- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!
- Chương 15
Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!
Chương 15
Triệu Giai chọn một bộ phim tình yêu vừa được chiếu gần đây, em ấy nói phải ủng hộ yêu đậu của em ấy, cũng hào phóng thanh toán tiền vé cho tôi, lúc bắt đầu em ấy còn rất hưng phấn, yêu đậu của em lên sân khấu em ấy kích động lôi kéo tôi Oa Oa vỗ tay tán thưởng trai đẹp, nhưng cuối cùng lại vì yêu đậu ở trong phim cùng nữ chính hôn môi, gào thét chết đi sống lại, suýt chút nữa bị người xem bên cạnh mắng cho.
Sau khi ra ngoài thời gian vẫn còn sớm, em ấy nói em ấy không có mang theo nhiều quần áo mùa đông tới trường, tôi thì cũng muốn mua thêm một ít quần áo mới, thế là chúng tôi cùng cửa hàng tổng hợp.
Hôm nay em ấy mặc chiếc váy xòe phối với chiếc áo khoác ngoài, dưới chân đi một đôi giày cao gót 8 cm, vừa có vẻ khéo léo vừa có vẻ đáng yêu, đương nhiên, đi dạo phố cũng rất mệt, với lại sức chiến đấu của Triệu Giai của ngày hôm nay không bằng năm xưa, thử quần áo còn muốn thử giày, cả người ủ rũ héo úa, chỉ mới một hồi, chúng tôi liền tìm một cửa hàng đồ ngọt ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống xong chúng tôi đem đồ đặt xuống, em ấy đầu tiên là ái chà một tiếng sau đó hưng phấn giơ điện thoại đến bên cạnh tôi.
“Học tỷ chúng ta tự sướиɠ đi! Em chưa có ảnh chụp chung với chị nha!”
Còn chưa đồng ý, em ấy liền giơ điện thoại lên, bày xong tư thế, tôi không thể làm gì khác hơn là hướng về phía màn hình cười ngây ngô, cũng là là cái tạo hình đơn giản nhất.
Tôi cho rằng một tấm là xong thật không nghĩ tới em ấy chụp liên tiếp mấy tấm, chụp đến nổi mặt tôi cười suýt chút nữa cứng luôn.
Cuối cùng sau khi kết thúc, em ấy mở album, tôi sát về phía trước, nghe thấy tiếng cười của em ấy, nhìn tôi nói:
“Sao chị chỉ có một biểu tình vậy?”
Tôi cười ha ha, lúc đầu tôi muốn nói bản thân có chứng sợ ống kính, nhưng cái từ này lại không quá thích hợp, có thể nên gọi là chứng chỉ có một biểu tình khi chụp ảnh? Đại khái chính là tất cả ảnh chụp đều chỉ có một biểu tình, giống như P vậy đó.
Ngất, càng giải thích như vậy càng rườm rà, mà Triệu Giai cũng chỉ là tùy tiện hỏi, cho nên tôi lựa chọn không trả lời.
Có lẽ chỗ này chụp hình đẹp nên Triệu Giai có chút hưng phấn, cho nên tiếp theo đó em ấy bảo tôi giúp em ấy chụp các kiểu: cúi đầu xem thực đơn, nghiêng người dựa ghế sofa, đứng cạnh ghế, làm bộ quay đầu nhìn lại cười, cứ vậy một hồi, kỹ năng chụp ảnh của tôi cũng được phát huy, dần dần nâng lên.
Sau khi kết thúc, em ấy chọn mấy tấm bản thân hài lòng, chuyển vào phần mềm chỉnh sửa thật lâu, mấy phút sau đặt trước mắt tôi, hỏi tôi có thể đem ảnh chụp chung đăng lên vòng bạn bè không.
Lúc em ấy nói những lời này, đồ uống của chúng tôi vừa vặn được mang lên, tôi nói có thể, cúi đầu liền hút một hơi, thấy em ấy bấm bấm liền đăng lên.
Sau đó chúng tôi ngồi chém gió một hồi.
Chém gió thật ra chủ yếu là nghe Triệu Giai nói, em ấy không biết bản lĩnh ở đâu ra, thu thập các loại chuyện mới mẻ trong trường, cộng thêm miêu tả với mặt mày hớn hở câu chuyện trở nên rất đặc sắc.
