Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hôm nay chị bảo vệ em!”

————-

Chuyện Weibo làm cho góc độ chú ý Hà Trừng thay đổi rất nhiều, hơn nữa em ấy không có Weibo, càng làm cho người ta có loại cảm giác thần bí.

Cảm giác thần bí này càng tăng thêm, biểu hiện bên ngoài mọi thứ đều tốt, không có sinh hoạt tỉ mỉ, không có củi gạo dầu muối, không có nữ thần cũng muốn đi Wc.

Tôi có thể biết được chuyện này ít nhiều đều do nhóm khoa lý và Triệu Giai, thực ra là như thế này, bên cạnh chỉ cần có một người bạn nhiều chuyện lại giao tiếp rộng không khép miệng được thì bạn không bước chân ra khỏi nhà cũng biết được chuyện thiên hạ.

Với tôi Triệu Giai chính là dạng tồn tại như vậy, mỗi lần bên cạnh Hà Trừng có gió thổi cỏ lay, em ấy ắt nói cho tôi biết, làm như tôi mời thám tử tư, nhìn trộm sinh hoạt cá nhân của Hà Trừng.

Nhưng tôi lại không thể cản em ấy, dù sao trong lòng, tôi cũng rất muốn biết.

Bạn học rất mạnh, giống như ánh mặt trời chuyển động quanh quần chúng, họ chụp ảnh Hà Trừng mỗi việc vài tấm gởi qua Weibo, tôi vào Weibo nhìn sơ qua, lúc này mới có mấy ngày đã có mười mấy tấm.

Nhưng bất chợt tôi không thích xu thế này, trong lúc lưu lại, tôi chỉ nghĩ đến ảnh chụp này dù sao cũng chỉ có vài người biết, không đến nỗi là quá mức rộng rãi, dù tôi tư lợi nhưng rất vui vẻ, dù sao trên tay đang nắm giữ thứ ít người có được.

Nhưng bây giờ lại để nhiều người biết.

Nói chuyện phiếm về loại mất mát này với ’em gái đáng yêu’, xông tới đỉnh điểm.

Trong lúc vô tình hắn nhìn thấy ảnh chụp Hà Trừng bên cầu trên màn hình khóa của tôi, hưng phấn nói:

“Mình cũng có!”

Cho nên hắn mở album ra, cũng lướt lướt trượt vài tấm.

Tôi buồn bực nghe hắn nói:

“Cậu cũng nhìn thấy cái Weibo kia nữa à.”

Không phải cũng, không phải cũng! Tôi rất sớm thì thấy rồi, so với các người còn sớm hơn!

‘Em gái đáng yêu’ còn nói vài câu, hắn đem ảnh Hà Trừng hồi cao trung đặt trước mặt bạn tốt sau đó đánh rắm, đề tài này liền kết thúc.

Sau khi trở về ký túc xá tôi rầu rĩ không vui nhưng nói cho cùng cái tâm tình này rốt cuộc là ý gì? Tôi nghĩ, có lẽ bởi vì quan hệ của tôi và Hà Trừng tốt hơn bọn họ, nhưng có khi cũng giống họ thì không vui, không cam lòng.

Tôi lại nghĩ, phân lượng của tôi ở trong lòng em ấy có phải bất đồng không, dù sao tôi có tư cách có quyền hướng Hà Trừng đòi hỏi chút ít, bất kể là ảnh chụp hay là thứ khác mà những người kia căn bản không có cơ hội.

Cái ý nghĩ này làm cho lòng tôi thư thái hơn rất nhiều, tâm tình của tôi vẫn luôn dễ dàng bị chính mình thu phục như vậy, sau khi tự mình thoải mái rồi lại trở về dáng vẻ hi hi ha ha.

Nhưng cùng Hà Trừng đòi tôi không dám. Vạn nhất bị em ấy cự tuyệt, hơn nữa chuyện này so với dự tính ban đầu cũng không đơn thuần, tôi chỉ là muốn chứng minh bản thân, trái phải không phải là chuyện lớn gì, theo đuổi đến cùng có chút khó có thể mở miệng.

Huống hồ tôi còn có thể giữ kiểu này, tôi ở trong lòng Hà Trừng quan trọng hơn, tâm tình cũng vui vẻ hơn.

