Chương 20

“Hà Trừng còn nhỏ, không được.”

——————-

Bầu không khí lúng túng mà Hà Trừng là tâm điểm, 3 người kề vai đứng thành bán kính, buông ra, nụ cười trên mặt Trần Tuệ cũng không nén được giận dữ, rời khỏi chúng tôi trở lại nhóm nhỏ của mình, rõ ràng tôi thấy tên đó xoay người liếc mắt có ý gì đó khinh thường không giấu nổi.

Người như thế thực ra là người đáng sợ nhất, thoạt nhìn vui vẻ như thế, trong lòng lại âm âm bất định, nhìn không phải là người tốt, càng nhìn không ra người tốt bên cạnh mình. Một ngày có người vượt qua mình, chung quy sẽ nghĩ hết biện pháp chửi bới người khác, kéo bè kéo phái nói dài nói ngắn, sau lưng giở trò.

Cũng may bữa nay nhiều người, nói mấy câu liền chuyển đề tài câu chuyện để đạt được mục đích, học trưởng tìm mấy người giúp đỡ, tất cả lớn nhỏ đều góp vài câu, mọi người ngầm hiểu với nhau đem chuyện chúng tôi và Trần Tuệ như người đi đường đi rất xa.

Vài người nhiều chuyện chắc hẳn sẽ không ở trước mặt nói, nhưng ít nhiều cũng có vài ánh mắt dò xét thỉnh thoảng lướt qua, đương nhiên tuyệt đối không ảnh hưởng đến bữa cơm vui vẻ hôm nay.

Trước đây tôi còn lo lắng Hà Trừng không thể hòa nhập với tập thể này, nhưng không nghĩ tới, em ấy lại thích ứng được, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện trời đất, vừa chơi game, mấy ván người sói gϊếŧ tới, tôi hầu như bị kỹ xảo của Hà Trừng thuyết phục.

Cơm nước no đủ, lúc nghỉ ngơi học trưởng bỗng từ bàn kế bên qua, đặt mông ngồi xuống cạnh tôi, lúc đầu cùng mọi người tùy tiện chào hỏi vài câu, sau đó đang lúc mọi người ồn ào đoạt thức ăn đã nướng chín trong khay, đợi đến khi các bên có việc liên quan, anh ta quay đầu nói với tôi.

Tôi lau lau miệng:

“Hả?”

Học trưởng liếc nhìn Hà Trừng, thấy em ấy không nhìn hắn và tôi, cười nói:

“Chia tay rồi?”

Tôi ừ một tiếng.

Học trưởng nói:

“Học kỳ sau anh đi thực tập, chắc không trở về trường, hôm qua mẹ anh gọi điện cho anh, bà nói trời lạnh mặc nhiều quần áo chút. Aizz, thực ra anh rất hoang mang, cái công ty thực tập này, không phải là quá thích với lại mẹ anh vẫn lo lắng chuyện để anh tìm bạn gái.”

Tôi không hiểu ý của đoạn hội thoại này, chuyện này là chuyện thường ngày cũng là chuyện tương lai, làm cho chúng tôi đã quá quen, tôi nhìn chung quanh vài lần, xác định hắn không phải vì một bạn nữ nào ở đây mà cố tình thân cận với tôi, hỏi:

“Cho nên?”

Hắn tiếp tục:

“Mẹ anh hi vọng anh tìm một người cùng thành phố.”

Cái này tôi cực kỳ hiểu, người nhà đều cực kỳ hi vọng tìm một đồng hương, sinh hoạt thuận tiện, có thể thường xuyên về nhà, buồn chán có thể góp thành bàn mạt trượt, trong mắt mẹ, đồng hương là thương hiệu có thể cộng nhiều điểm.

Tôi nhích mông, sát vào Hà Trừng, em ấy bị tôi ôm, xâu bông cải trên tay rơi xuống đất.

Tôi cảnh giác:

“Anh muốn làm gì?”

Không đợi hắn trả lời, tôi thốt lên một câu bổ sung:

“Hà Trừng còn nhỏ, không được.”

Học trưởng ‘Ha’ bật cười, giọng đùa giỡn:

“Vậy còn em, em không còn nhỏ nha!”

Tôi cả kinh.

Đồng hương A ở đối diện nói:

“Tiểu Dĩ, lời Ngụy Kiệt nói cậu nghe còn chưa hiểu sao, đây là tỏ tình đó!”

AH, đúng rồi, tôi nhớ rồi, học trưởng tên là Ngụy Kiệt.

Đồng hương B bên trái nói:

“Tiểu Dĩ, mình thấy Ngụy Kiệt cũng được, nếu không hai người thử xem.”

Đồng hương C, D, E: ba láp ba láp.

Kết quả là, tôi lâm vào khung cảnh ồn ào, hiểu hay không hiểu cũng ở đây rêu rao bậy bạ, bởi vậy có thể thấy tâm lý quần chúng, phổ biến là kiểu nhân vật ‘bà mai’, một khi bị thả ra sẽ vô cùng nhiệt tình, nếu như cuối cùng được việc càng cảm thấy thỏa mãn bùng nổ.