Trước hết mặc kệ tính chân thực, ngược lại tôi là người nghe còn cảm thấy nồng nhiệt, mỗi lần gặp Triệu Giai, em ấy có thể đổi mới rất nhiều chuyện, điểm ấy không chỉ có tôi mà Ngư Ngư cũng vô cùng bái phục, em ấy một người mới nho nhỏ, tựa hồ trộn lẫn rất tốt trong trường, biết rất nhiều người.
Tôi nghĩ như vậy có lẽ có liên quan đến tính cách, em ấy là kiểu dũng cảm tiến tới kỳ thực tôi rất thích, nhưng tôi không làm được, càng lớn thì càng không làm được, luôn cảm thấy bị người khác từ chối, có loại cảm giác ngập tràn thê lương.
Buổi tối mười giờ chúng tôi mới trở về lý túc xá, trước khi tách ra, Triệu Giai vẻ mặt hớn hở nói với tôi, lần sau có phim lại hẹn tôi đi xem, tôi nói được, mở cửa lý túc xá, đáng tiếc chính là tôi dĩ nhiên là người đầu tiên trở về.
Kỳ thực tôi cũng quen rồi, rõ ràng phòng 4 người, chung quy tôi vẫn một mình một người trông phòng.
Tôi không tịch mịch chút nào, tôi không khóc.
Ngư Ngư trở về đã là nửa tiếng sau, cậu ấy và Ngô Đại Gia nói chuyện điện thoại đến chán ngấy một hồi, học muội cũng lần lượt trở về, các em ấy thay phiên nhau tắm, điều này đột nhiên làm cho tôi cảm thấy một mình ở phòng vô cùng tốt, chí ít cũng không cần lo lắng phòng tắm không có nước nóng.
Lúc làm bài tập, chợt nhận được tin nhắn Triệu Giai gởi tới, tôi mở hình ra, là em ấy chụp màn hình vòng bạn bè, tôi đại khái nhìn lướt qua rồi rời khỏi, em ấy lại gởi một tin nhắn.
Triệu Giai: Học tỷ học tỷ, mọi người đều nói chị thật đáng yêu nha.
Tôi: Ha ha ha đúng nha, chị rất đáng yêu.
Triệu Giai: Hiệp hội của em có một bạn nam muốn xin Wechat của chị, cho không?
Tôi: Không cho.
Triệu Giai: A ha, hắn nói chị cự tuyệt hắn, hắn càng thích chị.
Triệu Giai: Hắn nói thích người bên ngoài đáng yêu ngốc ngốc nhưng nội tâm lại cao lãnh.
Tôi:…
Nam nhân bây giờ có phải có khuynh hướng tự ngược thái quá hay không, chưa có ai nói với tôi những lời này, nữ nhân cũng dám đối với tôi như vậy, nữ nhân tôi nhớ kỹ ngươi rồi, nữ nhân và bề ngoài ngốc bạch ngọt đều không giống…
Tôi tắt âm thanh, sau khi làm xong bài mới mở lại, Triệu Giai lại gởi mấy hình em ấy chụp lại cuộc đối thoại giữa em ấy và người kia, tôi tùy tiện nhìn lướt qua rồi gởi cái icon, sau đó mở vòng bạn bè, lướt lướt nhìn mấy cái Triệu Giai gới.
Tôi cho rằng em ấy chỉ đăng hình chúng tôi chụp chung nhưng không nghĩ tới em ấy đăng một phát 9 hình, nội dung dòng ghi chú là ‘Cùng học tỷ yêu thích đi xem yêu đậu’.
9 tấm ngoại trừ một tấm vé xem phím, 1 tấm đồ uống, 1 tấm chụp chung còn lại toàn bộ đều là em ấy, cắt một tí, tăng ánh sáng thoạt nhìn rất ngọt ngào đẹp đẽ động lòng người.
Tôi like rồi trả lời, lại chợt thấy dưới vòng bạn bè có một like vì vậy tôi nhấp vào xem một chút, ra là avatar của Hà Trừng, em ấy cũng like, nhưng kỳ lạ là tôi vào giao diện kia lần nữa, không còn thấy Hà Trừng like nữa.