Tốt thay đẹp thay.

Cho nên có đôi khi ôm bóng hơi đẹp thì không nên chủ động cố ý làm cho người ta đâm thủng.

Cuộc sống ở trường học luôn dễ dàng tiêu khiển, rõ ràng không biết đã làm những gì nhưng một ngày rồi một ngày cứ như vậy không chú ý trôi qua.

Nhìn mấy bức vẽ thiết kế máy móc thiệt nhức đầu, điện thoại chợt điên cuồng nổi lên.

Không phải chuông điện thoại, mà là Wechat, tôi thuận tay mở ra, nhìn vài cuộc trò chuyện phía trước, kéo đến trong nhóm xa lạ, tên là “Đồng hương A Thị”.

Kéo tôi vào là một học trưởng học viện kinh tế, một năm trước hữu duyên gặp qua một lần, lúc đó trò chuyện vài ngày, sau này dần dần không có trọng tâm câu chuyện, lúc đó quên ghi lại, bây giờ tôi có chút không nhớ nổi tên hắn là gì.

Học trưởng: đang ở đó?

Tôi: Dạ.

Học trưởng: Đi không.

Học trưởng: Anh tổ chức.

Tôi: suy nghĩ chút.

Học trưởng: được, trước ngày mai, anh muốn số lượng người.

Tôi: Được.

Tuy rằng thích tham gia náo nhiệt nhưng cũng không phải là có náo nhiệt liền tham gia, người lẻ loi một mình dấn thân vào trong tập thể hừng hực khí thế, hẳn là chuẩn bị sẽ bị cô lập. Tuy là tôi thích làm cây nấm trong đám người im lặng không lên tiếng nhưng bị lãng quên cũng là một chuyện khác rồi.

Đi trong một đám người, liếc nhìn nhau nhận ra vài gương mặt quen, hơn nữa còn sau khi lên đại học, mới biết được nguyên lại là bạn học cùng trường, lật lại ghi chép nói chuyện phiếm, nhìn thấy học trưởng đang thêm tôi vào nhóm, vài bạn học hoan nghênh Chu Tiểu Dĩ.

Tôi cũng gởi icon đáp lại, tưởng rằng sắp bị lướt qua, không nghĩ tới nhóm bạn học nhao nhao tóm lấy tôi.

A: Tiểu Dĩ, cậu tới không?

B: Tiểu Dĩ tới đi, đã lâu không gặp nha.

C: Đúng đó, cùng nhau ăn bữa cơm đi.



Có đôi khi họ chỉ là tùy tiện nhiệt tình, tôi có đi hay không đối với họ mà nói cũng không có liên quan hay quan trọng gì, nhưng bất ngờ làm khó tôi, dù sao tôi còn trong do dự, không thể trực tiếp từ chối cũng không tốt nói muốn đi, càng không muốn bởi vì lập lờ nước đôi mà ở trong cho chu toàn.

Vì vậy tôi rút lui, gởi tin cho Hà Trừng, hỏi em ấy đồng hương hội tụ có đi không.

Tôi tưởng em ấy muốn hỏi tôi địa điểm, hỏi tôi có những ai, hỏi tôi cụ thể, thật không nghĩ đến em ấy trực tiếp trả lời: Em theo chị.

Xem, người quả quyết như vậy làm sao có thể không khiến người ta yêu thích chứ.

Có người làm bạn không đến mức cô độc, Hà Trừng thông suốt cũng cho tôi có dũng khí, cho nên tôi ở trong nhóm trả lời được, cũng gởi riêng cho học trưởng tin nhắn, nói cho anh ấy tôi còn dẫn thêm một người.

Học trưởng chế giễu tôi có phải người thân bị tôi hai lời ba câu dụ đi, tôi mới phát hiện bị Ngư Ngư nói trúng rồi, dạo gần đây thái độ của tôi đối với những người khác không còn sôi nổi nữa.

Tôi chỉ là ví dụ a.

Có lẽ học trưởng dáng người làm cho tôi không chú ý, nghĩ như vậy, tôi nhớ lại khuôn mặt của học trưởng, dường như, tạm được?

Xin lỗi, tôi thực sự đã quên.