Hiện nay, rất nhiều hôn nhân bị áp đặt với ý nghĩa kỳ quái, yếu tố tình yêu ngược lại giảm đi rất nhiều, tôi nghĩ Ngụy Kiệt có thể tùy tiện như vậy đại khái cũng là ôm cái thái độ này.

Tôi không biết tôi có tài đức gì mà trong nhiều người con gái vậy được Ngụy Kiệt chọn trúng, có lẽ là tôi vừa mới nướng khá nhiều xâu thịt trong cái khay thịt nướng kia, nhưng tôi không thể nói cho hắn biết thật ra là Hà Trừng giúp tôi nướng.

Tiếng ồn ào quanh Ngụy Kiệt sau khi trở về chỗ cũ thì cũng dần dần ngừng lại, hắn trước khi đi thuận tay vỗ vai tôi, dẫn tới dân chúng cả bàn nhao nhao quăng ánh mắt mập mờ về phía tôi, khóe miệng tôi giật giật cực kỳ không được tự nhiên, vô thức quay đầu nhìn Hà Trừng.

Từ nãy đến giờ, em ấy vẫn giữ yên lặng, cúi đầu cầm đũa không biết gắp cái gì, tôi muốn đưa tay gắp chút đồ ăn cho em ấy, không ngờ cái ly trên bàn vô cùng không phối hợp, vừa mới bị tôi đυ.ng đã ngã xuống, đồ uống bên trong cũng theo đó chảy ra.

Tôi vội vàng bắt lấy khăn giấy, đồ uống theo mép bàn chảy xuống nhưng Hà Trừng không có ý muốn tránh, trơ mắt nhìn nó chảy lên bộ đồ trắng tuyền của mình.

Tôi kêu lên, cầm khăn giấy tùy ý lau vài cái, vừa hay mượn cơ hội này cùng em ấy rời khỏi bàn ăn.

Chỗ rửa tay có chút xa, chúng tôi lượn quanh một hồi mới đến. Đứng trước bồn rửa tay, tôi nhìn em ấy dùng lòng bàn tay hứng nước, sau đó chà chà đồ vài cái rồi lấy khăn lau khô.

“Không sao chứ?” Tôi hỏi.

Em ấy nhìn gương, chỉnh lại tóc, hơi nghiêng đầu.. nhìn tôi trong gương.

Khi còn bé tôi đã phát hiện, khi người khác nhìn đối phương qua gương, đối phương cũng nhìn bạn qua gương, tưởng tượng và trong thực tế đối diện là như nhau, lúc đó cảm thấy thật thần kỳ, cảm giác mình phát hiện chuyện hết sức thần kỳ, đây là nhịp điệu của nhà khoa học.

Sau này học lý, mới hiểu được đó chính là phản xạ đơn thuần.

Tôi cũng nhìn em ấy trong gương, thấy em ấy cười với tôi, nói:

“Không sao, rửa chút là được rồi.”

Trên đường trở về, chúng tôi một trước một sau đi về, tôi đi trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem em ấy có đuổi kịp hay không.

Lúc sắp đến lều, em ấy bỗng gọi tôi, tôi vừa đi vừa quay đầu, nghi ngờ nhìn em ấy.

Em ấy hỏi:

“Chị sẽ kết hôn?”

Sau khi nghe tôi bật cười, đạp lên lá rơi dưới chân và đá trên đường.

“Đương nhiên sẽ, lẽ nào em không kết hôn?”

Bất quá nghĩ đến hiện nay rất nhiều người đều không thích kết hôn, nhất là con nít, không biết khi chúng trưởng thành có còn duy trì ý nghĩ của mình hay không.

Hà Trừng không trả lời câu hỏi của tôi, vẫn tốc độ và khoảng cách như cũ đi theo tôi, hỏi:

“Chị sẽ cùng ai kết hôn?”

Vấn đề này làm khó tôi, chuyện này đối với độc thân cẩu mà nói như tổn thương khi bị nước lạnh từ trên đầu xuyên qua.

Kết hôn? Kết cái gì hôn. Đối tượng đâu! Hả?

Vì vậy tôi lui ra sau một bước, nắm lấy cổ tay Hà Trừng, cười hì hì:

“Đương nhiên là chồng tương lai.”

Cái chuyện xen giữa này cùng với Trần Tuệ giống nhau, đều là tiểu nhạc đệm, tuyệt không ảnh hường đến hành trình sau đó, sau khi cơm nước xong, đoàn người chúng tôi thu dọn một hồi liền xuống núi.

Mấy chuyện như di chuyển đều có thể quen thêm vài người bạn, tôi cũng không ngoại lệ, mặc dù trên mặt mọi người đều khách khí khi thêm bạn, nhưng kỳ thực âm thầm không biết làm sao để trò chuyện.

