôi nuốt nước miếng, nương theo ánh sáng bên ngoài không nhìn thấy em ấy, lại có một luồng xung động muốn hôn em ấy.
Môi em ấy chắc rất mềm, đầu lưỡi cũng mềm, không biết nếu như tôi cắn môi em ấy, có phải em ấy sẽ phát ra tiềng rên khẽ không, bất quá tôi xác định, nếu như em ấy cắn tôi, nhất định mạch máu của tôi sẽ nổ tung.
Trời ơi tôi đang nghĩ gì vậy nè, cái loại ban đêm tuyên da^ʍ này không phải phong cách của tôi.
Nhưng mà con gái thơm thơm mềm mềm, ai mà không thích.
Rốt cuộc tôi cũng lĩnh hội chân lý của câu nói này.
Cho nên ban đêm thần kinh yếu dẫn tới rối loạn thần kinh, xung động, lập tức tiến tới cầm tay em ấy, sau đó không có đầu óc mà làm một chuyện ngu ngơ, cùng em ấy mười ngón tay tương khấu.
Hà Trừng hiển nhiên bị hành động của tôi hù, kinh ngạc thần bí biểu hiện không sót, nhìn vào mắt tôi hỏi:
“Sao vậy?”
Tôi nhìn môi em ấy, liếʍ liếʍ môi mình, nói: “Không có… không có chuyện gì, chỉ là, cảm thấy lạnh ha ha ha.” Sau đó Chu Tiểu Dĩ này sợ hãi sát tới bồi thêm một câu: “Tay em thật là ấm áp ha ha ha.”
Nghe xong em ấy nhỏ giọng bật cười, mặt mày rạng rỡ như cũ nhìn tôi, dường như muốn đem tôi nhìn thấu.
————————
Ps. Dĩ tỷ thật đáng yêu :v