Tôi vô thức Ơ một tiếng, Ngư Ngư giặt đồ xong hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi lắc đầu, khóa màn hình.
Cậu ấy lắc lắc mái tóc ướt, nhìn cổ tôi, hỏi:
“Khăn quàng cổ của Hà Trừng ấm không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy:
“Sao cậu biết của Hà Trừng?”
Cậu ấy ha ha:
“Hôm nay cùng Triệu Giai đi xem phim.”
Tôi nghi hoặc:
“Sao cậu biết mình và Triệu Giai đi xem phim?”
Cậu ấy nhún vai:
“Em ấy thêm mình vào Wechat.”
Tôi Ồ một tiếng:
“Hà Trừng cũng thêm rồi?”
Ngư Ngư Ừ một tiếng, mở máy sấy tóc.
Tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không phải quá kỳ quái, chẳng qua vừa rồi tại sao tôi lại muốn hỏi có phải Hà Trừng thêm cậu ấy hay không.
Thế nhưng Ngư Ngư và Hà Trừng từ lúc nào thì quan hệ tốt như vậy.
A, hai người bọn họ khi nào thì quan hệ tốt như vậy.
A, tại sao tôi cảm thấy hai người bọn họ quan hệ tốt chứ.
Trời ạ, đến cùng tôi đang nghĩ gì.
Ăn táo để bình tĩnh một chút.
Có lẽ ban ngày suy nghĩ nhiều tối ngủ dĩ nhiên tôi lại nằm mơ thấy Hà Trừng, đây là từ hồi chúng tôi quen nhau tới giờ, tôi lần đầu tiên mơ thấy em ấy, hình như trong mơ em ấy xinh đẹp hơn một chút, nhưng tại sao tôi lại có cảm giác này, có lẽ trong mơ bối cảnh quá ảo mộng.
Tôi và em ấy ở rạp chiếu phim xem phim, không hiểu nguyên nhân gì xảy ra mà tôi ra sức chọn bộ phim tên phim là “Trư Bát Giới và vợ’, giới thiệu là một bộ phim tình cảm, chúng tôi hai vé xem phim nhưng nhìn kết quả lại bao hết rạp.
Phim rác chính là phim rác, nát rưởi tới nổi chiếu hơn 1 tiếng còn không biết đang diễn cái gì, vợ của Trư Bát Giới vẫn chưa từ trên lưng xuống, cho nên loại phim này không ai xem cũng có đạo lý.
Điều nói phim rác thích hợp cho tình nhân xem, dù sao nó cũng nát, không cần toàn bộ quá trình đều chú ý tình tiết trong phim, có thể một kết cục liền có thể biết bên trong nó có những gì, mà dùng thời gian đó ra ngoài có thể làm chút chuyện, chuyện kỳ lạ.
Nói nhảm nhiều như vậy, tôi chỉ muốn nói chúng tôi ở trong mơ, không biết từ lúc nào bắt đầu hôn môi.
Nhẹ nhàng lộn xộn rất chân thật, đều nói trong mơ nhìn không thấy mặt của đối phương, nhưng tôi thực sự rõ ràng nghe thấy tim em ấy đập, hô hấp của em ấy, em ấy làm cho tôi cảm thấy quen thuộc, ở trên môi tôi lưu lại cảm giác mềm mại.
Chúng tôi vẫn hôn cho đến khi phim kết thúc… xung quanh bật đèn.
Tỉnh lại là tôi nằm mơ, kèm theo con tim đập mãnh liệt, tôi liếʍ liếʍ đôi môi hơi khô, liếʍ như vậy, trong mơ cái loại xúc cảm mềm mại đó phút chốc lại ùa đến, tôi vẫn cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
A!
Ngủ tiếp để quay lại cảm giác đó, sau cùng bị đồng hồ đánh thức, hôm nay là ngày chủ nhật, bạn bè trong phòng theo thường lệ đều ngủ nướng, mà kế hoạch của tôi là phải đi thư viện.