Chỉ là không nghĩ tới, vài ngày sau, một đồng hương bỗng nhiên tìm tôi, sau khi khách khách vài câu liền hỏi tôi: mình muốn hỏi một chút, Trần Tuệ có phải là người đăng hình phẫu thuật thẩm mỹ không?

Lúc đó tôi và Ngư Ngư đang nước sôi lửa bỏng thảo luận câu chuyện hư cấu của lão sư Anh văn, Ngư Ngư nói, lão sư Anh văn đẹp trai như vậy không có khả năng cưới một người bình thường, chắc chắn là có cố sự, vợ lão sư nhất định có bối cảnh.

Đầu năm nay, chỉ cần người lớn lên xinh đẹp cùng người lớn lên không xinh đẹp bên nhau, trong mắt người khác chung quy sẽ tồn tại mục đích không tốt.

Vì sao không thể tin nhân gian còn có chân tình, nhân gian còn có chân ái chứ.

Tôi còn chìm trong ý xấu Ngư Ngư về câu chuyện xưa của lão sư Anh, trả lời đồng hương: Nghe ai nói?

Đồng hương rất nhanh trả lời tôi: tất cả mọi người đều nói vậy.

Ý kiến của một người không bán đứng bạn bè.

Tuy tôi biết cái này là chuyện của người khác không nên can thiệp quá nhiều nhưng tôi vẫn muốn bất bình dùm Hà Trừng, đáng tiếc không có cơ hội, vì vậy trong lòng tồn tại sự không cam, tôi liền nói: Chính là tên đó.

Đồng hương: Mình biết mà, trời ạ, Trần Tuệ dĩ nhiên tiện như vậy.

Ha ha ha, mắng trúng lời trong lòng tôi, xem ra Trần Tuệ nhân duyên cũng không được tốt lắm, điều này làm tôi rất vui.

Đồng hương tiếp tục nhắn cho tôi vài chuyện xấu của Trần Tuệ, tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm thán. Cho nên nói, người gieo họa cho người khác, dù sao vẫn lưu lại ít manh mối trong nhân gian, không phải lúc nào may mắn cũng tồn tại. Trần Tuệ là người như thế, đã làm, nói chung sẽ không ngừng ở một chuyện kia thôi.

Sau khi trò chuyện vài câu, trọng tâm câu chuyện dần dần bị đẩy đi xa, cậu ấy chợt gởi cho tôi một tấm hình, tôi mở hình ra, phát hiện là buổi tiệc hôm đó, ảnh chụp chung của tôi và Hà Trừng, tôi cười đần độn, Hà Trừng cầm ly nước nhìn máy ảnh.

Tôi nhớ cảnh chụp ảnh này, Hà Trừng lúc đó chụp xong còn ngẩn ngơ nhìn tôi, rất đáng yêu. Vì vậy tôi nói câu cảm ơn đồng thời chuyển qua cho Hà Trừng, thuận tay có thể mở ra xem.

“Ê!” Ngư Ngư bỗng dùng hai chân kẹp lấy hai chân tôi, sát đến nhìn: “Ô, mình đã nói sao cậu không nghe mình…” cậu ấy kéo ghế qua, ngồi cạnh tôi, “… gởi cho mình.”

Không chờ tôi tỏ thái độ, Ngư Ngư đoạt lấy điện thoại của tôi ép buộc gởi qua, ở dưới ánh mắt của tôi đem ảnh chụp xử lý một phen, thay đổi bối cảnh, thêm lọc ảnh, thêm trái tim, không bỏ sót mấy cái LOVE quê mùa, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm, “Mỗi người mập đều có khả năng tiềm tàng, da da da, da da da.”

Sau đó dưới ánh mắt của tôi sau khi xử lý ảnh xong gởi cho Hà Trừng.

Tôi bị dọa giật mình, vội vàng đoạt lấy điện thoại của cậu ấy, thu tin nhắn lại.

Ngư Ngư mới phát hiện chuyện có gì đó không đúng.

Trước đây mọi thứ cậu ấy đều nhớ, đều ở trước mặt tôi, hoặc là ’em gái đáng yêu’ gần đây cùng cậu ấy nói chuyện với nhau thật vui vẻ, những ngưởi khác cũng không hề biết chuyện, nhưng cậu ấy gởi cho Hà Trừng, tính chất có chút thay đổi.

Ngư Ngư há miệng xoa xoa tay, hướng về phía tôi cười ha ha: “Bất cẩn bất cẩn thôi, sau này nhất định chú ý, hơn nữa em ấy không nhất định nhìn thấy, vả lại…” Ngư Ngư lại cười, hùng hồn nói: “Thấy được, vậy cũng không nghĩ ra đâu, dù sau ái tâm định nghĩa rộng vậy mà.”

Mặc dù nói có chút đạo lý nhưng có một số việc có thể tránh hay là muốn tránh, dù sao xã hội bây giờ cởi mở như vậy, tư tưởng của mọi người chỉ chút thôi là lệch.

—————————

Ps. Cuối tuần vui vẻ!