- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Cuộc Đời Định Mệnh
- Chương 23: Thu phục
Cuộc Đời Định Mệnh
Chương 23: Thu phục
"Học xong ra ngoài cổng trường nhé! Anh đợi!"
"Mới có tiết 3 mà trời, không học đi mà lại sử dụng điện thoại nha... ai đang dạy anh vậy? Nói đi, em giáo viên đó hộ anh"
"Bộ em không đang dùng điện thoại sao? Dám dùng trong giờ chủ nhiệm, anh nói cô Tâm cho xem"
"Biết em đang trong giờ chủ nhiệm mà vẫn nhắn tin làm phiền"
"Để nghỉ giữa giờ em xem cũng được mà"
"Được... trưa về một mình đi!"
"Ấy đừng mà... anh xin ..."
"Lời xin lỗi không được chấp nhận! Blè...."
"Thôi mà... là anh sai, được chưa?"
"Ngoan lắm... tha cho anh đấy... lát đợi em ở vỉa hè nhé!"
"Ok, em học đi!"
...
- Mày có đưa không? - nó nghe thấy một tiếng hét khi đang về cùng Đạt
- Hôm nay em không mang tiền - nghe giọng quen quen, hình như nó đã gặp chủ nhân của giọng nói này ở đâu rồi thì phải
- Anh về trước đi, em có chút việc... - nó nói với Đạt
- Anh biết thừa chuyện của em là gì rồi, để anh đi cùng em... - Đạt dẫn nó đi
- Không phải ông già mới đưa cho mày tiền tháng này sao? - tên thanh niên đó hét lên
- Nhưng em không mang... - Mai Anh, là Mai Anh
- Mày... - tên thanh niên định tát Mai Anh... nhưng lại bị một bàn tay giữ lại
- Lại là mày sao? - hắn nhận ra nó
- Nhận ra tao rồi còn không mau cút đi - nó vứt tay hắn ra
- Đây không phải là chuyện của mày... cút đi... - hắn hất tay nó ra
- Khoan đã... tao cho mày 2 lựa chọn...
- Mày nghĩ tao sẽ để tâm lời mày nói sao?
- Tao nghĩ nó sẽ có lợi cho mày nếu mày thắng... - nó đánh trúng tâm lí của hắn
- Lại định giở trò gì đây? - Đạt chăm chú theo dõi
- Không cần đâu An... mình tự giải quyết được mà - Mai Anh giật giật gấu áo của nó
- Để mình lo vụ này cho, mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu - nó thì thầm
- Là gì? - hắn nghi ngờ
- Đánh với tao một trận, mình tao chấp cả đám chúng mày... Nếu mày thua, đơn giản thôi, làm đàn em của tao... - nó ra điều kiện
- Còn nếu mày thua?
- Tùy mày định đoạt...
- Được... tao chấp nhận lời thách đấu - hắn sung sướиɠ khi nghĩ tới cảnh mình sẽ hành hạ nó thế nào
- Được thôi, bắt đầu luôn chứ? - nó hỏi
- Này... em đang làm gì vậy hả? Đừng đùa cợt với mạng sống như vậy chứ? - Đạt kéo nó lại ngăn cản
- Đúng vậy đó An... mình tự giải quyết được mà
- Hai người yên tâm đi... không thể để cho bọn này hành tt như vậy được, em sẽ cho chúng sống giở chết giở...
- Chúng mày nói lời từ biệt hả - hắn cười
Bỗng Mai Anh chạy tới chỗ nó thì thầm
- Được rồi... cậu yên tâm đi
.
.
.
Bốp... bốp... bốp...
Đúng như dự đoán, tất cả trừ hắn đều nằm trên vỉa hè...
- Mày chỉ có nhiêu vậy thôi sao? - nó cười khểnh
- Đừng có vội đắc ý, tao còn chưa ra tay mà - hắn lên tiếng
- Được thôi, nhào vô đây... - nó thách thức
Hai bên tranh đấu ác liệt, ha ha... nó đã quặp được tay hắn ra đằng sau và
một cái đạp khiến hắn khụy xuống, quỳ trước mặt nó... Tay nó vẫn giơ nắm đấm chuản bị xuống tay thì... ánh mắt đó, cái ánh mắt van xin của cô
bạn đứng xa xa kia...
"Cậu có thể nhẹ tay được không? Đó... đó... là anh ...mình..." - lời khẩn cầu lúc nãy của Mai Anh
Nó đơ hẳn ra, nó muốn xuống tay lắm đấy, nhưng lương tâm nó không cho phép...
Thấy nó chần chừ, hắn không ngần ngại mà phản công bằng một cú đấm khiến nó ngã nhoài ra đất, khóe môi bật máu...
- An... - Đạt và Mai Anh hét lên, chạy lại đỡ nó dậy
- Cậu có sao không? - Mai Anh hoỉ han
- Không sao... - nó gượng dậy
- Thế nào, chịu thua chưa? - hắn hỏi trong mệt nhọc. Đánh nhau với nó mất sức lắm chớ bộ!