Nhưng có thể, hôm nay bài tập quá khó, tôi không có cách nào chuyên tâm với 2 chuyện.

……

Chủ nhật khí trời cực kỳ tốt, mấy ngày trước, chúng tôi còn hồi hộp hôm nay có mưa không, dù sao trời đã âm âm mấy ngày, nhưng may mà hôm nay sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi, làm cho trong lòng chúng tôiyên ổn hơn dù đã xem dự báo thời tiết.

Hôm nay tôi và Hà Trừng đều mặc áo khoác ngoài, phối với quần jean đen, kiểu này cũng ngầm hiểu, làm cho tâm tình của chúng tôi tốt hơn, lúc gặp mặt em ấy nhìn tôi, cũng cười, chắc chắn em ấy cũng đang nghĩ như tôi.

Hoạt động tập thể chuyện dễ dàng xảy ra nhất là lề mề, tôi và Hà Trừng tìm thấy xe buýt ở cổng trường, sau khi đúng giờ lên xe, phát hiện hơn phân nửa còn chưa lên, tôi nghĩ rất nhiều người không thích cũng không quen hoạt động tập thể, chịu đựng những khuôn mặt tươi cười khách khí còn phải kéo dài.

Rốt cuộc sau hai mươi phút, lác đác toàn bộ cũng đến đủ, học trưởng ở trước xe điểm danh số lượng người sau đó bảo tài xế lái xe đi, sau đó tìm vị trí cạnh tôi ngồi xuống.

Hắn cất điện thoại xong, đưa tay cùng tôi chào hỏi, vòng qua tôi nhìn vào bên trong, vẻ mặt kinh ngạc Ô lên một tiếng.

Học trưởng nói:

“Thì ra em dẫn Hà Trừng tới.”

Tôi nghi hoặc:

“Anh biết em ấy?”

Học trưởng cười lục túi, móc ra một tờ giấy:

“Khoa lý, hoa khôi khoa lý, sao có thể không biết.”

Hoa khôi khoa lý cái danh hiệu này, vì sao giờ khắc này tôi nghe thấy có chút châm chọc.

Từ trước học trưởng này làm cho tôi ấn tượng chính là một người làm việc thỏa đáng, quả nhiên ấn tượng này không giả, để cho một tiếng đi xe không thể hiện sự nhàm chán, hắn dĩ nhiên sắp xếp tiết mục.

Một người đồng hương có thể làm đến như vậy cũng thực sự dụng tâm.

Cho nên khoảng thời gian tiếp theo, một đám người đồng hương nhao nhao lên ‘sân khấu’, hoặc là nói chuyện nhạt nhẽo hoặc là hát, hoặc là giải câu đó, bớt đi thời gian nhàm chán.

Một nữ sinh giọng cao sau khi hát xong ca khúc kèm theo tiếng vỗ tay đi xuống, học trưởng nhiệt tình tăng vọt, hướng về phía dưới hét to:

“Trần Tuệ, đến em.”

Lời nói ra, Hà Trừng đang dựa vào xe nghỉ ngơi một chút chợt ngẩng đầu lên nhìn, nhìn Trần Tuệ vài lần.

Tôi vừa vỗ tay vừa quay đầu hỏi:

“Quen?”

Hà Trừng ừm một tiếng.

Tôi thấy trên mặt em ấy có vẻ do dự, sát gần một chút, hỏi:

“Sao vậy?”

Hà Trừng mím môi:

“Lần trước chuyện nói xấu, bạn em đơn giản tra xét một tí, hẳn là cậu ta.”

Tôi kinh ngạc, quay đầu nhìn Trần Tuệ, lại quay đầu nhìn Hà Trừng, lại nhìn Trần Tuệ rồi nhìn Hà Trừng, nuốt nước bọt.

Vì không để người khác nghe, Hà Trừng dùng giọng thật nhỏ giải thích với tôi một phen, em ấy và Trần Tuệ lớp 10 người bàn trước người bàn sau, sau này Văn Lý chia ra. Lúc ấy em ấy còn mập, ngồi cùng bàn của Trần Tuệ bình thường hay lấy lòng em ấy, tuy Hà Trừng không có trả lời nhưng em ấy nhìn ra được, Trần Tuệ thích người cùng bàn kia.