Khoảng thời gian trước xem một bộ phim truyền hình, nên đối với lịch sử triều Minh hết sức tò mò, tôi cảm thấy phải thừa dịp bây giờ tôi còn 3 phút hứng thú, phải nghiên cứu kỹ một phen, đều nói hứng thú là lão sư giỏi nhất, hôm nay ‘lão sư’ của tôi để cho tôi đọc những cố sự lịch sử, cho dù Cao trung lịch sử tôi chưa từng đạt chuẩn nhưng mọi người hiểu mà, hỏi thế gian bất cứ điều gì, điều đặc sắc đều trong sách giáo khoa.
Nhiệt độ thư viên quanh năm đều cao hơn so với bên ngoài, mới bước vào liền cảm nhận được sự ấm áp khác thường, tìm mười mấy phút rốt cuộc cũng tìm được tác phẩm về lịch sử, có lẽ ít người đến nên chỗ này phủ một lớp bụi cùng mùi mốc của sách bốc lên.
Trên kệ trăm cuốn sách về triều Minh xếp thành mấy hàng ngay ngắn, tôi nuốt nước miếng, ‘lão sư hứng thú’ suýt chút nữa bị cái giá này hù chạy mất, cho nên trong lòng tôi kiên định, tùy tiện tìm một cuốn có tên tác giả thoạt nhìn thuận mắt, rút ra.
Tác phẩm văn cổ tôi nhìn hết sức vất vả, mới lật vài tờ, ‘lão sư hứng thú’ của tôi triệt để rụi tàn.
Kỳ thực tôi chỉ là muốn biết đại khái lịch sử phát triển của Triều Minh cùng với mối quan hệ giữa các đế vương, tiếc là là trong sách viết quá cặn kẽ.
Bạn nếu muốn tìm một thứ, hiện thực không thể như ý nguyện như kết quả này đây, thường thường bạn quên đi bản chất của sự việc, dù sao xung động thích thú nhất thời không có lần thứ hai tăng thêm màu sắc bên ngoài cho hình huống, rất dễ dàng sụp đổ, hơn nữa cuộc sống bên ngoài còn có nhiều chuyện đặc sắc đang hấp dẫn bạn hơn.
Nghĩ tới đó, tôi còn chưa có được đáp án liền rời đi, rất nhẹ nhàng, tay không mà đến tay không mà về, trong lúc đó đυ.ng phải vài người quen, tỏ vẻ rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi ở thư viện.
Theo lời họ rảnh rỗi tới chơi, tôi cười bắt tay rời đi nhưng không ngờ ở cửa chính đυ.ng phải Hà Trừng.
Em ấy cũng đồng dạng nhìn thấy tôi, trong tay ôm một quyển sách, nhìn tôi cười.
Không phải trong lòng tôi không phải không thuần khiết mà là hôm nay son môi của em ấy quá mê người, tôi dĩ nhiên trong đầu lập tức hiện lên tràng cảnh chúng tôi hôn nhau trong giấc mơ hôm qua.
Tôi nuốt nước miếng, biểu hiện vô cùng xấu hổ, cũng dự định lập tức rời khỏi hiện trường.
Tôi không dám nhìn mặt em ấy, nói vài câu chào lung tung sau đó rời khỏi, đáng tiếc bị em ấy kéo lại.
Vẫn như cũ không dám nhìn em ấy, ánh mắt của tôi nhìn trái nhìn phải.
“Sao mặt đỏ như vậy?” Em ấy thấp giọng hỏi.
Tôi nhanh chóng nhìn em ấy 1 giây lại dời ánh mắt, em ấy cầm cánh tay vô lực của tôi, tôi kéo kéo tay ra, hai tay giơ lên bụm mặt, cúi đầu nói:
“Thư.. thư viện quá oi bức.”
Nói xong mặc kệ em ấy có biểu tình gì, tôi vội vàng nói: “Đi trước.” liền rời đi.
Sau khi rời đi, không khí bên ngoài rét lạnh cùng làn gió nhè nhẹ làm cho tôi rùng mình, lúc này tôi mới phát hiện, mặt của tôi thật đúng là vẫn còn có chút nóng.
———————–
Ps. Bên bộ Hiểu Bạo nóng quá nhảy qua bộ này cũng nóng không kém :v
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!
- Chương 15