- Được... tao thua rồi... - nó cười
- Chết tới nơi rồi mà vẫn còn cười được sao? - hắn khó hiểu
- Chúng mày không được phép làm bậy... - Đạt nghiến răng định xông lên
- Không phải việc của anh... tránh ra, làm người phải giữ lấy chữ tín... - nó chặn đường Đạt
- Nhưng tụi nó đáng để em làm vậy sao? - Đạt hỏi
- Giang hồ không phải là người sao? Em đã nói là sẽ làm... anh tránh sang một bên đi...
- Nhưng....
- Tùy mày quyết định... - nó quay lại nói với hắn
- Để coi xem nó chết thảm như thế nào... - mấy tên đàn em có vẻ hí hửng
- Ngày mai, đúng 12h, gặp nhau tại đây, lúc đó tao xử mày sau, nhớ, chỉ
được đi một mình - hắn muốn đánh nó xả giận lắm nhưng sao không nỡ? Phải chăng chàng thương hoa tiếc ngọc, hay đã bị những lời nói của nó ban
nãy hớp hồn rồi chứ?
- Đại ca... tại sao... sao lại như vậy? - bọn đàn em khó hiểu
- Hôm nay tao mệt rồi... nhớ đừng có trốn đấy... - hắn nhắc nhở
- Yên tâm đi, tao không hèn như bọn mày đâu... mình đi thôi... - nó nói với Đạt
Tại nhà Mai Anh....
- Anh định làm gì bạn ý? - Mai Anh hỏi
- Không phải việc của mày...
- Không thể tha được sao?
- Không bao giờ, trước đây nó từng đánh tao tới gãy cả tay, mày quên rồi sao?
- Nhưng đó là lỗi của anh, bạn ý cũng chỉ là tự vệ thôi mà
-Mày có phải là em tao không vậy? Sao lại đứng về phía con nhỏ đấy?
- Anh suy nghĩ lại đi... nếu không anh sẽ hối hận đấy... - Mai Anh cảnh báo
- Cút ra khỏi phòng tao... nhanh lên.. - hắn đuổi
- Nhưng mà... khoan đã.. - Mai Anh chưa kịp nói thì hắn đã sập cửa
- Cút đi...
- Nếu không phải em cầu xin bạn ý nhẹ tay với anh thì anh đã mất mạng lâu rồi... anh có nghe em nói không hả? Cái đồ vong ơn bội nghĩa này...
đáng ra anh phải cảm ơn bạn ý chứ... - cô đập cửa
- Cút đi ngay... nếu không thì đừng trách tao ác đấy... - hắn gào lên từ trong phòng
- Anh mà làm gì bạn ý... em sẽ liều mạng với anh đấy... - mạnh miệng vậy thôi chứ thật ra tay chân cô cũng đang run bần bật rồi
Trưa hôm sau...
- An... - Đạt đuổi theo nó
- Có chuyện gì sao?
- Để anh đi cùng em...
- Không được, anh về đi, em sẽ không sao đâu... - nó nói rồi bỏ đi
...
- Tao tới rồi! Nói đi, chúng mày muốn gì? - nó nói
- Mày còn mạnh miệng được sao? Chờ chết đi! - nó nhận ra là tên biếи ŧɦái từng bị Đạt đánh cho sưng mặt
- Đại ca... con nhỏ này xử thế nào đây? - một tên đàn em hỏi
"Đánh lẽ ra anh phải cảm ơn bạn ý mới đúng... nếu không phải em cầu xin bạn ý nhẹ tay với anh thì mất mạng lâu rồi... lâu rồi..." - hắn nhớ tới lời
nói của đứa em gái hồi tối hôm qua
- Đại ca... đại ca... - tên đàn em đập đập vai khi thấy hắn cứ đơ người ra
- ĐẠI CA.... - hắn quỳ một gối trước mặt nó
- Chuyện này... - nó ngạc nhiên
- Anh đang làm gì vậy? Đại ca... - đâu chỉ có mình nó, bọn đàn em cũng hoảng hốt
- Còn không mau ra mắt đại ca sao? - hắn hét lên
- Nhưng...
- Mau ... - hắn đanh giọng
- Đại ca... - tất cả cúi đầu một lời chào cho có
- Chuyện này là sao? Anh mau đứng dậy đi... - nó đỡ hắn dậy
- Việc tao muốn mày làm là trở thành thủ lĩnh... được không? - hắn thì thầm vào tai nó
- Cái này..... - nó chần chừ
- Không phải mọi việc đều do tao quyết sao?
- Đúng vậy... - nó gật gật
- Vậy thì tao muốn mày làm thủ lĩnh ....
- Được thôi, làm thì làm... tao chả sợ gì đâu
- Đừng có tự đắc như vậy... cứ nếm trải khoảnh khắc đó từ từ... - hắn nhấn từng chữ
- Tao chắc chắn sẽ làm được...
- Từ bây giờ, tụi bay nhớ phải nghe lời của "đại ca", rõ chưa? - hắn dặn dò
- Chúng em chỉ trung thành với anh mà thôi - chúng khảng khái
- Còn không biết nghe lời? - hắn gằn giọng
- Rõ...
- Có được đàn em trung thành thế này thì còn gì bằng! Mình sẽ gặp nhiều khó khăn đây! - nó cười thầm
....
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Cuộc Đời Định Mệnh
- Chương 23: Thu phục