Việc này cũng dễ hiểu thôi, có lẽ lúc đó Trần Tuệ không cam lòng, bản thân vậy mà bại bởi một tên mập mạp nên sau này, Hà Trừng trở nên gầy trở nên đẹp, tên đó càng thêm không cam lòng.

Cùng nhau lớn lên nhưng người bên cạnh lại thay đổi tốt hơn, luôn sẽ có những người tồn tại sự không cam lòng, loại chuyện này rất bình thường nhưng bộc lộ chính là vấn đề nhân phẩm.

Nghe Hà Trừng nói vậy, tôi nhìn Trần Tuệ cỡ nào cũng không thuận mắt, mới vừa rồi còn cảm thấy Hà Trừng có một cô bạn hàng xóm đáng yêu, bây giờ đã cảm thấy sao lại xấu như vậy!

Người bỗng chốc ghét bỏ không thích một người, như vậy dù đối phương có làm gì cũng cảm thấy không vừa mắt, thích bới móc, thích phân tích chuyện mà đối phương làm dù không phải chuyện xấu.

Tỷ như Trần Tuệ hát đến phân nửa hướng về phía mọi người nháy mắt.

Làm gì hả! Ngươi cái tên yêu tinh nịnh hót!

Có lẽ dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của tôi quá buồn cười, Hà Trừng nhịn không được kéo tay tôi, bật cười.

Tôi không để ý những điều này, quay đầu tức giận cầm tay em ấy, vỗ vỗ bờ vai của mình, nói:

“Hôm nay chị bảo vệ em!”

Ngữ khí của tôi cực kỳ chính nghĩa, dường như những chuyện phát sinh hoặc sắp phát sinh không phải chuyện to tát gì.

Em ấy nghe xong, tiếu ý càng sâu, mặt mày cong cong nhìn tôi, đưa tay vỗ đầu tôi:

“Sao chị có thể… đáng yêu như vậy.”

Tôi khẳng định trong lời nói em ấy có hơi dừng lại, chia câu nói thành hai, tùy ý như vậy khiến lòng người ngứa ngáy, lúc em ấy nói những lời đó, ngón tay câu lấy một ít tóc của tôi, chậm rãi kéo xuống, lòng tựa hồ cũng bị kéo theo, liên tục không ngừng, thẳng đến khi em ấy ngồi xuống lần nữa, hơi hơi dựa vào.

Đầu tôi bị chập mạch rồi, không còn cách nào có thể sử dụng ngôn ngữ để trả lời em ấy, cho nên đành phải cười ngây ngô.

Sau mấy phút, xe buýt cũng đến nơi, chúng tôi thu dọn đồ đạc theo dòng người xuống xe, bây giờ nhiều người mới gặp mặt, tôi dẫn theo bạn tốt Hà Trừng và vài người quen biết chào hỏi, đang chuẩn bị cùng mọi người đi về hướng trên núi bỗng nhiên bên kia có một người chạy tới.

Không phải ai khác, là Trần Tuệ, tên đó tùy tiện ôm lấy Hà Trừng bên cạnh tôi, ‘khóa’ chặt hai tay Hà Trừng bên trong, bộ dạng vui vẻ lớn tiếng nói:

“Đã lâu không gặp, Hà Trừng!”

Mấy người khác không biết nguyên do chuyện xấu kia nên khách sáo quay đầu hướng chúng tôi cười cười.

Hà Trừng vẫn như cũ là vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói:

“Buông!”

Trần Tuệ ha ha vài tiếng che giấu sự xấu hổ trước mắt, sau khi buông tay cố tìm bậc thang cho mình:

“Mình nghe nói người bị chứng cưỡng ép không thích người khác ôm nhiệt tình, Hà Trừng không phải là cậu bị chứng cưỡng ép chứ!?”

Hà Trừng vẫn như cũ nhàn nhạt trả lời: “Mình không phải bị chứng cưỡng ép.” em ấy nhìn Trần Tuệ, “Mình ghét cậu.”

Oa!

Con mẹ nó thật là soái!

——————–

Học muội càng ngày càng khiến fan nữ siêu lòng, đặc biệt là fan nữ học tỷ Chủ tỷ ^^

Ps. Cuối tuần vui vẻ!
« Chương TrướcChương Tiếp »